Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 859: KIM TREO PHÁ ẤN, THÊ TỬ LƯỠNG HÌNH

Lúc này Đường Chí Thư đã rót trà lại rồi, hắn ngồi xuống đối diện tôi, hai tay ấn lên trên đầu gối, rõ ràng cũng rất căng thẳng.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, kiểu hiện tượng hai kim cùng xuất hiện dạng này, gần như chưa từng xuất hiện trên Dương Công Bàn.

Tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn lại lần nữa nhìn thấy mặt của Đường Chí Thư.

Vừa nãy lúc vào phòng tôi không nhìn tướng mặt của hắn mấy.

Lúc này nhìn rõ rồi, vân kim treo trên trán hắn phá thẳng ấn đường.

Trong Cốt tướng có một câu nói miêu tả.

Gọi là ‘Kim treo phá ấn, thê tử lưỡng hình’.

Tướng mặt này của Đường Chí Thư, bèn nói lên một điểm, con gái hắn, vợ hắn, đều sẽ có chuyện.

Hơn nữa chuyện này không phải bởi vì bọn họ, mà là tới từ đương sự!

“La tiên sinh, trên mặt tôi có gì à?” Đường Chí Thư bất an hỏi tôi.

Thương Tượng lập tức liền khẽ dặn dò hắn một câu, đại khái chính là nói tôi đang xem tướng mặt của hắn.

Đường Chí Thư lúc này mới ngậm miệng lại, không nói nữa.

Tôi ngừng lại một lát, cũng không nhìn thấy nhiều biểu hiện hơn nữa trên tướng mặt của Đường Chí Thư, liền hỏi hắn, vợ hắn có ở nhà không, dạo gần đầy có từng phát sinh chuyện gì không?

Đường Chí Thư lập tức trả lời tôi, nói không có nhà, chắc là đi làm rồi.

Tôi nhíu mày, bảo Đường Chí Thư lập tức gọi vợ hắn về nhà.

Ngừng lại một chút, tôi lại dặn hắn, không được để vợ hắn tiếp xúc với bất cứ người nào quen biết hắn.

Rõ ràng, câu nói này của tôi khiến Đường Chí Thư càng thắc mắc không hiểu hơn.

“Không được tiếp xúc với người quen biết tôi? La tiên sinh, như thế là ý gì?”

Trên mặt Thương Tượng cũng toàn là vẻ nghi hoặc, có điều anh ta vẫn vô cùng cung kính, không hỏi nhiều nói nhiều.

Tôi không cố làm ra vẻ huyền bí, mà trực tiếp bảo luôn với Đường Chí Thư, tướng mặt của hắn là ‘Kim treo phá ấn, Thê tử lưỡng hình’.

Hơn nữa tôi còn giải thích nói, tướng mặt của người ta có mấy dạng biến hóa, một dạng là tướng cách bẩm sinh.

Loại còn lại, chính là sự thay đổi tướng mặt nằm bên trên tướng cách bẩm sinh, bởi vì mệnh số biến đổi, mà đột ngột phát sinh.

Loại trước được cố định trên mặt không thể thay đổi, còn loại sau thì chỉ như pháo hoa hiện lên rồi biến mất, dự báo cho một sự việc nào đó sắp sửa phát sinh.

Đối với loại sau mà nói, sự việc này rốt cục có thể phát sinh hay không, còn phải xem mệnh số, cùng với ảnh hưởng của môi trường xung quanh.

Ví dụ như, nếu đột nhiên phát sinh tướng mặt sắp chiêu tài, nếu như tài vận trong mệnh số của người này không đủ cứng, thì khả năng sẽ không có được.

Lại ví dụ như nếu phát sinh họa huyết quang, nhưng mệnh lại đủ cứng, thì họa huyết quang này bèn không tổn hại được đến đương sự. Nếu như có Âm dương tiên sinh giúp đỡ, thì sự thay đổi tướng mặt của loại sau này, thậm chí có thể khống chế được kết quả.

Lúc nói lời này, tôi theo bản năng dùng khóe mắt liếc Phùng Quân ở bên cạnh tôi một cái, có điều hắn không hề biết chuyện của bản thân, vẫn mang một bộ dạng cung kính chờ đợi.

Thương Tượng nghe xong có vẻ nghĩ ngợi, Đường Chí Thư thì ngơ ngác hỏi tôi, tướng mặt của hắn thuộc về dạng bẩm sinh của loại trước, hay là loại sau? Cái ‘Thê tử lưỡng hình này’, lại mang ý nghĩa gì?

Tôi chằm chằm nhìn mặt của Đường Chí Thư, mấy giây sau trả lời: “Loại trước.”

Tiếp đấy tôi cũng thẳng thắn bảo với hắn, ‘Thê tử lưỡng hình’, điều này bèn đại biểu cho việc vợ và con hắn chắc chắn sẽ có chuyện, sự việc này cũng là do hắn gây nên, có liên quan đến nhân sự ở bên cạnh hắn.

Hơn nữa tai họa này một khi phát sinh, thì sẽ nhanh chóng ứng nghiệm toàn bộ, đây cũng là nguyên nhân tôi bảo hắn lập tức gọi vợ hắn về.

Tôi muốn thử nghiệm một chút, trước tiên giải quyết phiền phức ở trong nhà hắn, xem liệu có thể phá bỏ tính liên quan giữa hai sự việc này không, sau đó giải quyết bỏ hậu họa trong tướng mặt này của hắn.

Tôi vừa mới dứt lời, mặt Đường Chí Thư đã tái cả đi, mí mắt run rẩy, hắn lập tức liền rút điện thoại ra gọi.

Khoảng chừng phải tới hai ba phút trôi qua, Đường Chí Thư ít nhất gọi đi ba cuộc điện thoại, nhưng rõ ràng đầu bên kia đều không bắt máy.

“Vợ tôi bình thường làm công việc tài vụ, tương đối bận... Cô ấy chắc không nhìn thấy điện thoại, cô ấy giờ đang đi làm ở công ty của người anh em tốt nhất hiện giờ của tôi, chắc là... Không vấn đề gì chứ?” Đường Chí Thư rụt rè, bất an hỏi tôi một câu.

Chưa đợi tôi trả lời, Thương Tượng đã liền trợn mắt nhìn Đường Chí Thư một cái, nhỏ giọng nói: “Ông tin La tiên sinh, hay vẫn cầu may? La tiên sinh đều đã nói rồi...”

Vẻ mặt Đường Chí Thư tái nhợt, hắn lại thử gọi tiếp hai cuộc điện thoại, chỉ có điều vẫn không bắt máy.

Tôi hít sâu một hơi, bảo với hắn trước tiên không cần tiếp tục gọi nữa, đợi lúc nữa vợ hắn nhìn thấy nhất định sẽ gọi lại, tới lúc đó gọi chị ta về nhà là được, bây giờ không liên lạc được, có sốt ruột đến mấy cũng vô dụng.

Ngừng lại một lát, tôi bảo Đường Chí Thư dẫn tôi đi xem xem tình hình trên gác lửng.

Đường Chí Thư đứng dậy, vẫn cứ lưỡng lự bất an mất hai giây, rồi mới dẫn tôi đi lên trên gác lửng.

Kỳ thực đây cũng chính là tầng lửng trên trần của căn hộ này.

Trong thời gian này, Đường Chí Thư cũng đôi ba câu kể rõ tình hình liên quan đến con gái hắn ra, cũng gần như không có sai khác gì so với hình dung của Thương Tượng.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi đến trước cầu thang lên trên căn gác của tầng lửng.

Đường Chí Thư không tiếp tục đi lên trước, hắn do dự một chút rồi bảo với tôi, chỉ cần đến lối vào gác lửng, là chắc chắn sẽ vô duyên vô cớ ngã ra, chuyện này hắn và vợ hắn đều đã trải qua mấy lần rồi, chẳng có tý chút biện pháp nào cả.

Tôi nheo mắt ngửa đầu nhìn lên phía trên cầu thang.

Rõ ràng bây giờ là ban ngày, nhưng vị trí lối vào này, lại đem cho tôi một thứ hơi thở u ám lạnh lẽo, thứ cảm giác này bèn không khác gì mấy với lối vào tầng hầm trong nhà lão Đinh hồi đó.

Lại cộng thêm Dương Công Bàn trong tay tôi, tốc độ kim xoay càng ngày càng nhanh, soàn soạt gần như sắp bay cả ra ngoài.

“Anh đi lên trước, yên tâm, không có chuyện gì đâu.”

Tôi lấy ra một tờ Trấn sát phù đã vẽ từ trước, trực tiếp vỗ luôn lên trên bả vai của Đường Chí Thư.

Thân người Đường Chí Thư rùng mình một phát, kinh ngạc cúi đầu nhòm một cái, lẩm bẩm nói: “Không lạnh thế nữa rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận