Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 693: THIÊN VIÊN ĐỊA PHƯƠNG, LUẬT LỆNH CỬU CHƯƠNG

Trảm quỷ đao trong tay Trần mù ném thật mạnh ra trước một phát, đồng thời hai tay ấn lên hai bên thắt lưng, dùng sức quật ra ngoài một phát!

“Nhân Địa Không Vong! Hà Khôi trảm thi phù!” Giọng nói của “Trần mù” lúc này trong âm vang lại càng toát ra một luồng sát khí mãnh liệt.

Từ bên hông lão soạt soạt bay ra ngoài hai chuỗi giấy phù, chính là Hà Khôi trảm thi phù mà lúc trước tôi nhận ra!

Đám giấy phù này vừa vặn từ hai bên toàn bộ dán trúng đỉnh đầu của hai cái hình nhân da người!

Hình nhân da người trong nháy mắt đứng khựng lại!

Cùng lúc này, gã đàn ông đứng ở trước giường kia, vụt lách người một phát, tiếng “rầm!” và “rắc!” đồng thời vang lên.

Gã đàn ông đã hạ xuống bên cạnh cách ra ngoài hai mét, trảm quỷ đao mà “Trần mù” ném bay ra ngoài, thì trực tiếp đâm xuyên vách tường phía sau, cắm chắc vào bên trong.

Còn động tác của “Trần mù” thì càng liền mạch hơn, hai tay trái phải của lão đồng thời giơ ra, ngón trỏ và ngón giữa cũng vừa vặn ấn lến trên phần đỉnh của Hà Khôi trảm thi phù.

“Trảm!” “Trần mù” lại quát lớn một tiếng.

Tiếng vỡ vụn bựt bựt vang lên, trong hay mắt hai tia huyết quang xẹt qua, Hà Khôi trảm thi phù từ giữa đứt thành hai mảnh, đúng là vô cùng ngay ngắn.

Đồng thời đứt ra, còn có hai cái hình nhân da người kia.

Tất cả những việc này phát sinh đều quá nhanh quá nhanh, trên mặt gã đàn ông kia dần mọc ra lớp lông nhung màu đỏ, gã đang cười, thân người cũng đang co giật.

“Giỏi thằng Lý Độn Không, phối hợp với Quỷ bà, phù lực này vẫn mạnh như xưa.”

Không khí trong phòng, đột ngột hạ xuống điểm đóng băng.

Giây tiếp theo, đột nhiên từ trần nhà bên trên lại rơi xuống một cái hình nhân da người.

Màu sắc của cái hình nhân da người này toát ra màu xanh đậm, nó trực tiếp chụp thẳng lên trên người gã đàn ông kia.

“Âm dương tiên sinh, tên mày là gì? Là truyền nhân của Địa tướng Kham dư? Cũng họ Lý à?”

“Để tránh trước khi giết mày mà không biết tên tuổi của mày, tao cho mày một cơ hội nói ra. Tiện thể cũng bảo mày biết, tao tên Hứa Xương Lâm, mày không phải quỷ chết uổng.” Cùng lúc âm thanh chấm dứt, gã đàn ông đã hoàn toàn bị hình nhân da người trùm lên trên, da người không mặt, vị trí vốn là mắt bị hai sợi dây bịt lại, mũi cũng bị gọt mất, giống như dùng da ở chỗ khác vá lên vậy.

Còn về miệng, thì càng bị khâu lại một đường giống như con rết đang bò.

Trên hình nhân da người mày xanh nhạt còn toát ra thứ màu đỏ ẩn hiển.

Cảnh tượng này chẳng qua chỉ trong nháy mắt, mí mắt tôi không ngừng giật điên cuồng, hình nhân mà cũng còn cách dùng kiểu này nữa?

“La Thập Lục.” Tôi trầm giọng mở miệng, đồng thời cũng chằm chằm nhìn gã, không ngừng nghỉ, tiếp tục hỏi: “Viên Hóa Thiệu không ở đây, y đang ở chỗ nào?!” Thân người Hứa Xương Lâm run rẩy, giống như đang cười, nhưng gã đang trùm hình nhân da người, nên cảnh tượng này trông rất kỳ dị, cái tiếng cười ồm ồm xuyên qua lớp da người truyền ra ngoài nghe càng âm u khủng khiếp.

“Dụ cá vào rọ, Chủ nhân đi lấy xác, biết cũng vô dụng, bởi chúng mày không thoát được rồi.”

Giây phút dứt lời, Hứa Xương Lâm vụt giơ hai tay lên, giật một phát thật mạnh về phía trước ngực!

Ầm một tiếng vang khẽ xuất hiện bên tai, bên hông tôi và Trần mù đều xuất hiện nhiều sợi thép phản quang, sợi thép trong chớp mắt đã quấn về phía chúng tôi!

Cảnh tượng lão già trộm thọ kia dùng sợi thép cứa đứt đầu và tay chân người lần đó vẫn như hiển hiện trước mắt.

Lòng tôi ớn lạnh, đang định nhắc “Trần mù”, nhưng tốc độ phản ứng của lão còn nhanh hơn, lão vụt vọt người lên, sau khi bật lên cao, vừa vặn tránh khỏi đám sợi thép này.

Lão bật một phát như thế, lại còn gần như lên đến trên xà nhà, hai tay lại vung một phát vào bên hông, soạt soạt hai chuỗi giấy phù bắn ra ngoài!

Tốc độ của hai chuỗi giấy phù này quá nhanh, trực tiếp quấn luôn lấy hai cánh tay Hứa Xương Lâm, xèo xèo xèo bốc lên một đám lớn khói mù màu trắng.

Lập tức phần thân hình nhân đang trùm lấy Hứa Xương Lân đều xìu xuống đôi phần, có điều gã lại chẳng buông tay, mà tiếp tục giật sợi thép trong tay một phát!

Sợi thép còn lại lập tức liền cắt thẳng về phía người tôi!

Rõ ràng lực của Hứa Xương Lâm đã kém xa so với ban nãy, giờ này tốc độ di động của sợi thép cũng chậm hơn nhiều so với trước.

Mồ hôi trên trán tôi rỉ ra từng giọt to đùng, giờ này không còn chỗ tránh, đối với tôi mà nói đúng thật là đã bị dồn đến đường cùng rồi.

Trần mù lúc này bị Lý Độn Không nhập vong, rõ ràng Lý Độn Không sẽ không quản thằng tôi ở sau lưng gã.

Chẳng qua chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, tôi đã nghĩ rõ ràng tất cả.

Nguy cơ sinh tử tôi chẳng biết đã trải qua bao nhiêu lần, cũng chính là lần này đi đến nước này chẳng có ai đến cứu tôi.

Nếu tôi mà chết, thì đúng thật là chết ở đây rồi.

Vẫn còn chưa giao đấu chính diện với Viên Hóa Thiệu, tôi sao có thể mất mạng thế này được?

Tốc độ của tôi cũng nhanh đến cực điểm, trực tiếp lấy ra hai món đồ, một là nghiên mực lấy từ Viên Thị Âm Dương Trạch, thứ còn lại là Bút Địa Chi!

Trên nghiên mực tôi sớm đã mài sẵn mực chu sa rồi, Bút Địa Chi chấm một phát.

Hướng về phía sợi thép trước mặt bèn vẽ phù giữa không trung!

Đây không giống như lần trước Lý Âm Dương nhập vong Trương Nhĩ, vẽ phù có cái sàng và vải đỏ, sợi thép không phải là vật tải, có điều lúc vẽ phù trên không, trong đầu óc tôi toàn là hình phù.

Trong nháy mắt, một đạo Trấn vật phù bèn được phác họa ra.

Ầm một tiếng, đám sợi thép ở giữa không trung kia, lại đang toàn bộ đều quấn lấy nhau một cách kỳ dị, rồi cạch một phát rơi xuống đất.

Hứa Xương Lâm gầm lớn một tiếng, gã vụt hất mạnh hai cánh tay ra ngoài một phát, kéo đứt hai chuỗi phù ra, trực tiếp chồm thẳng về phía tôi.

Trong nháy mắt, tôi dường như cảm giác cái hình nhân da người gã đang trùm trên người, đôi mắt bị bịt lại kia giống như muốn mở ra vậy.

Đồng thời tôi còn cảm giác trái phải xung quanh mình xuất hiện nhiều bàn tay vô hình, túm chặt lấy tay và chân tôi, khiến tôi không cách gì nhúc nhích...

Hứa Xương Lâm đã chồm ra ngoài được một nửa, tôi không né được, Trần mù ở trên xà nhà lại quát lớn một tiếng: “Thất sát!” Lần này phù mà lão vung ra, gần như là toàn bộ số đang quấn ở thắt lưng!

Tôi đột nhiên nhớ ra, phù của Lý Độn Không chẳng phải chính là bảy loại sao? Bảy loại giấy phù đều chuẩn bị đủ, hóa ra cũng là một chiêu?

Phụt một tiếng, hình nhân da người trên người Hứa Xương Lâm đột ngột tự nhiên cháy bùng lên.

Ánh lửa ánh lên màu xanh lét, vô cùng chết chóc, mà còn toát lên sự giá buốt.

Giây phút giấy phù sắp tiếp cận Hứa Xương Lâm, liền hơi có chút cuộn cong!

Có điều tất cả giấy phù vẫn quấn lên trong nháy mắt.

Tôi hừ một tiếng, cũng giãy giụa định lên trước!

Tôi muốn thử xem, nếu như đem Áp trấn thần chú vẽ lên trên mặt Hứa Xương Lâm, thì sẽ có một kết quả như thế nào!

Giấy phù quấn lại xong, trong nháy mắt cũng bị đốt cháy không ít, “Trần mù” vụt rơi xuống, một chân dẫm mạnh lên trên đỉnh đầu Hứa Xương Lâm.

Hứa Xương Lâm thì vụt giơ tay lên túm lấy cẳng chân của Trần mù, hai tay gã lại còn túm ngập vào trong da thịt của Trần mù, gần như là mười ngón đều cắm ngập vào trong.

Lập tức máu tươi rỉ ra, Trần mù bị vong nhập, đương nhiên chẳng có cảm giác đau đớn gì, nhưng hình nhân da người của Hứa Xương Lâm, dường như trong nháy mắt lại trở nên căng đầy hơn không ít, đúng thật là giống như một người khác vậy.

Hơn nữa mắt thường có thể nhìn thấy, sắc mặt của Trần mù đang trở nên héo hon.

Cũng chính vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền lại một tiếng ngao sói sủa ầm hung hãn, tiếp đấy lại là một luồng lực cực lớn vỗ lên trên lưng tôi, ấn một phát thật mạnh, cái cảm giác giam hãm chân tay tôi lập tức biến mất không còn nữa.

Tôi vụt chồm đến trước người Hứa Xương Lâm, dựa vào quán tính này, tôi gần như lao đến vị trí mặt đối mặt với Hứa Xương Lâm, lập tức nhấc tay, một đạo Áp trấn thần chú bèn phác họa về phía trên mặt của Hứa Xương Lâm!

Chuyện của Áp trấn thần chú, tôi đã nói rõ ràng với Liễu Dục Chú rồi, bây giờ ở thời khắc then chốt này, tôi cảm thấy trên người tôi mạnh nhất cũng chỉ có hai chiêu thức.

Một chiêu là Áp trấn thần chú học lỏm được, chiêu còn lại bèn là Sát thuật.

Sát thuật không được dùng nhiều, nếu như Áp trấn thần chú có thể giải quyết phiền phức, tôi vẫn còn muốn hỏi thêm một số chuyện nữa. Không đến mức dùng Sát thuật trực tiếp diệt hết thân hồn.

Giây phút nhấc bút, tôi trầm giọng hô lên: “Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương!”

“Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp, nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang!”

“Ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân luật lệnh!”

“Mày không phải là Âm dương tiên sinh?!” Tiếng hét thảm thiết lẫn với tiếng chất vấn đầy kinh sợ, đồng thời từ trong hình nhân da người truyền tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận