Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 93: THẾ PHÁ THỦY!



Từ góc nhìn này của tôi có thể thấy, bánh xe của cái xe kéo bằng sắt dưới chân con trâu sắt kia, nhìn trông giống như bánh xe bị khóa chết, nhưng thứ quan trọng nhất chẹn bánh xe lại, thì là một cây gỗ nằm xuyên qua bánh xe.

Cây gỗ rất to, có điều đã hơi cong lại đôi chút, trải qua bao nhiêu năm tháng đã biến thành hình vòng cung.

Đạt đến một thế cân bằng rất tinh xảo.

Nếu như cây gỗ đó không còn nữa, hoặc bị gãy! Thì cái xe kéo kia sẽ lao thẳng xuống dốc!

Cáp sắt ở bánh xe, cho dù được gắn vào trong lòng đất, thì cũng không cản được khối lượng khổng lồ như vậy lao xuống!

“Anh Thập Lục... Anh như thế này là có ý gì?” Cố Nhược Lâm bất an khẽ hỏi tôi.

Cánh tay phải của tôi đau đến phát run, bèn giơ tay trái lên, chỉ con trâu sắt đó rồi nói: “Để cho nó lao xuống đây!”

Mặt Cố Nhược Lâm lập tức biến sắc, bất an nói: “Anh Thập Lục... Anh không đùa đấy chứ, con trâu sắt to như thế, sợ là phải đến mấy chục tấn, chúng ta làm sao mà đẩy nổi? Hơn nữa, nó còn bị xích sắt khóa chặt kéo lại.”

Nói rồi, nét mặt Cố Nhược Lâm chuyển sang cười gượng.

Tôi hít sâu một hơi, cố nhịn cơn đau, rồi nói: “Trước đây tôi vẫn nói, xe ra đến núi ắt có đường, đường chính là đây, chỉ có điều không phải là đường của chúng ta, mà là của ngọn núi Nội Dương này!”

“Nguyên cả vùng đất Trung Nguyên, long mạch có ngàn vạn, không ngừng sinh sôi! Núi Nội Dương chỉ là rồng nhỏ vọng sông, nhìn thấy cái cửa cống đó tôi mới biết, phía dưới nó cũng có một mạch nước, chỉ có điều là mạch nước sông ngầm, cửa cống bịt nó lại xong, nước không lưu thông được nữa, mạch nước nhỏ không nhập vào sông được, trở thành nước tù, vậy nên long mạch núi Nội Dương mới khô kiệt, nếu giúp nó đánh thông cánh cửa cống này, mạch nước ngầm nhập vào sông, long mạch của núi Nội Dương sẽ phục hồi lại! Nếu như vậy, phong thủy nhà họ Cố sẽ không bị ảnh hưởng nữa, nhà phong thủy trên đỉnh núi, cũng chưa chắc sẽ thành hung trạch!”

Nói đến đây, trong lòng tôi cũng có chút cảm thán.

Học vấn trong Trạch kinh, tất nhiên rất tuyệt vời, nhưng ý nghĩa của nó thì vượt xa mặt ngữ nghĩa.

Hơn nữa, trang nói về Cục diện long mạch xuất giang của núi chết mòn trong sách, sao mà giống với tình trạng của núi Nội Dương đến thế...

Trâu sắt kéo núi nhập vào sông...

Ban đầu tôi lý giải thành mấy con trâu sắt có thể kéo dịch được một quả núi, khiến núi đổ vào trong sông Dương!

Như vậy đúng thật là không thể xảy ra, bất kể là bao nhiêu con trâu sắt, đều không thể dịch chuyển nổi một quả núi.

Nhưng giờ con trâu sắt này nếu kéo được cánh cửa cống kia, dòng nước lưu thông, trong phong thủy cũng là cách nói rồng nhập vào sông, núi Nội Dương chính là rồng, nó đã nhập vào sông Dương!

Đây chính là cách hóa giải!

Lẽ nào nói, người biên soạn quyển Trạch kinh này, có liên quan đến bố cục phong thủy dưới núi Nội Dương?

Thế đây có phải do ông nội tôi viết không?

Hay là, ông nội cũng có mối liên hệ không hình dung được với nó?

Lời của tôi khiến Cố Nhược Lâm kinh ngạc đến run rẩy, cô ta cắn mạnh vào môi, ngỡ ngàng hỏi: “Thế chúng ta phải làm thế nào mới khiến nó dịch chuyển được?”

Định thần lại, tôi cười cười: “Sơn nhân ắt có diệu kế.”

“Chúng ta phải lên trên một chuyến, trong khu nhà chính chắc có phòng chứa củi đúng không? Hoặc là xem chỗ nào có nhiều gỗ, chuyển một ít xuống dưới.” Tôi tiếp tục nói.

Cố Nhược Lâm gật đầu: “Có.” Chúng tôi lại theo bậc thang bước lên trên hậu viện, lấy từ trong một căn nhà kho chứa củi ra một lượng củi lớn bê xuống dưới.

Đây cũng phải nhờ vào việc Cố lão gia thích dưỡng sinh, ông cụ cảm giác cơm nấu bằng củi ngon hơn và tốt cho sức khỏe hơn so với đồ ăn nấu bằng khí ga công nghiệp, chứ nếu không, muốn kiếm được củi khô ở một gia tộc lớn như thế này, là điều không thể.

Lúc bê củi gỗ, tay tôi đau đến tê dại đi, chỉ còn làm động tác một cách máy móc.

Chúng tôi bận bịu liên tục cho tới gần một giờ, cuối cùng cũng chất một đống củi khô xung quanh cây gỗ ở bánh xe của xe kéo.

Tất cả gỗ củi đều chất đống tại một điểm, tôi mò bật lửa ra đốt lửa mồi, rất nhanh, đã có một đám lửa nhỏ cháy lên.

Tim, bắt đầu đập thình thịch nhanh dần lên.

Tôi kéo Cố Nhược Lâm quay về chỗ lối đi thông ra con dốc.

Lùi lại mười mấy mét, là bậc thang dẫn lên hậu viện nhà họ Cố.

Đứng ở đây, nhìn đống củi khô cháy lên, tôi nắm chặt lấy tay Cố Nhược Lâm, cảm giác vô cùng hồi hộp.

Cố Nhược Lâm cũng mang vẻ ngẩn ngơ, hoàn toàn do quá kinh ngạc.

Cùng với việc lửa càng cháy càng mạnh, từ lửa nhỏ thành lửa lớn, rồi nuốt trọn lấy cây gỗ dùng chặn bánh xe của xe kéo.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trên trán tôi đã dày đặc mồ hôi.

Chúng tôi chất không ít củi, nhưng cháy lâu như thế rồi, mà sao vẫn chưa đốt gãy được cây gỗ kia?

Đừng có nói là loại chống cháy chứ...

Lại đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa, tôi đúng là chẳng đợi thêm nổi nữa, bởi vì lúc này đống củi đã bị đốt cháy mất hơn nửa, đốt thêm lúc nữa là lửa sẽ nhỏ đi...

Hôm nay chúng tôi tới khu nhà chính nhà họ Cố không bị ai phát hiện, không có nghĩa là ngày mai vẫn có cơ hội như thế này.

Nghĩ đến đây, tôi liền chuẩn bị bước lên phía trước. Phải đi xem xem rốt cục là như thế nào.

Cố Nhược Lâm thì nắm chặt lấy tay tôi, hoảng hốt nói: “Anh Thập Lục... Anh đừng qua đó, cháy lâu như thế rồi, nguy hiểm lắm.”

“Tôi qua đó xem xem, có phải có vấn đề...” Tôi chưa kịp nói hết câu, thì đột nhiên, nghe thấy một tiếng rắc khó nghe vang lên!

Âm thanh đó không quá to, nhưng giống như hàng loạt tiếng đứt gãy dày đặc tanh tách vang lên vậy.

Mặt đất bất chợt rung lên một phát, lập tức khiến toàn thân tôi nổi đầy da gà.

Vội vàng lùi ra sau hai bước!

Giây tiếp theo, tôi liền nhìn thấy một cảnh tưởng kinh hoàng đủ để khiến cả đời tôi không quên được!

Cây gỗ ở chỗ bánh xe của cái xe kéo bằng sắt, trong tiếng lách tách liên hồi, cuối cùng cũng gãy!

Không phải là bị lửa đốt cháy làm gãy, mà do bị lửa đốt nóng, phá hủy sự cân bằng, khiến nó không còn đủ sức chống đỡ khối trọng lượng khổng lồ kia nữa!

Hai đầu cây gỗ gãy rời bị bật tung ra, đập vào tường, phát ra tiếng vang ầm ầm, thậm chí còn tạo thành vết nứt trên nền đá nham thạch.

Nếu mà người bị đập một phát như vậy, sợ là mất mạng chỉ trong giây lát.

Sự tĩnh lặng chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay sau đó là tiếng ầm ầm càng đinh tai nhức óc hơn vang lên!

Xe kéo bằng sắt bắt đầu dịch chuyển xuống phía dưới!

Lập tức, sợi dây xích cố định bánh xe bị kéo căng lên!

Tuy nhiên điều khiến sắc mặt tôi trở nên khó coi là, cái xe kéo lại bị giữ lại!

Cái kiểu tâm trạng lúc lên lúc xuống này, gần như khiến tôi sắp tắt thở, lẽ nào... nỗ lực làm bao nhiêu chuyện như thế, đều thành công cốc?

Bắt buộc phải làm đứt sợi dây xích kia mới được?

Vừa mới nghĩ đến đây, thì ngay lập tức, con trâu sắt kia vì bị xóc hai lần liên tiếp, mà từ từ nghiêng về phía trước....

Tiếp đó, nó như con trâu mộng trên đỉnh dốc bị trượt chân lăn xuống dưới dốc vậy!

Phía sau nó kéo theo sợi xích sắt, cứ thế giật tung cánh cửa cống ra!

Giây tiếp theo, con trâu sắt đã lăn xuống tới chân dốc, đập mạnh vào bức tường đầy lỗ hổng xây bằng gạch nung, khiến nó vỡ ra!

Trong chớp mắt, tôi đã nhìn thấy mặt nước của sông Dương!

Còn con trâu sắt thì cuộn lấy dây xích, kéo theo cánh cửa cống, rơi xuống dưới sông....

Tất cả chuyện này, sau khi cái cửa cống bị giật tung, chỉ diễn ra trong vòng hai giây.

Dưới núi Nội Dương, giống như xuất hiện lũ quét, một khối lượng nước lớn, ào ra trong tiếng động ầm ầm!

“Chạy!”

Tôi gầm lên một tiếng, kéo lấy Cố Nhược Lâm chạy thục mạng về phía sau!

Cố Nhược Lâm phản ứng cũng rất nhanh, hai chúng tôi gần như cùng lúc chạy lên trên!

Sóng nước đập ầm ầm sau lưng, hắt cả lên! Thậm chí dưới chân còn có nước của sông ngầm trào lên, càng khiến thân người tôi không rét mà run.

Cứ thế chạy thẳng lên trên bậc thang, chưa đầy hai phút sau, cái thứ nước đó đã ngập lên đến lối đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận