Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 634: THANH TẨY MÔN PHÁI

Mấy y tá đứng bên cạnh cũng quýnh quáng lên, nhanh chóng lại đỡ Liễu Dục Chú, còn có người đi nhấc hai chân của gã lên.

Liễu Dục Chú chằm chằm nhìn tôi, ánh mắt gã sâu thẳm.

Có điều hai chân gã vẫn không hề nhúc nhích, tôi cũng chẳng đẩy nổi gã, thì càng đừng nói đến mấy y tá kia.

“Cậu giết lão?” Mắt Liễu Dục Chú hơi nheo lại, tôi lúc này nhìn ra, dưới đáy mắt gã có thêm một chút hoài nghi.

“Trong khu nhà đó không có biến cố khác, không có được vận may như lúc ở bên ngoài nhà họ Cẩu, lão không phải Từ Bạch Bì. Cậu không có cái bản lĩnh giết được lão.” Giọng điệu của Liễu Dục Chú càng thẳng thừng hơn.

Tôi lúc này cũng mới hiểu ra, là bởi vì vừa nãy tôi nói được một nửa thì dừng lại, Liễu Dục Chú cảm giác có vấn đề, nên mới định đi.

Mắt nhìn Liễu Dục Chú liền định đứng dậy.

Đột nhiên, phía bên kia lại truyền lại một tiếng hét lớn đầy hưng phấn: “Ác ôn, mày dám hại tiền bối nhà họ Liễu! Cuối cùng lại chẳng vẫn phải chết dưới kiếm của tao!”

Thân người tôi cứng đờ lại một phát, nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn sang phía âm thanh truyền lại, chính là cửa của căn phòng phẫu thuật còn lại, đây chẳng phải chính là giọng của Mao Nguyên Dương đó sao? Lão tỉnh lại rồi, tôi vốn lẽ ra phải thở phào nhẹ nhõm, đập vỡ bát thọ ở đây quả nhiên có tác dụng.

Nhưng ngay tiếp đó, lại là một tiếng khóc thút thít thê lương, âm thanh này như của đàn bà, nhưng lập tức lại biến thành tiếng cười điên điên khùng khùng.

Xen lẫn với tiếng chú pháp: “Ta nay mang kiếm đối Thiên Đình, Nhị Thập Tứ Sơn làm Thánh linh...”

Tiếp sau đó lại là tiếng cười điên điên khùng khùng: “Giết một đứa mày, như giết gà chém chó, Mao Nguyên Dương tao tuy không phải chính thống, nhưng cũng không cho phép loại ác ôn giết người như rạ như mày tiếp tục sống! Ăn tiếp một kiếm của tao!”

Mấy tên đạo sĩ canh ở bên ngoài, vốn dĩ đều đang vây lấy Liễu Dục Chú, lúc này bọn toàn bộ mặt đều biến sắc rồi, sốt ruột đi đến trước cửa phòng phẫu thuật.

Lòng tôi cũng trầm xuống không ít, Mao Nguyên Dương cuối cùng trúng vong, trên người còn có phù do Trương Nhĩ vẽ, đây là tác dụng phụ? Hay là nguyên nhân gì, khiến lão trở nên điên khùng?

Đồng thời, Mao Nguyên Dương mở miệng cũng phân tán sự chú ý của Liễu Dục Chú, cũng cho tôi cơ hội mở lời.

Tôi trực tiếp liền mở miệng nói luôn, kiếm cuối cùng do Mao Nguyên Dương đâm đã kết liễu lão.

Trong chuyện này còn có rất nhiều chỗ phức tạp, qua phòng bệnh nghỉ ngơi dưỡng sức đã, rồi tôi kể rõ ràng từng chuyện một, chung quy bây giờ lão già đó đã chết rồi.

Đồng thời tôi cũng đưa tay lên, lúc tôi dìu lấy gã, bát thọ kỳ thực còn kẹp trong tay, nên giờ liền đưa đến trước mặt Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú cúi đầu nhìn cái bát thọ, gã giơ tay ra cầm lấy nó, nhưng không nói một lời, mặc cho tôi dìu, cùng với mấy người y tá kia nhấc chân gã lên cáng đẩy.

Phòng bệnh ở ngay cùng tầng, là phòng nằm sát hành lang, sau khi vào trong, y tá cẩn thận thay băng trên chân cho Liễu Dục Chú, máu chảy quá nhiều, bông băng đều hoàn toàn bị thấm ướt rồi, trong lúc thay băng còn phải bôi thuốc, tôi lại lần nữa nhìn thấy vết thương trên chân Liễu Dục Chú, lỗ máu đã biến mất, thay vào đó là vết khâu như con rết, trông cũng rất kinh dị.

Y tá bên cạnh mím môi nói bảo Liễu Dục Chú đừng có làm càn nữa, đôi chân này của gã bị thương rất nặng, không được tùy tiện xuống giường, hơn nữa bản thân gã cũng mất máu quá nhiều, ngộ nhỡ mà nghiêm trọng hơn, thì sẽ dẫn đến phải tháo chi.

Liễu Dục Chú căn bản không thèm đoái hoài đến bọn họ, tay vẫn liên tục cầm cái bát thọ đó, nhìn chằm chằm.

Tôi nói ngọt mấy câu với y tá, biểu thị tôi sẽ trông chừng Liễu Dục Chú, sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn nữa, bọn họ lại ra hiệu cho tôi có việc thì lập tức bấm chuông, sau đó mới rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người tôi và Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú mới đột nhiên mở miệng nói: “Cậu nói ngày mai sẽ để tôi nhìn thấy thứ tôi muốn thấy, viên Thi đan đó, không ở trên người cậu?”

Tôi hít sâu một hơi, gật gật đầu.

“Mao Nguyên Dương đâm kiếm cuối cùng? Vậy lão làm sao lại nói ra nhưng lời điên khùng kia được?”

Do dự một chút, tôi không lựa chọn đem toàn bộ tất cả sự việc đều nói ra hết.

Trương Nhĩ vẽ phù, rõ ràng đó không phải là một phù soạn bình thường, Liễu Dục Chú bây giờ còn nói năng tử tế với tôi, nguyên do duy nhất chính là Thi đan đã bù đắp mệnh số cho tôi, tôi không còn là Âm sanh tử trong mắt gã nữa. Nếu như gã nhận định Trương Nhĩ là kẻ ác ôn gì đó, thì e rằng Trương Nhĩ sẽ dính phải phiền phức lớn rồi.

Trong lúc suy nghĩ, tôi kể một cách có chọn lựa, lúc đó cái lão già kia vì để đối phó với tôi, cùng với có nguyên nhân khác, nên thiết kế cho người nhà họ Thích giết hết người của nguyên cả thôn Tiểu Liễu, hơn nữa định thu hồn phách của dân toàn thôn vào trong một chiếc áo liệm, cuối cùng cái áo liệm đó rơi vào trong tay chúng tôi.

Lão già đó vốn dĩ định khiến tất cả dân thôn đều nhận định là tôi hại người, dùng áo liệm để đối phó với tôi, có điều vô tình, lúc đang thu hồn thì chúng tôi đến nơi, kế hoạch của lão già đó chưa đạt được, mà ngược lại khiến một số dân thôn lúc sắp chết biết được hung thủ là ai, chiếc áo liệm kia liền thành sát chiêu trong tay tôi và Trương Nhĩ.

Lúc gã sắp bị trộm thọ, Mao Nguyên Dương và đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán ra tay, kết quả Mao Nguyên Dương không phải là đối thủ của lão già, bị lão già trộm mất thọ, tôi và Trương Nhĩ lấy áo liệm ra, tranh thủ thời cơ động thủ trùm lấy đầu của lão già đó, đồng thời Trương Nhĩ còn có một thanh kiếm đồng, bên trên có ngâm độc...

Tôi đại khái kể quá trình, cuối cùng dừng ở trên kết quả lão già đó bị áo liệm thít lấy cổ, sau đó độc tố phát tác.

Đương nhiên, tôi cũng không kể chi tiết Trương Nhĩ phát hiện đồ trên người lão già.

Nói nhiều rồi, Trương Nhĩ sẽ có chuyện, Liễu Dục Chú lại quá chỉ biết lý.

Tôi cũng dự định phải nói chuyện tử tế với Trương Nhĩ...

“Lão không phải do Mao Nguyên Dương giết, trúng độc, đứt tay, còn cả một gậy mà cậu đập lão đó nữa, đều không đến mức lấy được mạng của lão, giết lão chính là hơn trăm người dân thôn đó.”

Liễu Dục Chú vốn đã ngồi dậy, bây giờ thì lại thành nằm xuống.

Sắc mặt của gã giãn ra rất nhiều, vân ngang ở ấn đường giữa đầu mày dường như cũng bình ổn lại không ít.

“Giết người đền mạng, lẽ trời tuần hoàn, không phải không đền, thời gian chưa đến.”

“La Thập Lục, đi lấy thứ tôi cần đến đây đi.” Tôi không lập tức ra ngoài, mà trong đầu lại đang suy nghĩ.

Việc tôi nghĩ bèn là câu nguyền rủa mà lúc cuối cùng lão già đó nói, cùng với việc Viên Hóa Thiệu khả năng có liên quan đến thôn Tiểu Liễu.

Nếu đúng là như những gì mà tôi suy đoán, thì chỉ dựa vào sức của một mình tôi không giải quyết nổi những vấn đề này, Trần mù, Lưu Văn Tam, cho dù là cộng thêm cả bà cụ Hà cũng không đủ. Trương Nhĩ hoặc giả sẽ đứng ở phía bên tôi, nhưng tôi thực sự không nhìn thấu được lão, cùng với thái độ của bà nội tôi đối với lão, cộng thêm những chuyện mà giây phút trước lão làm kia, đều khiến tôi băn khoăn quá nhiều.

Duy có gã Liễu Dục Chú này, chỉ cần phía đối lập là loại người hung ác khiến người ta oán thán khắp nơi, là gã sẽ ra tay diệt trừ!

Ngoài ra, quan trọng nhất là, Ác thi Lý Âm Dương trên núi Tiểu Liễu còn không biết sẽ như thế nào, nếu như Âm dương xuất núi mà lão già đó nói là Viên Hóa Thiệu đi lấy Ác thi đan, vậy phát hiện Thi đan không còn nữa, y liệu có thu xác chết về để mình dùng hay không?

Nghĩ đến đây, tôi cũng không do dự thêm nữa, nhìn sang Liễu Dục Chú mở miệng nói: “Lấy Thi đan rồi, anh sẽ đi à?”

Liễu Dục Chú đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, ngã ngừng lại một lát, rồi trả lời: “Thiện thi mất Đan, nơi táng núi lở, tộc Khương loạn rồi, tôi phải đem Thi đan trả về chỗ cũ, tiện thể thanh tẩy môn phái.”

Tim tôi thắt lại một phát, thanh tẩy môn phái, Dương Hạ Nguyên?

Tư duy cực nhanh, tôi cũng không chậm trễ, trực tiếp nói luôn: “Tôi còn có một chuyện, một chuyện lớn, hy vọng anh cầm được Thi đan xong đừng lập tức đi luôn, ở đây hoặc giả có một người cực ác, còn có một cái xác cực ác, tôi muốn liên thủ với anh.”

Liễu Dục Chú đột ngột ngồi dậy, ánh mắt gã nhìn tôi, càng sâu thẳm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận