Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 291: MÒ CỐT HAY LÀ GIEO QUẺ

Phùng Bảo nhíu mày một cái, lật tay liền túm lấy cổ tay của Hà Tiên Thủy, Hà Tiên Thủy hự lên một tiếng, mới buông tay ra.

Nhưng gã vẫn cứ bộ dạng van lơn ấy.

Đầu mày tôi nhíu chặt, chằm chằm nhìn Hà Tiên Thủy.

Những gì gã nói, quả thật không sai, tôi cũng đích thực từng động lòng trắc ẩn.

Nhưng trên mặt nhân quả, thì lại không thể nhìn như thế được.

Cùng với bài học mà Trương Nhĩ dạy cho tôi đó, và cả những gì đã kinh qua trong giai đoạn này đều nói với tôi.

Oan có đầu, nợ có chủ, Mạnh Hân Thư động đến hoàng tiên, tất sẽ kết oán với Từ Bạch Bì, tôi cũng bởi chuyện này mà bị liên lụy vào.

Suy cho cùng, không phải là tôi chủ động gây hấn với Từ Bạch Bì, mà là bởi vì cái nhân của Mạnh Hân Thư. Thứ mà Mạnh Hân Thư cầu, là bảo tôi đỡ âm linh, đây là cái quả do khao khát của cô ta gây nên, phải gánh chịu sự báo thù của Từ Bạch Bì, cũng là quả. Cái âm thai Hà Tiểu Vân cứu tôi, đấy cũng là một trong số nhân quả.

Tôi không hề nợ nần gì Mạnh Hân Thư, cũng chẳng nợ nần gì cái âm thai Hà Tiểu Vân này.

Hoặc giả nhìn lớn thì phong thủy vô tình, nhưng nếu như người chỗ nào cũng động lòng trắc ẩn, thì sẽ có kết quả gì?

Cũng giống như những sai lầm mà tôi phạm phải trước đây, đều chẳng phải là gánh thay cho những người liên quan đến tôi sao? Còn liên lụy đến sự sống chết của những người khác vào trong nữa.

Tôi suy nghĩ trầm mặc rất lâu, Hà Tiên Thủy thì lại dập đầu hết lần này đến lần khác, cầu xin tôi đừng nhẫn tâm như thế.

Đến cả đầu mày của Phùng Bảo cũng hơi giật giật.

Trên đất đã dính đầy vết máu, trán Hà Tiên Thủy đã dày đặc vết thương.

Tôi mới thở dài một tiếng, nói: “Những chuyện khác, tôi không giúp nhiều hơn được, có điều anh cũng không cần phải lo lắng như thế, Mạnh Hân Thư không phải là huyết sát thông thường, con trai Từ Bạch Bì, Từ Đại Mẫn đã bị cô ta giết rồi, hoặc giả bọn họ đều chẳng ai làm gì được ai, nếu như cô ta còn đến tìm tôi nữa, tôi có thể giúp Hà Tiểu Vân đi đầu thai.” “Tiền đề là âm thai còn chưa mở mắt, mới còn khả năng xoay chuyển tình thế.” Âm thai chạm đất, gia tiên hóa sát, theo lý mà nói thì là quỷ nhi có gia tiên hộ thể, nhưng nó lại vẫn chưa mở mắt, lúc đêm qua khi lăn từ trên người tôi xuống, ngược lại giống như là do bị Mạnh Hân Thư điều khiển.

Nếu như thế này, thì đúng là còn có khả năng bù đắp thật, chỉ có điều tôi cũng cần phải trả giá một chút mà thôi.

Đồng thời, tôi cũng không khỏi nghĩ sâu thêm mấy phần.

Người nếu chỉ tin phong thủy, không chút cảm xúc, thì người vẫn còn là người sao?

Năm đó nếu ông nội tôi không quản mạng sống của tôi, thì ông cũng sẽ không chết.

Thậm chí là Trương Nhĩ, rõ ràng mồm nói về sự nguy hiểm của núi Vô Thổ, nhưng sau khi nhìn thấy di thư của Trương Cửu Quái, vẫn cứ đòi đi, thậm chí còn kiên quyết đến mức ấy!

Lão ta ngay giây trước, còn quả quyết nói với tôi người phải tin phong thủy...

Lại nghĩ đến vị Kham dư đại sư kia, cúi đầu nhìn cái sa bàn phong thủy một cái.

Trong lòng tôi âm thầm dâng lên nỗi sợ hãi.

Sợ rằng loại người giống như y, mới thực sự là kẻ đại vô tình, trong mắt chỉ có phong thủy, nên mới có bố cục trâu sắt sông Dương, mới có Huyền Hà phá ô dựng mà đâm đập!

Suy nghĩ trong chớp mắt, trên mặt của Hà Tiên Thủy rõ ràng cũng đã có nét hy vọng và hưng phấn, gã vụt đứng bật dậy, giọng nói đều trở nên phẫn uất hơn nhiều: “Đúng! La Thập Lục cậu nói không sai! Chị dâu tôi lúc còn sống số khổ, lúc chết hung ác! Còn có mỡ quỹ nước, chị ấy chính là huyết sát!”

“Đến con trai của Từ Bạch Bì cũng đều phải chết, lão làm sao có thể khiến chị dâu tôi lại chết lần nữa được?” “Huống hồ cậu nói, Từ Bạch Bì gây tội ác nhiều, nếu như chị dâu tôi lấy được mạng lão! Thì đây chẳng phải là thay trời hành đạo sao?” “Nếu như thế, cũng là tích phúc tích đức, để Tiểu Vân đi đầu thai, đúng không?”

Nói đến sau cùng, nét hưng phấn trên mặt Hà Tiên Thủy càng nhiều hơn nữa.

Gã bất chợt quay người, vội vàng bước ra phía ngoài.

Lúc bước đến trước cổng hậu viện, gã đột nhiên ngừng lại, ngoảnh đầu lại nhìn tôi một cái, nhe răng ra cười cười: “Tôi qua Huyền Hà, đợi chị ấy.” “Hy vọng Tiểu Vân chưa mở mắt, tôi tin chị dâu tôi sẽ không để con bé mất đi cơ hội đầu thai đâu.” Nói rồi, Hà Tiên Thủy cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi ngừng lại hồi lâu, mới thở hắt ra một hơi thật dài.

Lúc này trời đã gần đến hoàng hôn rồi, quay đầu tiếp tục xem sa bàn phong thủy, cúi đầu nhìn Trạch kinh.

Phùng Bảo không nói một lời, ngao sói nằm bò bên cạnh tôi, nhưng nó cứ lúc lại chạy một vòng quanh cái sa bàn phong thủy.

Nơi chân trời ráng đỏ nhức mắt. Lúc trời sắp tối, Phùng Chí Vinh cũng phái người đến mời tôi qua ăn cơm.

Trong bữa tiệc này không chỉ là những người nhà họ Phùng lúc bình thường nữa! Ngoài người già trẻ nhỏ trong gia tộc nhà họ Phùng ra còn có không ít khách mời. Theo lời giải thích của Phùng Bảo, đều là những nhân vật có ảnh hưởng lớn ở thành phố Nội Dương.

Trong lúc nâng ly, không ít người lên trước chạm cốc với tôi, Phùng Chí Vinh cũng giới thiệu mấy người với tôi.

Tôi đều đối đáp lễ độ, những người này đại khái nói rõ thân phận, thậm chí có người hoặc nhiều hoặc ít, năm đó cũng có chút giao tiếp với ông nội tôi, thậm chí trong đó còn có một người, nói con đường trong thôn năm đó, là do ông nội tìm ông ta làm.

Người đó tuổi tác cũng không nhỏ nữa, hơn bảy mươi tuổi, tuy nhìn lên trông khiêm tốn nhã nhặn, nhưng trên tướng mặt cũng có đôi chút vấn đề. Ý tứ bên ngoài lời nói của ông ta, cũng là muốn tôi giúp ông ta xem chút tướng mặt. Còn về những người khác, gần như đều có chung ý đồ, không phải là cầu tôi xem tướng mặt, thì là bảo tôi xem phong thủy.

Trong lòng tôi hiểu rõ, bữa tiệc này cũng là sự giúp đỡ của Phùng Chí Vinh dành cho tôi, để tôi quen biết nhiều thêm một số người.

Đây chắc chắn cũng có hiệu ứng liên đới do chuyện trâu sắt sông Dương gây nên, Phùng Chí Vinh đang tạo thế cho tôi. Nhưng tôi lúc này thực sự không còn tâm trí nghĩ đến những chuyện vặt vãnh ấy, cũng chỉ có thể để không đắc tội với những người này mà tạm thời nhận lời, rồi tính sau.

Kết thúc một bữa tiệc, cũng khó tránh khỏi việc uống mấy ly rượu, cuối cùng vẫn là Phùng Bảo dìu tôi về phòng, một đêm không mơ không mộng.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, ngoài trời đã sáng rõ!

Vị trí đầu giường, một bộ Đường phục được xếp gọn gàng!

Tôi sau khi đánh răng rửa mặt xong, thì thay bộ Đường phục lên người.

Trương Nhĩ nói cái rương gỗ rách việc, cũng đúng thật. Hơn nữa chuyến này chưa chắc đã phải đỡ âm linh, tôi bèn lấy những món đồ nhỏ có thể dùng tới ra nhét vào trong bộ Đường phục, đem theo dao găm, kéo sắt, cân số mệnh, áo khoác da mèo, bạch chiêm, cùng với găng tay tiên xám, Định la bàn thì đương nhiên không rời khỏi người. Chỉ là Kim toán bàn lớn quá, vẫn chẳng nhét vào trong Đường phục được, tôi bèn nghĩ phải kiếm lấy cái túi nhỏ.

Hít sâu một hơi, cảm giác tinh khí thần đều tràn trề sung mãn, tôi mới giắt Kim toán bàn vào thắt lưng, đẩy cửa bước ra ngoài!

Ngao sói đi sát theo sau tôi, Phùng Bảo cũng cung kính bước theo sau. Lúc này đã là gần giữa trưa, ánh nắng chói chang và rực rỡ, chiếu lên trên người càng mười phần ấm áp.

Lúc đến tiền viện, tôi mới phát hiện bên ngoài tiền viện lờ mờ còn có không ít người, dường như đang vây quanh đó vậy.

Bước qua cổng vào trong, Mã Bảo Nghĩa rõ ràng là đã mở mắt ra, y ngồi ngay ngắn trước cái bàn vuông ở trong sảnh chính, cái khuôn mặt chữ Quốc kia trông càng trịnh trọng nghiêm túc hơn. Đến cửa, tôi bèn đưa tay ra hiệu cho Phùng Bảo dừng lại.

Rồi lại bước đến trước cái bàn trong sảnh chính, tôi chằm chằm nhìn Mã Bảo Nghĩa, sau đó ngồi xuống.

Đồng thời, tôi cũng đem Kim toán bàn đặt lên trên cái bàn vuông, để ở vị trí nằm giữa tôi và Mã Bảo Nghĩa!

Cảnh tượng này so với lúc đó khi tôi gặp Mã Bảo Nghĩa, sao lại giống nhau đến thế?

Hôm đó y để cái đĩa vuông lại cho tôi, tôi một mình ngồi trước bàn đợi y. Hôm nay thì như đổi ngược lại, y ngồi một mình ở đây đợi tôi!

Mã Bảo Nghĩa ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với tôi, rồi mới nói: “Nghĩ xong rồi?”

Tôi hít sâu một hơi, im lặng mấy giây xong, gật gật đầu.

Mã Bảo Nghĩa ừ một tiếng, rồi mới nói: “Sinh tử hung cát, cậu muốn bắt đầu bói từ chỗ nào?”

“Mò cốt, hay là gieo quẻ?”

Ánh mắt tôi chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Mã Bảo Nghĩa.

Thứ khiến mí mắt tôi hơi giật lên là, từ sau khi Mã Bảo Nghĩa mở miệng nói.

Tướng mặt của y hóa ra lại bắt đầu có sự biến hóa!

Đôi mắt dường như trở nên dài hẹp hơn một chút, bản thân y cần nheo mắt lại, mới sẽ từ mặt chữ Quốc biến thành mặt ngựa, có vài phần âm u.

Nhưng bây giờ cái thần thái ấy lại giống như trở thành tướng mặt luôn vậy.

Hơn nữa, vị trí ấn đường của y dường như bốc lên một làn khí xanh, thông suốt cho tới chỗ giữa nhân trung!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chúc mừng năm mới! Tôi vẫn đang điên cuồng gõ phím, hôm nay sẽ có thêm chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận