Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 781: PHÙ ĐIÊU, HỘ VỆ, VÀO TRẠCH KÉP

Đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng, khí lạnh từ sống lưng điên cuồng xộc lên, trong nháy mắt đã thẩm thấu khắp tứ chi bách huyệt, lông tóc toàn thân tôi đều dựng đứng cả lên!

Cái khuôn mặt như miếng xỏ giày đó, gần như có thể coi là ác mộng trong tâm khảm của tôi rồi...

Trước đây tôi đã rất hiếu kỳ, Táng ảnh quan sơn này làm sao lại rơi vào tay Kế Nương, bà ta và Khâu Xử Đạo rốt cục có quan hệ gì!

Bây giờ, ở đây lại còn nhìn thấy mặt của bà ta?

Nhưng Kế Nương sớm đã chết từ lâu rồi mà!

Vậy thì ở trong đây, chắc chắn không phải người!

Tư duy xẹt qua trong nháy mắt, tôi nắm thật chặt nắm đấm, nỗ lực khiến tâm trí trấn tĩnh.

Sự khủng khiếp và áp lực mà Kế Nương đem lại cho tôi đúng thật là quá lớn, tôi rất khó có thể khống chế bản thân không nghĩ đến từng cảnh tượng ở Kế Nương Phần lúc đó.

Nhìn bọn họ trúng độc, rơi xuống núi, Âm tiên sinh trong nháy mắt bị hút cạn Nhị ngũ tinh khí, biến thành bộ dạng già nua khô đét như nến tàn trong gió, máu huyết những người dân vô tội đó của thôn Kế Nương thấm đẫm cả Đại điện của Kế Nương Phần...

“Tiên sư?! Anh làm sao thế? Có cần tôi đi tìm người không, bây giờ thế này anh cũng không lên được!”

Khương Manh ở phía trên đang hô gọi, hồi âm trên vách đầm không ngừng rung động.

Tôi bị tiếng cô ta hô gọi làm tỉnh người, lúc này mới phản ứng lại, nửa khuôn mặt lờ mờ ẩn hiện kia vẫn đang ở đó, bất động không nhúc nhích.

Không phải quỷ, cũng chẳng phải người?

Tôi hơi nheo mắt lại, tiếp tục dừng ánh mắt trên nửa khuôn mặt ấy, đồng thời đưa tay hướng về phía vị trí đỉnh đầm nước làm một động tác ngăn lại, hô một câu: “Không cần gọi người.”

Tôi vô thức cảm thấy, lúc này chắc chắn không thể cho bất cứ người nào tới.

Con đường này của Khâu Xử Đạo, chỉ để lại cho người biết Táng ảnh quan sơn, đến thêm bất cứ người ngoài nào, sợ rằng đều sẽ tự nhiên thêm biến số.

Mò găng tay tiên xám trong túi ra đeo lên, tôi giắt Dương Công Bàn vào thắt lưng, đem dao đỡ âm linh ngậm ngang trên miệng, tay phải cầm Bút Địa Chi, tay trái giữ nghiên mực.

Như thế này, một khi động thủ, tôi liền có thể dùng tốc độ nhanh nhất vẽ phù văn chống đỡ, cho dù là đánh xáp lá cà, tôi cũng có thể dùng dao găm và Dương Công Bàn.

Sau khi làm xong tất cả công tác chuẩn bị, tôi ổn định lại tinh thần, thận trọng lại gần chỗ lối đi kín đáo kia.

Đến gần trước mặt, tôi mới phát hiện trên vách đá bên trong lối đi, có một chỗ phù điêu lồi lên một nửa, phù điêu đó là một người đàn bà, nửa khuôn mặt như miếng xỏ giày đó, chính là khuôn mặt nghiêng của bà ta, ở góc độ của chỗ mà vừa nãy tôi đứng vừa vặn có thể nhìn thấy.

Nước của đầm nước vừa mới rút đi, giọt nước còn sót lại trên phù điêu phản chiếu ánh trăng và ánh sao, cộng thêm ánh sáng xung quanh rất tối, tôi lại từ góc độ vừa nãy nhìn lên trên, liền coi phù điêu thành người.

Khuôn mặt này điêu khắc không phải quá tinh xảo, chỉ là khuôn mặt như miếng xỏ giày của Kế Nương thực sự là quá đặc thù, cộng thêm có liên quan đến Táng ảnh quan sơn, mới khiến tôi trong nháy mắt liên tưởng đến nhiều thứ như vậy.

Trên vách tường của lối đi, lờ mờ ẩn hiện còn có không ít chỗ tỏa ra đốm sáng ảm đạm, bên trong được khảm loại đá khoáng gần giống với thứ đá dăm ở bên ngoài.

Hơn nữa vị trí xếp hàng của những đốm sáng này, không phải là hỗn loạn, theo mắt nhìn tôi đại khái có thể phát giác ra được, đây cũng là sơ đồ trận pháp trong Táng ảnh quan sơn.

Phù điêu không chỉ có một tấm dạng tương tự như Kế Nương kia, hơi đi sâu vào trong khoảng năm sáu mét, lại có một tấm phù điêu nổi lên trên vách tường tầm bảy tám phân, chỉnh thể cao gần hai mét, là một khuôn mặt nghiêm nghị bình thản, trán có vân ngang, vành tai nhọn nhọn, xương gò má cao, môi mỏng.

Ông ta một tay giữ lấy thanh kiếm ở thắt lưng, tay còn lại đặt trước ngực, cầm một cây phất trần.

Đây hiển nhiên là hình tượng của một đạo sĩ!

Đạo sĩ là đạo sĩ nhà họ Liễu, hộ vệ của tộc Khương, tồn tại na ná như Kế Nương kia, vốn lại là người gì của tộc Khương?

Tôi tiếp tục đi vào trong, mắt càng ngày càng thích nghi với ánh sáng ở đây.

Lối đi không phải thẳng tắp về phía trước, khoảng chừng mười mét, liền bắt đầu chếch nghiêng lên trên, bất giác, đường đã đến tận cùng, phía trên là một cái hang, rõ ràng có thể trèo lên trên.

Tôi đại khái áng chừng khoảng cách, chỗ này nếu đối chiếu với mặt đất, thì chắc là vị trí của đình đọc sách.

Bên trên là Dương, bên dưới là Âm, Âm trạch và Dương trạch đều là một thiết kế?

Tôi cảnh giác chú ý đến mỗi chỗ kẽ đá và mặt đất, phòng bị một chỗ nào đó đột nhiên có nấm đầu xác chồi ra ngoài.

Quan hệ giữa Kế Nương và Khâu Xử Đạo sâu như vậy, tôi bèn phải liên tục đề phòng, ngộ ngỡ lúc này trúng độc, thì đấy mới là lợi bất cập hại.

Tôi tỉ mỉ nhìn quanh một lượt lối đi và cửa hang bên trên xong, mới cất Bút Địa Chi, nghiên mực cùng với dao găm đi, từ chỗ dưới cửa hang leo lên trên, cái hang này rất nhỏ hẹp, chỉ có bảy tám mươi phân, trên vách hang cũng có phù điêu.

Những phù điêu này thì tương đối phổ thông, có cái là khuôn mặt người thường, có cái cũng có thể nhìn ra trên trán có vân ngang, chắc là hình tượng người thường của tộc Khương và đạo sĩ.

Tôi vì để trèo lên trên, chẳng để ý được gì khác, chỉ có thể tiếp lực trên những khuôn mặt này.

Đại khái leo lên trên chừng bảy tám mét, tôi chui ra khỏi hang.

Mặt đất ở đây, vô cùng khô ráo, ánh ráng rõ ràng cũng sáng hơn không ít.

Tim tôi hơi đập mạnh một phát, bởi gì tôi bây giờ hóa ra đúng là đang ở trong một chỗ đình đài...

Sau khi đứng dậy, tôi nhìn quanh bốn phía, ba mặt xung quanh, có gian chính, buồng bên, nhà bên.

Ở hai bên cửa chính của gian chính có hai chiếc vại sứ cực lớn, bên trên là hai chiếc Trường Minh đăng vẫn đang sáng!

Ánh lửa đung đưa leo lét, chiếu rọi căn Âm trạch chẳng biết đã vắng lặng bao nhiêu năm này, cô độc khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận