Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 330: RÈN SẮT CŨNG CẦN TỰ THÂN CỨNG

Khoảng cách này quá xa, tôi cũng chẳng nhìn rõ lão già đó người ngợm trông như thế nào.

Nhưng giọng của lão đúng thật là quá âm u chói tai, sau một câu đó, trên đường dường như đều có sương mù nổi lên...

Dưới làn sương uốn lượn mông lung, lão già đó hình như đi về phía xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Chỉ là cái điệu hò rao kéo dài đó, vẫn cứ vang vọng không dứt bên tai.

Mãi cho đến khi lão hoàn toàn mất hút, dư âm mới dần dần tan đi.

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt, chửi một câu: “Cái thứ quỷ quỷ quái quái gì không biết, còn dám chạy vào trong thôn Liễu Hà nữa.”

Thần sắc của lão vô cùng nghiêm trọng, mí mắt còn đang hơi giật giật.

Tôi đang định nói, thì Lưu Văn Tam lại bảo một câu: “Thập Lục, vào trong nhà đã.”

Nói rồi, lão quay người bước qua bậu cổng.

Tôi cũng đi theo vào trong.

Lão không tiếp tục đi vào trong nữa, mà chằm chằm nhìn bờ tường trên đầu cổng.

Ở đó có treo một sợi thừng đỏ, tổng cộng thắt ba cái nút.

Lúc này thừng đỏ đã đứt từ lâu, mỗi nút thắt treo một đoạn thừng.

Tôi còn nhớ mang máng, hồi đó có hỏi qua Lưu Văn Tam.

Lão từng bảo với tôi, đây là thừng trấn âm được làm từ chu sa trộn lẫn với máu chó.

Thừng đỏ đứt, quỷ vào nhà.

Cũng chẳng biết đây là do lúc mẹ tôi vào trong làm đứt, hay là do thằng điên nhà họ Vương nữa.

Có điều lúc trước tôi không để ý kỹ, Lưu Văn Tam lại biết làm cái thứ này?

Tôi chưa từng thấy lão còn có thủ đoạn gì khác, thứ lão lấy ra dùng vẫn luôn chỉ có đinh gỗ đào, hoặc là mấy món đồ nghề kia của người vớt xác.

Trước đây lão có một cái chuông trấn xác.

Chỉ là trải qua thời gian này, cái chuông đó đã sớm hỏng mất rồi.

Có thể dùng được chỉ còn có đinh gỗ đào và trảm quỷ đao, mã tấu cũng bị lão vứt xuống sông rồi.

Đang lúc tôi suy nghĩ, thì Lưu Văn Tam lại đột ngột mở miệng nói một câu: “Sáng ngày mai, chú Văn Tam mày phải ra ngoài một chuyến, mời một người về đây.”

“Nếu như người đó có thể tới, hoặc giả có thể dẹp được thằng điên nhà họ Vương kia.”

“Nếu không mời tới được, thì sẽ tương đối phiền phức, Thập Lục mày phải chú ý mày mò cho rõ những thủ đoạn kia của ông nội mày, rèn sắt cũng cần tự thân cứng mới được.”

“Cứ cầu cạnh người khác mãi, chưa chắc đã có thể cầu được kết quả.”

Tôi ngẩn ra một cái, rồi gật gật đầu.

Thời gian dài như vậy, tôi ngày càng có thể cảm nhận được thực lực bản thân không đủ.

Nghĩ đến ông nội mà tôi chỉ tìm hiểu được qua chút ít lời kể.

Ông nội với tư cách là Âm thuật tiên sinh, đỡ âm linh trấn xác không thành vấn đề, phong thủy kham dư vang danh trăm dặm.

Càng là đối mặt với đám đông xác chết của Mã Bảo Nghĩa, cũng không hề sợ sệt.

Với tư cách là cháu trai của ông, tôi còn có thêm Cốt tướng Kim toán bàn, nhưng lại không có được bản lĩnh như ông, cũng là làm mất mặt của Âm thuật tiên sinh.

Đặc biệt là mấy cái la bàn nhái vỡ nát, cùng mấy cái lông đuôi gà còn thừa lại sau khi dùng sát thuật khi đó, có thể tưởng tượng được ông nội tôi từng đối mặt với xác chết và quỷ quái hung dữ đến mức nào.

Còn tôi thì mới chỉ đối mặt với Tiểu Niếp, đã suýt nữa thì mất mạng....

Chỉ có điều trong ba quyển sách Trạch kinh, Âm sinh cửu thuật, và cả Cốt tướng, đều không có thêm phương pháp trấn xác nào.

Cũng giống như những gì Trương Nhĩ nói, tôi hiểu đúng là rất nhiều, nhưng lại không biết những kiến thức thông thường.

Thậm chí còn không bằng với một tiên sinh vào nghề mấy chục năm, biết kiến thức thông thường nhưng không hiểu các thuật phong thủy cao siêu.

Đang lúc tôi suy nghĩ đến thất thần, thì Hà Thái Nhi cũng đến gần trước mặt.

Bà ta hơi có chút bất an, nói: “Ông định đi mời thật?” Tôi một phát liền tỉnh người lại, người mà Lưu Văn Tam định mời, Hà Thái Nhi cũng biết?

Lưu Văn Tam ừ một tiếng, nói: “Không đi cũng không được, lần này rắc rối không nhỏ, Thập Lục muốn an tâm phá giải bố cục phong thủy, Lưu âm bà cũng chưa cứu về được, chẳng thể ngày nào cũng bị thằng điên kia mưu mô bày trò được.”

“Huống hồ tôi cảm giác chuyện này không đơn giản như thế, thằng điên đấy lại gặp tai nạn trùng hợp như thế? Rồi còn rơi xuống vực?”

“Bây giờ nó trở nên hung dữ như vậy, cũng chẳng biết là cái thứ quỷ gì nữa, ban nãy cái người gõ chiêng đám tang, sợ cũng là cùng một hội với nó.” Tốc độ nói của Lưu Văn Tam rất nhanh.

Ngừng lại một chút, lão mới tiếp tục nói: “Thập Lục, mày cứ về phòng nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc tử tế, đêm nay chú Văn Tam trực đêm, đợi trời sáng chú ra ngoài, sẽ cố gắng về nhà trước khi trời tối.”

“Mày chuẩn bị đủ tinh thần, cũng cố gắng nghĩ thêm vài chiêu đi.”

Tôi gật gật đầu, nói tôi hiểu rồi.

Vốn định hỏi thêm Lưu Văn Tam mấy câu, nhưng nhìn lão không có ý muốn nói, nên tôi cũng chẳng mở miệng hỏi nữa.

Đợi lão mời được người về, nếu có thể, tôi cũng muốn được thỉnh giáo thêm chút ít.

Lúc về phòng, tôi vô thức lại nhìn Hà Thái Nhi một cái, thì phát hiện sắc mặt bà ta chẳng mấy bình thường, bộ dạng kiểu như ngập ngừng muốn nói lại thôi vậy.

Đẩy cửa bước vào, trong phòng trống trơn.

Đầu tiên tôi cất sách lại, sau khi nằm lên giường, tôi mò lấy Định la bàn ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Bản thân Định là bàn là một đạo đại phù, hóa sát, chiêu tài, trấn nhà cửa.

Chỉ có điều năm đó ông nội tôi sợ phá hỏng món bảo bối được lưu truyền lại này, không tiếc đem nó đưa cho gã ăn mày chó chết Mã Bảo Trung.

Còn bản thân thì làm la bàn nhái để dùng.

Tôi cũng muốn làm nhái la bàn, nhưng bây giờ lại chẳng có Trương Nhĩ, chẳng còn cách nào đạt được ý nguyện.

Mang máng còn nhớ Trương Nhĩ từng nói, la bàn nhái có khắc tầng thứ nhất Tiên thiên Bát quái bàn, tầng thứ hai Địa mẫu phiên quái Cửu tinh bàn, tầng thứ ba Nhị thập tứ Thiên tinh bàn.

Bát quái sơ khai, Địa mẫu Thiên tinh chiếu rọi, lấy tướng Bát quái làm thứ trấn tà.

Lão có thể khắc cái la bàn nhái này, còn nói bản thân chất đồng tôi của la bàn nhái không cao, nên mới dễ bị vỡ hỏng.

Tư duy đến đây, tôi lại nhớ đến hình vẽ trấn vật mà tôi vẽ, rồi bảo Phùng Chí Vinh đi tìm thợ chế tác.

Tháp bên sông cũng có tác dụng trấn xác!

Nếu như tôi có thể tự mình sao chép la bàn nhái, hoặc giả tìm được một thợ tay nghề cao, khắc ba tầng đầu tiên của la bàn lên, thì liệu có tác dụng không?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi hơi có chút kích động và không chắc chắn.

Bản thân vốn đã chẳng buồn ngủ, lúc này lại càng không ngủ được nữa.

Cũng như những gì Lưu Văn Tam nói, cứ cầu cạnh người khác mãi, chưa chắc đã cầu được kết quả.

Nếu như trong tay tôi có la bàn nhái để dùng, thì làm gì còn sợ thằng điên nhà họ Vương nữa, la bàn trấn gã xong, là tôi sẽ có thừa đủ các thủ đoạn trấn xác!

Lật người ra khỏi giường, tôi nhanh chóng ngồi xuống bên bàn học, lấy bút giấy từ trong ngăn kéo ra, đặt Định la bàn xuống bên cạnh, rồi bắt đầu sao chép ba tầng phong thủy từ trong ra ngoài.

Tầng thứ nhất, Bát quái vô cùng đơn giản.

Tầng thứ hai và tầng thứ ba, bèn trở nên phức tạp.

Khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ, tôi mới vẽ xong, bởi vì không có mấy thứ thước với compa, nên hình vẽ nghiêng nghiêng ngả ngả.

Có điều đại thể độ lớn nhỏ, vẫn là căn cứ theo Định la bàn.

Cuối cùng tôi cũng chụp lại một tấm ảnh ba tầng phía trước của Định la bàn, lúc này mới cảm thấy buồn ngủ.

Trước khi đi ngủ, tôi còn từ khe cửa sổ nhìn ra ngoài một cái, Lưu Văn Tam đích thực đang trực đêm, Hà Thái Nhi ngồi bên cạnh đang nói gì đó với lão.

Tôi cũng không đi nghe trộm.

Sau khi lên giường xong, tôi nhớ lại những lời mẹ tôi nói lúc trước, mẹ không muốn đáng sợ như thế.

Lúc đó tôi không kịp nghĩ nhiều, liền đi tìm quần áo.

Bây giờ nhớ lại, là bởi vì câu nói đó của Từ Thi Vũ sao?

Cô ta nói mẹ tôi dọa sợ cô ta rồi, đêm ngủ toàn mơ thấy ác mộng?

Còn cả đêm đó ở nhà họ Phùng, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ hỏi tôi, mẹ có phải rất đáng sợ không.

Nghĩ thông những điểm này, trong lòng tôi liền thấy chua xót.

Những năm nay mẹ tôi đều cứ như thế, mà bây giờ lại bắt đầu để ý.

Có thể tưởng tượng được, mẹ đau khổ đến mức nào.

Trước khi đi tìm vị Kham dư đại sư kia, tôi chắc chắn phải giải quyết thằng điên nhà họ Vương này đã, tôi không còn lo lắng gì khác, thì mẹ tôi cũng mới có thể không còn lo lắng.

Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại, Lưu Văn Tam đã ra ngoài rồi.

Hà Thái Nhi đang nấu cơm.

Phùng Bảo và Phùng Khuất thì đang canh sa bàn phong thủy.

Tôi đem bức ảnh Định la bàn gửi qua cho Phùng Khuất, cũng đưa tờ giấy kia cho hắn, bảo hắn vào thành phố Nội Dương một chuyến, tìm Phùng Chí Vinh lần nữa, xem có thể liên lạc chút với người thợ làm trấn vật đặt dưới tháp kia không.

Cũng nói rõ ràng rằng, tôi định làm la bàn.

Phùng Khuất nói hắn chắc chắn sẽ làm tốt việc này, rồi lập tức rời đi.

Còn lúc này, cửa cổng lại bị đập rầm rầm lên.

Tôi gọi một tiếng mời vào.

Người chạy vào trong lại là Từ Lệ Quyên.

Vừa vào trong sân bà ta liền quỳ xuống đất, khóc đến xé ruột xé gan, nói Liễu Kiến Thụ gặp chuyện rồi, gặp chuyện lớn rồi, cầu xin tôi và Lưu Văn Tam đi cứu mạng.

Nếu không cái mạng này của bà ta cũng không sống tiếp nổi nữa!

Ngay lập tức mặt tôi liền biến sắc luôn.

Tối qua còn khỏe re thế, Liễu Kiến Thụ lại xảy ra chuyện gì được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận