Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 335: ĐÈN TẮT QUỶ HIỆN, GIẾT NGƯỜI THẤY MÁU NÀO!

Bà cụ Hà không kêu tôi là thằng âm sanh tử nữa, mà gọi là La Thập Lục.

Điều này đã nói lên đầy đủ sự thay đổi thái độ lúc này của bà cụ.

Còn cả những câu nói kia, cũng đích thực là chưa đầy sự ảo não hối hận.

Chỉ có điều bà cụ nói sẽ nhảy sông Dương, lại khiến lòng tôi chẳng biết là tư vị gì.

Tôi hít sâu một hơi trả lời: “Nhà dễ đổi, tướng mặt bà cũng không phải số không có cháu, chú Văn Tam với dì Thái vốn dĩ cũng dự định sẽ sinh thêm em bé.”

“Có thể giúp được gì, cháu chắc chắn sẽ giúp.” “Chỉ có điều người tuy đã mất, nhưng tình cảm còn mãi, cho dù bà có nhảy sông, cũng chẳng đổi mạng sống Khổ Nhi về được, mà dì Thái lại phải đau lòng.”

Hà Thái Nhi cũng đến bên cạnh bà cụ Hà, nhỏ giọng khuyên giải.

Bà cụ Hà vẫn không chịu nói thêm gì khác.

Chỉ nói một câu đi thu dọn ít đồ, bảo chúng tôi đợi, rồi quay người vào trong căn nhà vách đất.

Lưu Văn Tam từ dưới đất bò dậy, lúc này sắc mặt lão lại biến hóa từng đợt, mưa nắng thất thường.

“Thập Lục, hai người qua đây xong đã phát sinh chuyện gì? Sao lại nhắc đến Khổ Nhi?”

Tôi do dự một hồi, nhưng vẫn chẳng biết nên nói thế nào.

Lưu Văn Tam không biết chuyện ban nãy, nếu như lão mà biết, thì tâm trạng lại sẽ thành thế nào?

Dựa vào tính cách nóng nảy của Lưu Văn Tam, sợ là cách đối xử với bà cố Hà, sẽ biến thành một thái độ khác.

Hà Thái Nhi khẽ đem chuyện vừa phát sinh ban nãy, một năm một mười kể một lượt cho Lưu Văn Tam.

Bà ta liên tục nắm lấy bàn tay của Lưu Văn Tam, tôi nhìn ra được, bà ta cũng sợ Lưu Văn Tam sẽ nổi khùng.

Nhưng vượt ngoài dự đoán, lão chỉ quẹt khóe mắt một cái, rồi nghẹn ngào nói một câu: “Làm sao trách lắm thế được, phong thủy kể cả có vấn đề, thì cũng là do tôi không trông nó tử tế, cũng càng là do số nó không tốt.”

Hà Thái Nhi mím môi, không tiếp tục mở miệng.

Phản ứng của Lưu Văn Tam, hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của tôi.

Một lát sau, bà cụ Hà bước ra.

Bà cụ đeo một cái bọc vải đay, bên trong căng phồng, cũng chẳng biết nhét những thứ gì.

Thắt lưng giắt một thanh trảm quỷ đao, trên đầu đội một cái mũ viền ren, trong tay nắm một cây gậy khóc tang.

Bước chân đi, lại còn có tiếng ting tang ting tang vang lên.

Tôi lúc này mới nhìn rõ, phía dưới cái bọc vải của bà cụ còn treo hai cái chuông nhỏ màu vàng đồng, dây treo cái chuông cũng là thừng trấn âm!

Chỉ là trên mặt bà cụ trát phấn, cái kiểu trắng này rất gần với cái kiểu trắng bệch của mặt người chết.

Thân người thấp mà còng, chân lại nhỏ, phối hợp với phục sức trên người, đúng là rợn người kinh được.

“Vốn định để mày ở lại trong nhà tao, có điều sợ cái thứ xác dữ ác quỷ muốn lấy mạng mày không dám tới, nên qua nhà Lưu Văn Tam đi.” Lúc này giọng của bà cụ Hà đã trở nên có chút phiêu bạt bất định.

Hà Thái Nhi đi trên đầu, Lưu Văn Tam sánh ngang bên cạnh, Phùng Bảo ban nãy đứng ở bên ngoài căn nhà không vào trong.

Hắn tuy đi theo tôi cũng coi như được nhìn thấy một số chuyện, nhưng Thần bà như bà cụ Hà kiểu này, cũng chưa từng gặp qua.

Cái chỗ này âm u đến rợn người, hắn không dám vào cũng có thể hiểu được.

Bà cụ Hà bước đi ở sau cùng.

Bà cụ bước đi nhẹ đến mức gần như không có tiếng bước chân, nếu không phải tiếng ting tang của cái chuông cứ réo rắt, là tôi đã cảm giác như bà cụ đi lạc mất rồi.

Chỉ có điều, đường đêm hình như không còn u ám như trước nữa.

Thừng trấn âm treo chuông đồng, chắc là cùng một loại với cái chuông trước đây của Lưu Văn Tam? Là chuông đồng trấn sát?

Cái chuông kia của lão quá cũ rồi, lắc vài lần là vỡ, độ kêu kém xa so với cái chuông đến bước đi cũng kêu này của bà cụ Hà.

Lúc đi trên đường, Hà Thái Nhi cũng đem tất cả chuyện phát sinh lúc trước ra kể một lượt với Lưu Văn Tam.

Mãi cho đến tận lúc về đến cổng nhà Lưu Văn Tam.

Bọn họ đang định đi đẩy cổng, thì bà cụ Hà lại bước lên trên đầu, bước chân của Lưu Văn Tam mới chậm lại.

Bà cụ Hà một phát đẩy mở cửa. Ánh mắt của bà cụ sắc bén khác thường, nhìn quét một lượt trong sân, rồi mới bước vào trong.

Mặt tôi cũng hơi biến sắc, bởi vì Liễu Kiến Thụ vốn bị trói ở cây cột đã không thấy đâu nữa...

Từ Lệ Quyên nằm lăn trên đất ở gần đó, được cái không thấy có máu.

Hà Thái Nhi vội vã đi qua đỡ Từ Lệ Quyên dậy.

Lưu Văn Tam đưa tay ra ấn nhân trung bà ta một phát.

Từ Lệ Quyên ho lên mấy tiếng rồi tỉnh lại, mặt bà ta trắng nhợt, run lẩy bẩy một cái, nhưng không nói ra được lời nào.

Mặt tôi chẳng mấy dễ coi, hỏi bà ta có phải đã thả Liễu Kiến Thụ ra không?

Từ Lệ Quyên mới đầy vẻ hối hận, nói Kiến Thụ nó cứ kêu đau mãi, còn đòi đi vệ sinh, bà ta nghĩ là trói cũng lâu quá, nhìn trông cũng chẳng sao rồi, liền nghĩ mở trói ra một tý. Kết quả vừa cởi trói, bà ta liền bị đánh ngất, cũng chẳng biết người đi đâu rồi....

Trong lúc nói, mặt Từ Lệ Quyên đầy vẻ cầu khẩn, bảo chúng tôi mau tìm ra Liễu Kiến Thụ, đừng để con trai bà ta gặp chuyện.

Trong lòng tôi ôm một cục tức.

Từ Lệ Quyên thế này hoàn toàn là đang gây loạn thêm!

Lưu Văn Tam trực tiếp nói thẳng một câu: “Con hư tại mẹ, đúng là hành động hồ đồ!”

Lúc này Chu Ngọc cũng từ trong phòng bước ra, bộ dạng cô ta rõ ràng là còn ngái ngủ.

Lúc nhìn thấy bà cụ Hà, cô ta giật nảy người, ôm lấy ngực, mặt tái nhợt đi.

Lại phát hiện Liễu Kiến Thụ biến mất, liền càng hoảng hồn hơn.

Đúng vào lúc này, bà cụ Hà mới nói một câu: “Quản lắm thế làm gì, người đáng chết thì không sống nổi, người đáng sống cũng không chết nổi, về phòng ngủ hết đi, tao canh ngoài sân, xem thứ xác dữ ác quỷ nào dám đến nhà làm loạn.”

Hà Thái Nhi và Lưu Văn Tam đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó bà ta dìu Từ Lệ Quyên dậy, đi về phía trong phòng.

Bà cụ Hà lại gọi Lưu Văn Tam một câu, đưa cho lão một cái lọ, bảo lão ra ngoài men theo bờ tường mà rắc hùng hoàng.

Thứ hùng hoàng này nhìn cũng hơi quen mắt.

Tôi đột nhiên nhớ đến số trấn vật mà Trần mù dùng, trong đó cũng có một cái lọ, thứ đựng bên trong chẳng phải cũng là hùng hoàng sao?

Cộng thêm việc bà cụ Hà cầm gậy khóc tang, bà cụ cũng biết đánh quỷ, lẽ nào bản lĩnh của bà cụ với Trần mù, cũng có chỗ tương tự nhau?

Tôi đang nghĩ ngợi, thì bà cụ Hà đã kêu tôi vào phòng đi ngủ, không biết đêm nay có chuyện không, phải chuẩn bị đủ tinh thần, chờ trời sáng.

Bà cụ phải xem xem, tôi có mấy phần bản lĩnh của Âm thuật tiên sinh năm đó.

Tôi hơi toát mồ hôi, chẳng nói nhiều, chuẩn bị về phòng, cũng chẳng biết mẹ tôi có đến nữa không.

Một phát đẩy cửa ra, trong phòng rất ngột ngạt, có chút khí lạnh không bình thường.

Hơn nữa ở cạnh đầu giường tôi, sao lại có đốt một cây nến trắng?

Tôi không nhớ là mình từng châm nến, hay là lúc chúng tôi đi xong, có người khác vào châm lên?

Một cảm giác sợ hãi và áp lực mãnh liệt, khiến người tôi nổi đầy da gà và toát hết mồ hôi lạnh.

Bất thình lình, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhỏ.

“Dao phải nhanh, tay phải vững.”

“Cổ vào, tim ra.”

“Giờ dần chọc tiết, giờ mão xẻ thịt.”

Lúc sắp đến câu cuối, thì không còn là tiếng rì rầm lẩm bẩm nữa, mà là tiếng quát lớn rồi!

Tôi vụt ngẩng đầu lên, lập tức da đầu tê rần.

Bởi vì Liễu Kiến Thụ đang nằm bò trên xà nhà phòng tôi, gã chằm chằm nhìn tôi, giống như đồ tể đang nhìn thứ súc sinh chờ giết thịt.

Vẻ mặt hung hãn, gào xong câu nói đó, gã vụt một phát lao xuống.

Trong tay nắm chặt con dao mổ lợn kia, chọc thẳng về phía cổ tôi!

Mặt tôi lập tức biến sắc, co giò lên định chạy.

Thì keeng một tiếng giòn giã, bên ngoài vang lên một tiếng chiêng đám tang!

“Nửa đêm canh ba, cẩn thận lửa nến!”

“Đèn tắt quỷ hiện, giết người thấy máu nào!”

Sống lưng tôi khí lạnh càng điên cuồng thốc lên, cái tiếng chiêng đám tang của lão góa này, suýt nữa thì khiến tôi cắn phải lưỡi.

Dưới chân thì như bị thứ gì túm chặt lấy vậy, căn bản không động cựa nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận