Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 143: PHÁ TÀI THẤT TƯỚNG



Tôi cũng buông tay của Dư Sơn ra.

Cũng chẳng phải là tôi cố quản chuyện của hắn cho bằng được.

Lưu Văn Tam nóng tính, lần đó ở nhà họ Cố bạch sự Trương bị chửi bỏ đi xong, lão cũng quay người đi luôn, đây cũng là do tính cách bộc trực thẳng thắn!

Nếu như xưởng trưởng Châu tìm chúng tôi tới, giúp Dư sơn xem phong thủy nhà cửa, đỡ âm linh.

Thì hắn dùng thái độ này đối xử với tôi, tôi quay người đi luôn, tuyệt đối không nói câu thứ hai!

Tôi cũng chẳng phải là quả thị mềm, ai thích thì bóp, càng không phải là loại chó theo đuôi, bị chửi mà vẫn còn mặt dày đeo bám.

Nhưng xem tướng bói mệnh lại khác!

Cũng giống như bà đỡ âm linh hoặc người vớt xác thu tiền của đương sự, thì nhất định phải làm tốt công việc, nếu không sẽ có nhân quả nợ nghiệp vậy.

Ban nãy tôi thẳng thắn chỉ ra vấn đề trên tướng mặt của Dư Sơn.

Việc này trong quyển Cốt tướng, gọi là tiền quan khởi sự.

Nếu như tôi không quản Dư Sơn, thì về sau nếu hắn xảy ra vấn đề gì do việc này, thì vô hình chung tôi cũng sẽ bị liên lụy, đấy gọi là nhân quả hậu sự.

Đương nhiên, trong lòng tôi cũng có chút khó chịu, đồng thời cũng rút kinh nghiệm.

Trong lúc tôi suy nghĩ, thời gian lại trôi qua một lúc nữa.

Xưởng trưởng Châu đứng bên cạnh khẽ xin lỗi tôi, cười xòa rót trà cho tôi, bảo tôi đừng để ý, anh bạn này của gã dạo gần đây gặp nhiều chuyện quá, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.

Tiếp đấy gã lại trợn mắt nhìn Dư Sơn mấy phát, nhỏ giọng mắng hắn mấy câu.

Đương nhiên, chắc chắn không phải là kiểu chửi bới ầm ĩ, mà là một cách nhắc nhở Dư Sơn, phải có thái độ tôn trọng tôi một chút, với lại tôi và Lưu Văn Tam đều là người có bản lĩnh, chắc chắn sẽ không mở miệng nói linh tinh.

Sắc mặt của Dư Sơn từ lúc xanh lúc đỏ chuyển sang tái nhợt, nhìn sang vị trí phía ngoài lan can.

Thân hình to lớn của con rồng vươn dài ra ngoài, vừa đúng từ phía tầng dưới vị trí chúng tôi ngồi thò ra.

Lớp vảy bằng đồng trông vô cùng dày dặn, còn có vài phần khí thế hùng vĩ.

Sau đó thân người hắn hơi run quay người lại, rồi hơi cúi gập người trước mặt tôi.

“La... La âm bà... Tôi có chút kích động, mong cậu đừng để bụng.”

Giọng nói của Dư Sơn không còn chói tai như ban nãy nữa, lại trở nên rụt rè sợ hãi.

Sau khi hắn ngồi xuống xong, lại ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài lan can.

Xưởng trưởng Châu cũng cười hề hề bắt đầu dàn hòa, bảo chúng tôi cứ ăn cơm đã, gã nghe Lưu Văn Tam nói rồi, bọn tôi vừa xong việc từ thành phố Trường Bình về, đi đường mệt mỏi còn chưa kịp nghỉ ngơi, mọi chuyện đợi ăn uống no say xong rồi nói sau!

Tiếp đó, xưởng trưởng Châu bèn gọi người lên đồ ăn.

Nhà hàng Thượng Kinh không hổ danh là nhà hàng số một của thành phố Khai Dương, xưởng trưởng Châu cũng đích thực là nhà giàu lắm tiền.

Món đầu tiên là món Hải sâm bào ngư hấp vi cá đắt đỏ, còn mở một chai Mao Đài, nghe xưởng trưởng Châu nói đây là ‘Thiên Triều thượng phẩm’ được gã cất kỹ!

Tôi thì cũng không hiểu rượu lắm, nhấp một ngụm xong đã thấy hơi quay quay rồi.

Lưu Văn Tam thì mừng đến không ngậm được mồm, uống liền mồm không dừng lại được.

Hai hôm nay tôi cũng chẳng ăn uống tử tế, lúc này đói không chịu được.

Thậm chí những món lên sau như cá sóc chua ngọt, bào ngư trộn cơm, với cả lợn sữa nướng, cá mú đỏ hấp... Tôi đều ăn vội ăn vàng, chẳng để ý mùi vị mấy, chỉ biết là rất thơm, rất ngon.

Dư Sơn cũng uống mấy chén, mặt đỏ au lên, trong mắt cũng có ít mạch máu đỏ.

Sau khi ăn uống nó say, xưởng trưởng Châu xoa bụng đầy thỏa mãn.

Lưu Văn Tam cuối cùng còn để lại một chén rượu nhỏ, từ từ nhấm nháp.

Đột nhiên, Dư Sơn mở mồm nói một câu: “La âm bà, vợ tôi, chắc chắn không có vấn đề gì, tôi thấy khả năng là do phong thủy trong nhà tôi kém đi, cậu tới nhà tôi xem xem?” Rõ ràng, thái độ và cách ăn nói của Dư Sơn đều hạ mình hơn nhiều.

Tôi cũng không tiếp tục nói mãi chuyện này nữa, liền gật đầu bảo: “Có thể đi xem phong thủy trước.”

Mấy người chúng tôi rời khỏi nhà hàng Thượng Kinh, xe của xưởng trưởng Châu đỗ ở dưới sân.

Gã đã đổi một chiếc Maybach nhập khẩu, hơn chiếc xe lần trước không biết bao nhiêu lần, lại còn có tài xế chờ sẵn ở trong xe.

Chúng tôi lên xe, xưởng trưởng Châu chỉ huy tài xế lái xe.

Dư Sơn thì cũng như mở được mồm, đại khái kể chuyện dạo gần đây hắn gặp phải.

Sở dĩ hắn cảm giác phong thủy trong nhà gặp vấn đề, là cũng có điềm báo cả!

Đầu tiên là vườn hoa trong sân nhà hắn, cây cỏ hoa lá lần lượt khô héo chết sạch.

Bình thường hắn thích nuôi cá, với chó mèo các loại, kết quả cũng chỉ trong vài ngày vô cớ chết hết.

Thậm chí có một hôm lúc buổi sáng hắn tỉnh dậy, con rùa hắn nuôi gần mười năm, nằm chết trên đầu hắn.

Lúc đấy hắn sợ suýt phát điên luôn!

Ngoài chuyện này ra, bản thân hắn lại càng xui xẻo, dùng cái gì cũng hay làm vỡ.

Vậy nên ban nãy ăn cơm, hắn ngoài việc cầm đũa, gần như không dám động vào thứ gì!

Lúc này tôi mới phản ứng lại, đúng thật, ban nãy Dư Sơn chỉ cầm đũa gắp thức ăn, không động chạm vào thứ gì cả, hơn nữa gã rụt rè sợ hãi, làm gì cũng vô cùng cẩn thận.

Hóa ra là bởi nguyên nhân này!

Tôi gật gật đầu, bảo Dư Sơn cứ kể tiếp, tôi vẫn đang nghe, cũng đang giúp hắn phân tích.

Dư Sơn hít sâu một hơi, cũng lau bỏ mồ hôi trên trán.

Rồi lại tiếp tục kể với tôi, ngoài những chuyện này ra, căn nhà hắn ở mới hoàn thiện chưa được mấy năm, đường ống cống đã bị vỡ, khiến trong nhà bẩn thỉu nhếch nhác không tưởng, mấy thứ kiến gián, diệt kiểu gì cũng không hết.

Nói rồi, Dư Sơn đột nhiên ngửa đầu lên, chỉ vào vị trí cằm.

Đồng tử mắt tôi co mạnh một phát, bởi vì dưới cằm của Dư Sơn, hóa ra có một viết thương rất rõ rệt, giống như bị lún vào trong vậy.

Dư Sơn thở dài một tiếng, nói: “Vốn dĩ trong nhà bao nhiêu chuyện linh tinh, đã khiến tôi rất phiền hà bực bội rồi, sáng hôm đó tôi còn ngã một cái, cằm đập vào bậu cửa, đi bệnh viện khám, bác sĩ khâu giúp tôi mấy mũi, có điều tương đối kín, nhìn không rõ lắm.

“Từ hôm đó trở đi, công ty tôi bắt đầu có vấn đề, đầu tiên là một dự án đầu tư khoản tiền lớn, công ty con dính dàng đến việc trốn lậu thuế, cùng với việc công ty vận hành có vấn đề, tiền không thu về được, sau đó là bản thân dự án liên tiếp gặp vấn đề, tiền vay ngân hàng đến hạn, vốn lưu động cạn kiệt....”

Nghe Dư Sơn nói, đầu mày tôi càng nhíu càng chặt.

Một loạt chuyện mà hắn kể, đúng là cũng thuộc “Tướng phá tài” trong phong thủy.

Trong phong thủy, nước là tài, câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài cũng là từ cách nói này mà ra!

Còn có rất nhiều người già, thích vặn vòi nước ra một chút ít, đi hứng nước, nhưng đồng hồ nước không chạy, nhìn có vẻ như bọn họ đang tiết kiệm, thậm chí có một bộ phận người còn cho rằng đấy là tụ tài, nhưng trên thực thế sẽ gây nên việc tài vận không lưu thông.

Mà việc đường ống nước trong nhà vỡ, thì tương đối nghiêm trọng, thuộc “lậu tài”! (tiền tài chảy đi mất)

Còn về chuyện hắn làm vỡ đồ, trong nhà có nước bẩn, côn trùng, thậm chí là động vật chết đi, đây đều là tín hiệu của phá tài.

Rùa chết ở trên đầu... Đây là điềm báo hai việc.

Thứ nhất, xác chết là vật bẩn thỉu, nằm ở trên đầu, người sẽ càng xui xẻo hơn.

Hơn nữa, rùa là đực, mai rùa ở trên đầu, cũng là nói với hắn, vợ hắn không chung thủy...

Cằm hắn ngã sứt, càng đại biểu cho việc tài vận không ổn định.

Tướng phá tài tổng cộng có bảy loại! Trong thời gian ngắn như vậy mà trên người Dư Sơn đã xuất hiện sáu loại, trong nhà hắn chắc chắn không chỉ đơn giản là phong thủy có vấn đề...

Nếu như bảy loại tướng phá tài đều xuất hiện, thì sợ là mạng sống của Dư Sơn cũng chẳng còn được bao lâu nữa.

Tài cạn không còn tài để phá, thì là phải mất mạng!

Đây cũng là nguyên nhân người xưa có câu tiền đi thay người!

Trong thời gian tôi suy nghĩ, Dư Sơn cũng dừng lại, hơi thở có phần gấp gáp.

Đột nhiên, xe lại rung lắc mạnh một cái, phát ra một tiếng rẹttt chói tai!

Cả chiếc xe vọt mạnh lên trước, tôi bốp một cái đập vào tựa lưng của ghế trước.

Lưu Văn Tam cũng hự một tiếng, va đập không nhẹ.

Xưởng trưởng Châu thì chửi bới ầm ĩ, hỏi tài xế để ý đi đâu, lái xe kiểu gì vậy!

Đợi xe dừng hẳn lại, Dư Sơn ôm lấy mũi, kêu gào không dứt...

Xưởng trưởng Châu cũng hoảng hồn, hỏi Dư Sơn đập thế nào rồi.

Mặt tôi cũng hoàn toàn biến sắc.

Dư Sơn run rẩy bỏ tay ra, rõ ràng đau đến mức chảy cả nước mắt, lập cập nói không thành tiếng.

Còn mũi của hắn, thì bị va đập vẹo cả đi, máu mũi chảy dài không nói! Mà còn bị rách một mảng lớn!

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, trên người thì toàn là da gà, sau đó mí mắt giật điên cuồng, nói một câu: “Mũi đại biểu cho cung tài lộc... Bảy loại tướng phá tài anh đều có đủ cả rồi... Sợ là gia tài sẽ tiêu tan triệt để, nếu như tài không đủ để phá, e là cũng chẳng trụ được lâu nữa, không giữ được mạng...

Tôi vừa nói xong câu này, trong xe đều yên tĩnh lại.

Dư Sơn như đần người đi, ngẩn ngơ nhìn tôi.

Cũng vào lúc này, chuông điện thoại của Dư Sơn đột ngột reo lên...

Bạn cần đăng nhập để bình luận