Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 366: HỒ TỤ SA

Tôi rùng mình một cái, cũng chẳng ngờ Lưu Văn Tam lại trực tiếp nói thẳng thế luôn.

Giọng lão to đến kinh người, rõ ràng bên chỗ Tạ Minh cũng đã nghe thấy rồi.

Tạ Minh vụt ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung tợn nhìn sang Lưu Văn Tam, đang định chửi bới.

Thì cũng vào lúc này, đột nhiên mấy người vớt xác đi cùng đêm qua, vây đến trước mặt Tạ Minh.

Những người còn lại, cũng đều đột ngột chằm chằm nhìn Tạ Minh.

Bất chợt còn có người nói một câu: “Tạ đại ca, chuyện này tôi cũng nghe được đôi câu, anh cầu tài không sai, nhưng tiền này chúng ta có lấy nổi hay không, cũng phải xem thủ đoạn của chúng ta có đủ cứng hay không, bây giờ không cứng hơn được cái thứ ở dưới nước kia.” “Anh làm đại ca của mọi người, kiểu gì cũng không thể để mọi người chết theo anh chứ?” Vẻ mặt của Tạ Minh càng trở nên dữ tợn hơn, hắn còn định nói.

Thì lại bị một đám người đông nghịt vây lấy, mọi người đã có dấu hiệu động thủ rồi.

Tôi nhìn mà vô cùng kinh hãi, Lưu Văn Tam mới nói một câu: “Đây là quy tắc của sư tổ, cũng là quy tắc trên thuyền, chuyện khi đó của xưởng trưởng Châu cũng là bài học xương máu, Thập Lục, đây không phải là chú Văn Tam máu lạnh, chú không nói như thế, thì những người này không chừng đều phải chết.”

“Ngoài ra việc này cũng đã khuyên Tạ Minh rất nhiều lần rồi, nó vẫn cứng đầu không giác ngộ, thì là tự chuốc vạ vào mình.” Tôi mím môi, nhưng chẳng thốt ra được lời nào.

Có thể thấy được, đám người vớt xác mà nhà họ Cẩu mời tới này, kỳ thực phần nhiều chỉ tham tài, gần như chẳng có bao nhiêu tình cảm cả.

Nếu như đổi thành kiểu quan hệ như của tôi và Lưu Văn Tam, cùng với Trần mù. Việc nghĩ đến chắc chắn là làm thế nào giải quyết phiền phức, chứ không phải là vứt thẳng người xuống dưới sông.

Thật sự phải nhìn người bị vứt xuống dưới sao? Tôi đúng là không ác thế được.

Đang lúc tôi định nói quay về trước, đem cái âm thai hóa ngọc kia lại, nói không chừng có thể hóa giải được.

Thì đột nhiên chẳng biết là ai hô lên một câu, nếu như Tạ Minh không nghĩ đến chút quy tắc tình nghĩa này, tự mình xuống nước giải quyết vấn đề, khiến mọi người liên lụy gặp chuyện.

Thì mọi người cũng sẽ không nghĩ đến tình nghĩa nữa, sẽ trực tiếp động thủ luôn.

Chuyện này đã liên lụy khiến mấy người anh em rơi xuống nước rồi, quá nửa là chẳng còn mạng mà sống nữa, đến lúc đó lên bờ xong, mọi người cũng sẽ không để người nhà của Tạ Minh được yên ổn.

Cuối cùng hắn lại bổ sung một câu, nói bản thân Tạ Minh không muốn nhảy sông, thì ít nhất cũng phải kiếm một chiếc thuyền, cách mọi người xa ra một chút.

Sắc mặt của Tạ Minh vô cùng tím tái.

Hắn đột nhiên đi đến bên rìa của thuyền vớt xác, trực tiếp tháo một sợi xích sắt ra, rồi lại giật mạnh động cơ hai phát.

Tiếng phành phạch vang lên, hắn liền lái thẳng thuyền cách xa chúng tôi ra.

Lúc này ánh sáng vẫn rất tối tăm, có điều cùng với việc Tạ Minh đi ra xa, dường như mây đen cũng như có tan đi vài phần vậy.

Tôi vốn hơi dễ chịu hơn đôi chút, ít nhất không phải nhìn Tạ Minh nhảy sông.

Lúc này hắn quay về, không được đi cùng với mọi người, chỉ cần nhanh chóng lên bờ, nói không chừng không cần phải chết, chúng tôi cũng không cần phải bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, tôi cũng kêu to lên một tiếng, bảo Tạ Minh nhanh đi về mà lên bờ! Đem cái âm thai hóa ngọc kia lại đây.

Câu nói này của tôi trực tiếp hình thành tiếng vọng trên mặt nước.

Tạ Minh đầu bên kia không hề trả lời tôi.

Đột nhiên, mặt nước bị rẽ ra một đợt bọt nước!

Từ dưới nước vọt lên một bóng đen.... nhìn lên trông giống như là gã Vương Doãn bị bẻ gãy chân tay và cổ ban nãy.

Hắn rầm một phát, đập lên trên người Tạ Minh!

Tạ Minh cũng trực tiếp rơi luôn xuống nước... Chỉ một đợt sóng bắn lên bèn biến mất luôn, thậm chí đến cả giãy giụa cũng không kịp.

Cảnh tượng này khiến lòng tôi vô cùng bức bối.

Lưu Văn Tam dụi tắt điếu thuốc ở trong tay, vỗ vỗ vai tôi.

Nói ra cũng kỳ quái, sau khi Tạ Minh rơi xuống nước xong, mây đen đúng là toàn bộ đều tan đi thật...

Tôi cũng phát hiện, tướng mặt của Lưu Văn Tam bình thường lại rồi. Những người vớt xác trên thuyền kia, cũng không còn tướng sắp chết nữa.

Đích thực là Tạ Minh và Vương Doãn ảnh hưởng đến mọi người, phải bị cái xác nữ kia hại.

Thậm chí nước trên nhánh dòng chảy này cũng đã bắt đầu chảy trở lại.

Dòng chảy ngầm cuồn cuộn, đẩy thuyền của chúng tôi đi sâu vào trong.

Ánh mắt của không ít người vớt xác, đều hướng lên người tôi và Lưu Văn Tam.

Thuận theo dòng chảy ngầm xuống dưới, có người kiểm tra điều chỉnh phương hướng, cũng có người cúi đầu thì thầm, dường như đang bàn tán gì đó.

Chẳng mấy chốc, có hai người bước đến trước mặt chúng tôi.

Trong đó một người hơi trẻ hơn một chút so với Tạ Minh, thân người gầy nhỏ, mày gãy, môi mỏng, gò má cao, nhìn tính cách từ trên tướng mặt, thì cũng là kiểu không mấy dễ giao tiếp.

Người còn lại thì là người vớt xác gần năm mươi tuổi ban nãy.

“Tạ Minh là đại ca của bọn tôi, bây giờ anh ta xuống dưới rồi, tạm thời tôi có thể quản lý thay.”

Người trẻ hơn kia đưa tay ra bắt tay với Lưu Văn Tam, cũng bảo tên của hắn là Trương Dương, là sếp số hai của đám người vớt xác này.

Người tuổi tác hơi lớn hơn chút kia tên là Khổng Bân, coi như là sếp số ba.

Trương Dương cũng nói ý tứ bàn bạc của bọn họ, hôm nay chủ yếu là để Lưu Văn Tam làm người vớt chính đi vớt cỗ quan tài kia.

Trước lần này mọi người đều đã vớt qua vô số lần rồi, hắn cũng từng làm tay vớt chính, kể cả Tạ Minh mất rồi, thì cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc.

Hắn bảo Lưu Văn Tam có thể theo hắn lên phía trước một chút, để bọn hắn tiện kể thêm nhiều tình hình hơn.

Lưu Văn Tam không từ chối, lão đi về phía trước, tôi với ngao sói liền cùng đi theo sau.

Lúc này không còn vấn đề dòng chảy, thuyền cũng không rung lắc, tất cả thuyền vớt xác lại được tách rời ra.

Lại đến chỗ phía trước mà thuận theo đó để vào trong đầm nước, Lưu Văn Tam bắt đầu bàn bạc tình hình với những người vớt xác kia.

Tôi thì quan sát phương vị của những hòn đảo xung quanh này một cách tỉ mỉ hơn.

Từ sau khi viết thư người chết xong, trên người tôi lúc nào cũng cầm theo giấy lanh mịn và bút, mò lấy giấy bút ra, tôi cũng bắt đầu vẽ sơ đồ dựa theo trí nhớ của mình.

Tôi đột nhiên phát hiện, những hòn đảo ở đây phần nhiều đều là dài hẹp, giống như sinh ra thuận theo dòng nước vậy, số ít thì giống như hình tròn.

Nhớ lại bản đồ lúc đó nhìn thấy ở trong sảnh chính nhà họ Cẩu, tôi hơi có chút suy đoán.

Cả quãng đường, không xuất hiện thêm vấn đề gì khác nữa, thuận lợi đến phía trước cái đầm nước kia.

Lúc này là ban ngày, càng có thể nhìn rõ núi ở hai bên đầm nước hiển hiện động tác ôm vòng hơn.

Mà ngọn núi chính thì vừa cao to vừa dày nặng, còn nước trong đầm thì như sóng ngọc bích, xanh biếc vô cùng.

Tôi cũng đem đầm nước này vẽ lên trên giấy, bên cạnh đột nhiên có người khẽ nói một câu: “Cậu đang vẽ bản đồ? Có tác dụng gì thế? Xem phong thủy?” Về thân phận của tôi, nhà họ Cẩu chắc chắn cũng đã thông báo cho những người vớt xác này biết.

Kỳ thực lúc tôi vẽ sơ đồ, đã có người hiếu kỳ liên tục nhìn.

Tôi gật gật đầu nói đúng, xem phong thủy, hoặc giả sẽ trợ giúp được việc vớt đồ.

Câu nói này tôi cũng không phải là nói quá lên, phong thủy nếu như có thể tìm ra được nguy hiểm, chắc là có chỗ có thể giúp được, cũng nhất định có thể giảm bớt phiền phức cho Lưu Văn Tam.

Huống hồ bản thân tôi có cảm giác cỗ quan tài này không đơn giản.

Suy nghĩ và nói chuyện đều chỉ trong chớp mắt, người vớt xác bắt chuyện với tôi kia thì nói một câu: “Tôi quen thuộc vùng này hơn cậu, cậu vẽ tuy cũng coi như hoàn chỉnh, nhưng cũng chỉ là lối đi này, bản đồ đường thủy của vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà tôi từng học thuộc.”

“Chỉ có điều chỗ này rất quái dị, sau khi vào trong xong, bản đồ đó ngược lại thành vô dụng, đại bộ phận đảo nhìn trông đều giống hệt nhau. Tôi chẳng phân biệt được phương hướng thôi, đại đa số người đều như thế cả.”

Nghe đến đây, tim tôi đập hơi nhanh.

Anh ta nói cũng không sai, vào trong một vùng cát lau um tùm thế này, muốn phân biệt phương hướng quá khó khăn, trừ phi là cầm bản đồ để ghi chép.

Nhưng tôi lại không cần phải phân biệt phương hướng, chỉ cần có sơ đồ toàn cảnh là được.

Tôi liền bảo anh ta giúp tôi vẽ sơ đồ luôn!

Lưu Văn Tam và Trương Dương, Khổng Bân cũng đã chuẩn bị xuống nước thăm dò trước.

Tôi lập tức gọi Lưu Văn Tam lại, bảo lão không phải vội, tôi xem xong tình trạng phong thủy ở đây rồi đi vớt sau.

Lưu Văn Tam ngừng lại, có điều Trương Dương và Khổng Bân, lại hơi có chút nghi hoặc.

Chẳng mấy chốc, người vớt xác giúp tôi kia đã bổ sung đầy đủ phần sơ đồ tôi chưa vẽ hết.

Chỉnh thể vịnh số một của Huyền Hà, đại khái mang hình chữ S, cái đầm nước chỗ mà chúng tôi đang đứng lúc này, bèn là ở nửa khúc trên, nửa khúc dưới trên cơ bản là vùng nước rộng lớn, không có nhiều đảo như vậy nữa.

Một phát tôi liền có thể nhìn ra, phân bố Sa thủy của nửa khúc trên này ngầm hợp với một bố cục phong thủy, Hồ tụ Sa!

Hồ tụ Sa có gần chục hình thức thể hiện, căn cứ theo phương vị của đảo, tôi có thể đoán chắc được loại mà nơi chúng tôi đang đứng, chắc là Quần Sa hợp chọn trung mà lập huyệt!

Cổ ngữ có câu: Huyệt Hà Bạc, có nhiều quần Sa tầng tầng lớp lớp, xa gần tứ phía ngoảnh về.

Nơi giữa Nhất Sa đứng thẳng, từ giữa nhìn ra, trái phải trước sau đều có một Trường Sa ôm lấy, đôi bên quay đầu trông huyệt, bốn bờ đều có hồ nông, kéo dài hoặc nửa dặm hoặc một dặm, như xa như gần, còn quần Sa đùn vách núi, như ở trước mắt. Nghiêm túc bái phục mà đặt huyệt, có Hoành Sa kẹp tại phía sau, không gây thấm rỉ, chủ Liệt thổ phân mao, giàu vượt quốc khố, con cháu hiếu thuận lâu dài!

Trong đó Sa đại biểu cho đảo và núi, bố cục phong thủy này chỉ có một tác dụng, gia nghiệp giàu đủ so với quốc gia, con cháu đời đời hiếu nghĩa thủ trung!

Cỗ quan tài trong đầm nước này, tuyệt đối không phải là vật vô chủ!

Mà ngược lại, con cháu đời sau của chủ nhân cỗ quan tài này, bây giờ chắc đã là một gia tộc khổng lồ, có quyền có thế.

Trong lòng tôi đã có vài phần cảnh giác.

Không tiếp tục nói đi nghĩ xem dùng phương pháp nào dễ vớt hơn nữa.

Nếu như vớt cỗ quan tài này lên thật, nhà họ Cẩu không ăn nổi, tôi và Lưu Văn Tam tuyệt đối cũng sẽ dính vào phiền phức lớn!

Có thể an táng quan tài tổ tiên vào trong loại bố cục phong thủy này, rồi có nguồn long khí khổng lồ này chảy vào, gia đạo tuyệt đối không thể đi xuống, gia tộc này chắc chắn vẫn còn tồn tại.

Tôi không phải chưa từng nghĩ tới chuyện, cỗ quan tài này khả năng là của nhà họ Cẩu, nhưng nếu như là của nhà họ Cẩu, bọn họ dựa vào cái gì để vớt quan quách của tổ tiên mình lên?

Đào mộ tổ tông à?!

Nghĩ đến đây, tôi quả quyết ngẩng đầu lên, trực tiếp nói thẳng một câu: “Chú Văn Tam, cháu muốn gặp Cẩu gia chủ, nói rõ tình hình với ông ta, cỗ quan tài này không được vớt!”

[Giải thích từ dịch giả]

*Hà Bạc: là tên thần sông của sông Hoàng Hà

*Liệt thổ phân mao: thành ngữ TQ, vua dùng cỏ tranh bọc đất sét trao cho người được tước phong, tượng trưng cho việc trao tặng đất đai và quyền lực.

*thủ trung: Giữ vững sự thanh tịnh của nội tâm
Bạn cần đăng nhập để bình luận