Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 722: THỜI VẬY, MỆNH VẬY

“Cô là...” Tôi nhất thời chả rõ được đầu bên kia là ai.

Đối phương rõ ràng ngẩn ra một chút, tiếp đó hơi có chút ngại ngùng trả lời: “La tiên sinh cậu quên rồi à, tôi là Thích Lan Tâm.”

Tôi lúc này mới phản ứng lại, giọng của Thích Lan Tâm tôi vốn đã quen rồi, chỉ có điều vừa nãy tư duy bay quá xa, tôi nhất thời chưa định thần lại.

“Vừa nãy đang nghĩ công chuyện, chưa phản ứng lại, xin lỗi Thích tiểu thư.” Tôi thở hắt ra một hơi, nói câu xin lỗi với Thích Lan Tâm.

“La tiên sinh cậu công việc bận rộn, Lan Tâm lỗ mãng vượt qua nhà họ Phùng liên lạc với cậu đã có chút không hay rồi. Chỉ là tôi đích thực muốn tìm cậu giúp đỡ.” Giọng của Thích Lan Tâm cũng mang vẻ xin lỗi.

Cô ta lại rụt rè hỏi tôi đã bận xong chưa, liệu có thời gian giúp nhà họ Thích chút không?

“Việc này...”

Tôi nhíu mày, không lập tức trả lời Thích Lan Tâm.

Đại khái do dự khoảng nửa phút, tôi mới hỏi: “Việc chị cần tôi giúp, vẫn là nhà Phong thủy của nhà họ Thích à? Dạo gần đây nhà họ Thích chắc không có vấn đề gì lớn nhỉ?”

Thích Lan Tâm lập tức liền bảo với tôi, chỉ mỗi chuyện nhà Phong thủy, dù sao xây nhà cũng cần thời gian dài, nhà họ Thích thời gian ngắn vẫn có thể trú ở ngoài được, nhưng nửa năm cả năm đều mãi chẳng có một khu nhà, đối với nhà họ Thích mà nói có chút chẳng ra sao cả, càng chủ yếu hơn là, nhà họ Thích không tin được người khác, vẫn muốn tìm tôi giúp đỡ.

Ngừng lại vài giây, Thích Lan Tâm trịnh trọng nói tiếp: “Vì chuyện này, nhà họ Thích còn chuẩn bị một phần lễ dày cho La tiên sinh, ngoài ra, mấy hôm trước nhà họ Thích còn ngẫu nhiên có được một món đồ, chắc là La tiên sinh có thể dùng đến, chuẩn bị tặng cho La tiên sinh.”

Những lời này của Thích Lan Tâm, đích thực là khiến tôi có chút động lòng thật.

Nguyên nhân rất đơn giản, gần đây xảy ra không ít chuyện, dân thôn của thôn Tiểu Liễu, đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán, thôn Tiểu Liễu thì người trong thôn gần như toàn bộ đều chết hết rồi, chỉ còn sót lại một số người ra ngoài may mắn thoát nạn, Trường Thanh Đạo Quán cũng chết và bị thương không ít, tôi từng cho Phùng Bảo Phùng Khuất đi xử lý, chi tiền an ủi người nhà bọn họ.

Tôi kiếm được không ít tiền, có điều một đi hai lại thế này, đã tiêu gần hết rồi.

Thời gian dạo gần đây, ngoài việc của nhà họ Thích, tôi cũng không tiếp tục đỡ âm linh hoặc xem nhà cho người ta, kỳ thực tiền gom góp được, tuyệt đại bộ phận đến từ thù lao lần trước của nhà họ Thích, cùng với hai món đồ có được lúc đi táng Trương Cửu Quái lần trước bảo Phùng Khuất đem bán.

Chuyến này lại qua vùng đất Tam Tần, không biết phải bao lâu mới có thể quay về, nếu cứ thế này mà đi thẳng luôn, nhỡ đâu mấy người bà nội tôi cần gì, kiểu gì cũng không thể cứ mãi tìm nhà họ Phùng được.

Trong lúc tôi suy nghĩ, không khỏi im lặng mất một hồi, Thích Lan Tâm ở đầu bên kia lại rụt rè mở miệng nói một câu: “Nhà họ Thích có được một chiếc la bàn, cùng với một cái xác chết, chắc là một Phong thủy sư. Mấy hôm trước, công nhân dưới trướng nhà họ Thích mới phát hiện ở dưới lòng đất trong lúc khai thác một mỏ quặng, hoặc giả cũng hữu dụng với La tiên sinh...”

“Tôi sắp xếp thời gian một chút, sáng sớm ngày mai chị đến đón tôi.” Tôi không tiếp tục do dự, trực tiếp nhận lời Thích Lan Tâm luôn.

Không chỉ là cần kiếm một món tiền thù lao, mà đồng thời, đối với xác chết và la bàn mà Thích Lan Tâm nhắc đến, tôi cũng có chút hứng thú.

Nói cho cùng Phong thủy bàn trong tay tôi, không hề quá tốt.

Phong thủy bàn so với Định la bàn, bất kể là về mặt chế tác hay về phân tầng Phong thủy, đều hoàn toàn không bằng được Định la bàn, nếu đúng gặp phải vùng đất nguy hiểm nào, sợ rằng Phong thủy bàn liền sẽ có vấn đề, thậm chí tôi còn cảm giác nếu quay lại Phị Phát Quỷ, biến hóa khí trường ở đó, đều khả năng sẽ trực tiếp phá vỡ nó.

Đương nhiên, tôi không kỳ vọng la bàn bên chỗ Thích Lan Tâm tốt đến đâu, chung quy là một cơ duyên, thêm một chiếc, cũng tương đương với việc có thêm một trấn vật.

“Thập Lục, mày còn có việc phải xử lý?” Lưu Văn Tam mở miệng hỏi.

Tôi hít sâu một hơi, đơn giản kể với Lưu Văn Tam chuyện Thích Lan Tâm tìm tôi, đồng thời cũng nói rõ ràng, tôi muốn để lại cho bà nội một món tiền trước khi xuất phát.

Lưu Văn Tam vừa bập bập hút thuốc, vừa nheo mắt nói những chuyện này cũng chẳng cần lo lắng, gia tài lão gom góp được không ít, đều để ở chỗ Hà Thái Nhi, thêm nữa còn có Từ Thi Vũ, lại có nhà họ Phùng, không xảy ra chuyện gì được.

Tôi cười cười, không tiếp lời Lưu Văn Tam.

Cho dù là với quan hệ giữa tôi và Lưu Văn Tam, tiền tài có thể coi như là vật ngoài thân, nhưng đó cũng là tiền do Lưu Văn Tam bán mạng kiếm về, lão có gia đình có vợ, lập tức còn sắp có con, tôi không thể cứ thế này mà dùng tiền lão được.

Trần mù mở miệng nói: “Chuyến đi này, Hắc Tử hoặc giả không theo nổi rồi, chân nó không dễ khỏi thế, có điều chúng mày nếu như định đối phó Trương Nhĩ ở Trần Thương, nó chắc có thể ở Trần Thương dưỡng thương.”

Tôi do dự một chút, vốn dĩ không muốn đem theo ngao sói, một là nó còn thương tích, hai là quá nguy hiểm.

Nhưng nghĩ lại một chút, nó mỗi lần nguy hiểm sống chết, nếu như có cơ hội, đều sẽ càng trở nên mạnh hơn, xác chết đối với nó mà nói chính là đồ bổ, nếu có cơ hội để nó ăn được một miếng Xác âm luyến dương, nó sẽ thành như thế nào?

“Chú Trần, đưa theo Tiểu Hắc.” Tôi trịnh trọng nói: “Nếu trì hoãn thời gian dài ở Trần Thương, tốc độ hồi phục của nó chắc sẽ càng nhanh hơn.” “Có rồi.” Tôi lập tức quay đầu nhìn sang Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam vuốt cái đầu trọc một phát, nói: “Sao đấy Thập Lục? Chân con ngao đấy chú không chữa được, bà mẹ vợ chú chắc cũng không được.”

“Chú Văn Tam chú qua sông Dương một chuyến, đưa theo Tiểu Hắc với chú Trần đi cùng, vớt xác, vớt loại xác dữ nhất mà trước đây chú không dám động đến ấy!” Ngừng một lát, tôi tiếp tục nói: “Tiểu Hắc ăn xác dữ, hồi phục chắc sẽ rất nhanh, vừa hay cháu cần tốn thời gian xem nhà phong thủy cho nhà họ Thích, cố gắng cho Tiểu Hắc hồi phục nhiều một chút, nhà họ Liễu chắc muốn nhanh chóng quay về, nhiều nhất có thể kéo dài được thời gian một hai ngày.”

“Việc này đúng là không vấn đề, quỷ nước càng biết rõ mấy thứ ở dưới đê sông, lần trước lũ về, chắc sẽ xối xuống không ít thứ, còn cả hơn bảy trăm xác chết chúng ta vớt lên vụ lần trước nữa, vẫn còn rất nhiều hắc sát chưa vớt lên.”

Mắt tôi sáng lên, gật gật đầu.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù nhìn sang tôi, trên mặt lão có chút vẻ hài lòng.

Lúc về đến nhà họ Phùng, đã là đêm khuya.

Nửa đêm nửa hôm, tôi cũng không qua tìm bà nội với Từ Thi Vũ nữa, mà về thẳng phòng mình.

Còn về việc đi vớt xác, Trần mù và Lưu Văn Tam sẽ sắp xếp.

Tắm rửa qua loa một chút, tôi nằm lên giường, vốn tôi đã chẳng mấy buồn ngủ, việc đang nghĩ quá nhiều, thậm chí còn có thứ cảm giác khó mà ngủ được.

Chỉ là vừa chạm vào gối, đèn trong phòng lại liền tắt luôn...

Một đôi tay lành lạnh buôn buốt, đột nhiên che lên trên mắt tôi, một cảm giác mệt nhoài tự nhiên sinh ra.

Tôi miễn cưỡng giãy giụa mí mắt một cái, có điều thứ lạnh buốt này truyền lại là một cảm giác êm dịu và quen thuộc, đồng thời bên tai loáng thoáng còn nghe thấy một giọng nói.

“Thập Lục, con mệt quá rồi, ngủ đi.”

Tôi mấp máy môi, nhưng lại không gọi ra được chữ mẹ, ý thức liền đã chìm vào trong giấc ngủ.

Giây phút lúc ý thức chìm xuống, trong lòng tôi còn âm thầm có một suy đoán, chính là tại sao, mẹ tôi không gặp tôi nữa...

Trong lòng càng có một cảm giác phức tạp không nói ra được.

Mẹ không phải không muốn gặp tôi, sợ rằng đây chính là ‘Thời vậy, Mệnh vậy’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận