Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1046: SÁT KHÍ CHÍ TÔN, TRONG XÁC KHÔNG ĐẦU

Bố trí ly kỳ của nơi này, chắc chắn có vấn đề!

Liễu Dục Chú trước tiên là liếc tôi một cái, đột nhiên hỏi: “Hồi phục rồi hả?”

Tôi ban đầu chưa phản ứng lại, gã tại sao lại hỏi câu này, vô thức bèn gật gật đầu, đồng thời còn nói một câu: “Tinh lực dồi dào.”

Liễu Dục Chú đột ngột nhún người một phát, cơ thể gã nhảy lên, có điều nhảy không hề cao, dường như chỉ là động tác dồn lực.

Độ cao này, gần như cao bằng với bả vai tôi.

Giây tiếp theo, hai chân gã vụt dẫm lên trên bả vai tôi!

Tôi lập tức liền hiểu ra, đột ngột căng cứng cơ thể, đứng vững hai chân.

Liễu Dục Chú đột ngột phát lực, cả người lại lần nữa nhảy vọt lên trên, lần này trực tiếp liền hướng về phía mái vòm!

Trong nháy mắt, gã bèn tới trên mái vòm, hai tay túm lấy phần rìa của gương đồng, vụt giật một phát xuống dưới!

Chỉ nghe một tiếng động nặng nề vang lên, cái gương đồng phải tới quá nửa mét đó liền bị lật ra!

Liễu Dục Chú rơi mạnh xuống vị trí lúc trước cái xác khô Âm dương tiên sinh đứng.

Gương đồng sau khi bị lật ra xong, đập vào trong tầm mắt, bèn là một lối đi hình tròn.

Tôi nhìn đến mức tim đập điên cuồng, vốn tưởng rằng lối đi đó đen ngòm, có điều trong đó lại lọt ra nguồn sáng...

Quầng sáng này không trong sáng lạnh lẽo như ánh trăng, nhưng cũng ánh lên một vẻ lạnh lùng êm dịu.

“Ánh sao?” Tôi lẩm bẩm nói.

Liễu Dục Chú nhấc tay, lật cái gương đồng đó lên, nhưng vừa vặn lại nằm ngay chỗ với nơi ánh sao khúc xạ chiếu xuống.

Quầng sáng đó trong nháy mắt đậm thêm không ít, hơn nữa trong ánh sao, lại còn lờ mờ xuất hiện một gương mặt người bằng đồng dữ tợn hung sát...

Lòng tôi lập tức kinh hãi.

Mặt Liễu Dục Chú cũng đột ngột biến sắc, gã vụt vung gương đồng xuống dưới một phát, bàn tay trong nháy mắt rút ra một thanh kiếm đồng.

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh...” Có điều giọng của Liễu Dục Chú đột ngột im bặt, sắc mặt gã đều trở nên mưa nắng thất thường.

Tôi cũng vụt nhấc tay lên, bởi vì lúc này tôi cũng đã phản ứng lại, đây không phải là đột nhiên xuất hiện thứ gì cả.

Mà là trùng hợp đến cực độ, dưới khúc xạ của ánh sao và gương đồng, xuất hiện ảnh chiếu mà chỉ trong Táng ảnh quan sơn mới sẽ xuất hiện!

Lần đó ở núi Kế Nương và Phị Phát Quỷ, táng pháp của Kế Nương và Khâu Xử Đạo, đều là Táng ảnh quan sơn dùng hình ảnh khúc xạ để mê hoặc tầm nhìn.

Chỉ là ở trong đây, việc này chẳng qua là trùng hợp mà thôi.

Cùng với việc Liễu Dục Chú rút gương đồng đi, hình ảnh đó bèn biến mất không còn tung tích...

Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở, nói với Liễu Dục Chú về nguồn gốc của ảnh chiếu này.

Liễu Dục Chú mới ừ một tiếng, thu kiếm về.

Ánh mắt của gã nhìn quét qua chỗ khác.

Tôi đột nhiên cũng nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt.

Ngoảnh đầu nhìn qua, tôi mới phát hiện, những cái xác khô đó đều có một chút biến hóa nhỏ.

Từ trong thất khướu của chúng, hóa ra lại đang chảy ra cát đen li ti...

Đồng thời còn có tiếng lạch cạch rất khẽ, tôi cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn thấy mấy cây đinh gỗ Mậu đào rơi xuống...

Trên trán tôi lập tức bắt đầu túa mồ hôi lạnh...

Hơn nữa tướng mặt của số xác khô đó, thì càng trở nên rất kỳ dị, tôi không biết có phải là bởi vì nguyên nhân chúng bắt đầu tan chảy thành cát đen hay không, mà biểu cảm phần mặt của chúng đều đang co giật, giống như cười, mà nụ cười này lại toát lên vẻ chết chóc.

Đặc biệt là khi hai mắt của chúng đều bắt đầu trào ra cát mịn, sự kỳ dị này liền biến thành ma quái.

“Liễu đạo trưởng... Anh lên trên trước, anh không được chạm vào thứ cát đen này, cái gương đồng này là một bố trí công tắc bẫy ở trong đây, xác chết ở đây, đinh Mậu đào thì không đủ trấn xác đâu, phối hợp với gương đồng mới đủ dùng, hơn nữa Ngũ Hoàng Trung sao Liêm Trinh mà lối đi khúc xạ xuống dưới, đại biểu cho sát khí Chí tôn, ánh sao này chiếu xác, thứ chiếu ra lại là xác dữ giết người.”

“Ông ta đã tính toán sẵn rồi, nếu có người có thể mở chỗ này ra, liền nhất định phải chết ở nơi này, bởi vì sợ rằng đổi thành bất cứ người nào tới, đều rất khó có được đầu óc của Âm dương tiên sinh, cùng với thân thủ đạo sĩ Xuất đạo, sẽ không biết cách dùng đồ vật trên người ông ta để kéo dài mạng sống. Hai người chúng ta, tuyệt đối vượt ra ngoài bất cứ tính toán nào của ông ta!” Giọng nói của tôi vô cùng nghiêm trọng.

Liễu Dục Chú không chút do dự, lại lần nữa từ trên bả vai tôi tiếp lực.

Sau khi gã nhảy vọt lên xong, bèn trực tiếpluôn vào bên trong lối đi đó.

Một lát sau, một sợi dậy thừng rơi xuống dưới.

Mà lúc này, trên mặt đất đã tràn ngập không ít cát đen.

Những xác chết đó tan chảy càng nhiều hơn rồi, da mặt còn lại một nửa, lộ ra ngoài nửa cái đầu lâu, mà đầu lâu cũng đang từ từ tan chảy, càng khủng khiếp rợn người hơn.

Không chỉ là xác chết tan chảy ra cát đen.

Càng đáng sợ hơn là trên vách tường ở bên cạnh, hóa ra cũng xuất hiện lỗ hổng, trong lỗ hổng này đang tuồn cát đen vào, trong âm thanh rào rào, mặt đất phía dưới đàn tế cũng là cát đen...

Chắc là chẳng bao lâu nữa, chỗ này sẽ hoàn toàn bị vùi lấp.

Tôi hít sâu một hơi, trực tiếp túm chặt lấy sợi thừng đó.

Bên trên truyền lại tiếng quát khẽ của Liễu Dục Chú, tiếp đấy dây thừng bèn nhanh chóng lên trên.

Tôi ngửa đầu bèn có thể nhìn thấy hai đầu gối của Liễu Dục Chú đang chống trên vách hang, hai tay của gã đang phát lực, từng tí từng tí một kéo giật dây thừng lên trên.

Rất nhanh, tôi cũng được kéo vào trong hang.

Cái hang hơn nửa mét, kỳ thực rất dễ ổn định cơ thể.

Liễu Dục Chú xoay chuyển thân người, bò lên phía bên trên.

Cái hang này rất ngắn, chỉ có khoảng hai mét, gần như vài giây sau, Liễu Dục Chú đã chui ra ngoài rồi.

Sau khi tôi cũng chui ra ngoài xong, đứng trên mặt đất ở bên cạnh.

Mí mắt tôi hơi giật, trên trán lại túa ra không ít mồ hôi.

Không gian ở đây không lớn, khoảng chừng tầm hơn hai mươi mét vuông.

Bên trên lại là một mái vòm nhỏ, một cái hang dài dài mảnh mảnh, bèn ở chỗ trung tâm nhất.

Ánh sao liền từ chỗ đó hội tụ lại!

Bên ngoài cái hang này, nhất định chính là lối ra!

Bên cạnh cửa hang mà chúng tôi lên trên này, bèn đặt một cỗ quan tài bằng ngọc.

Cỗ quan tài này rất nông, khoảng vừa vặn chỉ có thể cho một người nằm vào trong, rìa quan tài cách mặt y, còn chưa đầy ba tấc.

Chúng tôi một phát liền có thể nhìn thấy xác chết của y!

Y đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng, cái mặt nạ đó nanh ác đến cực độ!

Lúc trước ảnh chiếu của nó xuất hiện qúa mức đột ngột, không nhìn kỹ lưỡng.

Nhưng bây giờ lại có thể nhìn thấy, gương mặt đó rất kỳ quái, có điều nhìn kỹ thêm một phát, xương mày của y cao vút, xương gò má vồng lên, xương Nhật nguyệt, xương Tướng quân, thậm chí là xương chẩm, đều gần như hoàn hảo...

Có điều sự hoàn hảo này là ở trên mặt nạ, đây không phải chỉ là một chiếc mặt nạ, mà là một chiếc mũ trùm đầu!

Cửu cốt được tạo ra từ mũ trùm đầu bằng đồng... ý nghĩa tượng trưng càng lớn hơn.

Trực giác đầu tiên của tôi, bèn là xác chết này lúc sinh thời không phải có Cửu cốt hoàn hảo, mà là sau khi chết đi, Âm dương tiên sinh chụp lên cho y.

“Làm thế nào phá bỏ chỗ này?” Liễu Dục Chú đột nhiên nói.

Đồng thời gã nhấc kiếm trong tay lên, trực tiếp chỉ thẳng cái xác chết đó, trong giọng điệu đã rộ lên sát khí mãnh liệt!

“Đây, chính là cái xác dữ đó?!”

Tôi chằm chằm nhìn xác chết hồi lâu, rồi mới nói: “Đây chính là cái xác “kỳ thi” đó.”

Đầu mày tôi nhíu chặt, tâm mày dồn đống lại với nhau.

Bởi vì từ trên người y, tôi kiểu gì lại không cảm nhận được sự hung dữ?

Đây là một chuyện kỳ quái...

Bởi vì ‘kỳ’ của xác kỳ thi, thông thường sẽ kèm với hung dữ.

Bèn giống như ngày đó Khâu Xử Đạo viết trong tạp ký của ông ta, Xác âm luyến dương, là kỳ thi số một đương thế.

Đó đích thực là dữ đến một mức độ đáng sợ khó có thể hình dung được.

Tất cả đạo sĩ nhà họ Liễu cùng Liễu Tam Nguyên dốc hết sức lực, đều khó có thể đối phó được.

Cuối cùng vẫn là Dương Thanh Sơn dùng Ngọc tỷ trộn với máu tim thọ nguyên của Liễu Tam Nguyên, cùng với máu của các đạo sĩ cao thủ còn lại, mới thành một đạo phù trấn được nó, cuối cùng tôi dùng Thượng phương Trảm mã kiếm chặt đầu của nó.

Cái xác táng trong Kim thần Thất sát được bảo vệ như thế này, ngoài y ra không biết còn có bao nhiêu người mất mạng.

Tại sao chúng tôi đều đã đến tận bên cạnh y rồi, mà y đều không có phản ứng gì?

Thời điểm này, Liễu Dục Chú lại đến bên cạnh quan tài, kiếm đồng trong tay gã, gẩy lấy cái mũ trùm đầu bằng đồng trên đầu xác chết.

Tôi không hề ngăn cản động tác của Liễu Dục Chú, đồng thời, tôi đã rút lấy Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can ra, chuẩn bị vẽ phù trấn xác bất cứ lúc nào!

Một tiếng keng khe khẽ vang lên, cái mũ trùm đầu bằng đồng đó bị gẩy ra, rơi xuống mặt đất bên cạnh, cồng cộc cồng cộc lăn ra ngoài rõ xa...

Nhưng bên dưới cái mũ trùm đầu đó, hóa ra lại không có đầu của xác chết...

Mặt tôi đột ngột biến sắc!

[Tác giả có lời muốn nói]

Không tách thêm chương ra, nhưng đăng nhiều hơn hôm qua 2000 chữ, toàn bộ đều chia ra trong ba chương. Chương mới hôm nay kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận