Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 808: CHẲNG LẼ LÃO VỪA MẮT ĐỨA TIỂU BỐI MÀY?

Lời của Phùng Quân khiến nỗi bất an và bức bối trong lòng tôi lập tức tiêu tan không ít, tôi nhanh chân đi ra phía ngoài cổng.

Ba người Lưu Văn Tam và Phùng Quân, cùng với Mao Sam đi sát theo sau tôi, rất nhanh chúng tôi đã ra đến cổng.

Cửa sổ ghế lái để mở, Phùng Khuất hai tay ấn trên vô lăng, hắn đờ đẫn nhìn ra phía trước, cả người đều vô cùng cứng ngắc, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt hắn, đôi mắt hắn đều đang rời rạc.

Tôi có thể nhìn thấy vị trí ghế lái phụ trống rỗng, hàng ghế sau cũng chẳng có người, Phùng Khuất, chỉ quay về một mình...

Lập tức, lòng tôi cũng chìm hẳn xuống đáy.

Tôi ngay lập tức lấy ra một tờ trấn sát phù.

Đây là tờ phù tôi dùng bút mực thông thường vẽ lên trên giấy lanh mịn, không có công hiệu đặc thù của Bút Địa Chi và nghiên mực, sẽ không tổn thương đến bản chất của hồn phách.

Bốp một phát, tôi đem trấn sát phù vỗ lên trên đỉnh đầu của Phùng Khuất, kết quả lại chẳng có tác dùng gì mấy.

Đầu mày tôi nhíu chặt, đã phản ứng lại nguyên nhân.

Đồng thời, phía sau cũng truyền lại tiếng nói nhỏ của Mao Sam: “La tiên sinh, anh ta chắc đơn thuần bị hoàng bì tử che mắt, loại này không giống mới con ly miêu đó, cũng không mấy giống với vong nhập, phù không có tác dụng.”

Tôi thu tờ phù lại, cũng chẳng giải thích gì, bởi vì trước khi Mao Sam nói tôi đã phản ứng lại rồi.

Phương pháp phá bỏ kiểu che mắt của hoàng bì tử, hoặc là nghị lực bản thân đủ mạnh, hoặc là có ngoại lực gây nhiễu, tốt nhất chính là cao thuốc bên trong tẩu thuốc của Từ Bạch Bì, hoặc là trực tiếp giết chết con hoàng bì tử khiến người ta mờ mắt đó.

Ngoài ra, liền chẳng có thêm phương thức nào nữa rồi.

Đây cũng là nguyên nhân hoàng bì tử khó đối phó, dù sao tôi cũng chẳng cách gì làm giống Trần mù cõng một con Ương Sát Nam Cương được.

Lưu Văn Tam đưa tay ra kéo cửa xe, lão túm lấy cổ áo của Phùng Khuất kéo xuống dưới.

Một phát đột ngột thế này, cơ thể Phùng Khuất đột ngột bắt đầu co giật, hắn lật tay một phát túm chặt lấy cổ tay của Lưu Văn Tam, hai con mắt trợn to đến cực điểm. Đồng thời lồng ngực hắn cũng phát ra tiếng hộc hộc khó nghe, vẻ mặt trở nên hung hãn mà đau đớn.

Đồng tử mắt Lưu Văn Tam co mạnh, lão giơ tay lên bốp bốp bèn tát luôn hai cái, âm thanh này phải nói là giòn giã đến chói tai.

Mặt Phùng Khuất lập tức liền bị đánh cho sưng vù lên, khóe miệng đều đã rỉ ra chút máu.

Ngược lại như thế này, đôi mắt rời rạc vô hồn của Phùng Khuất, một phát liền tỉnh táo hơn không ít.

“La...La tiên sinh...” Giây phút tỉnh lại, Phùng Khuất liền mặt mày mếu máo nhìn tôi, kinh hãi nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Nói, đã phát sinh chuyện gì rồi?” Tôi cực lực khiến tâm trạng bình ổn lại.

Phùng Khuất cắn chặt răng, dường như lại hồi tưởng lại chuyện gì khủng khiếp vậy, đang cưỡng chế đè nén xuống.

Một lát sau, hắn mới khàn giọng nói: “Vốn dĩ Lưu âm bà và Từ tiểu thư ở trong khu nhà cũ nghỉ ngơi, tất cả đều đang yên đang lành, thậm chí trước khi hai người họ ngủ, còn đều có không ít xóm giềng đến nhà cảm ơn, phong thủy cả con phố đều tốt lên, cuộc sống của mọi người tốt lên, đều cảm ơn cậu và Từ tiểu thư từ tận đáy lòng.”

“Tôi cũng được thơm lây, uống đôi chén rượu, kết quả nửa đêm lúc tôi dậy, vừa vặn nhìn thấy cửa cổng bị đẩy mở, có một người bước vào trong.”

“Tôi nghĩ, đây là ai mà gan to thế, đến cả khu nhà cũ mà cũng dám nửa đêm đến trộm, kết quả hắn vào trong sân tôi mới nhìn rõ, hóa ra là một người, nhưng người này đen như cục than ấy, trên mặt còn có đường vân, trên người hắn nằm bò bao nhiêu là hoàng bì tử, phải nói là khiến người ta sợ chết khiếp.”

“Lúc đó tôi vẫn còn chút hơi rượu, liền hỏi hắn là ai, bảo hắn nhanh ra ngoài, kết quả hắn lại bảo căn nhà cũ là nhà của hắn, bảo tôi ra ngoài. Tôi làm sao mà nhịn được? Lên trước định đuổi hắn, hắn liền thổi một hơi vào tôi, tôi liền giống như mất đi khả năng khống chế vậy... Tôi lơ mơ đi ra phía ngoài căn nhà cũ, còn nghe thấy hắn nhắc tên cậu, bảo cậu đi đưa lễ...”

Nói hết những lời này xong, Phùng Khuất mới xuýt xoa một tiếng, xoa xoa mặt mình, lập cập nói một chữ đau.

“Đưa lễ?” Lưu Văn Tam nhíu mày, làu bàu chửi một chữ địt.

Lòng tôi đã trong nháy mắt chìm hẳn xuống tận đáy, tiếp đấy tôi lại hỏi Phùng Khuất một câu: “Tay của hắn, anh nhìn rõ chưa? Một cánh tay hay là hai cánh tay?”

Phùng Khuất ngơ ngác, trả lời: “Hai cánh tay, sao thế? Còn có vấn đề gì sao?”

Đồng tử mắt tôi lại co mạnh một phát, lẽ nào, xác chết mà nhà họ Cẩu vào nhìn thấy trong vùng đất Trượng ẩn Âm tới, là Từ Bạch Bì? Cái thứ này bò ra ngoài, lấy được tất cả mọi thứ của Từ Bạch Bì?

Kỳ thực cỗ quan tài dùng năm loại gỗ ghép thành mà bọn họ nói, đã không cần chụp hình hay quay video cho tôi xem, tôi cũng biết, đó là quan tài bằng năm loại cây quỷ.

Khi đó trong tạp ký của Lý Âm Dương có ghi chép.

Người đều phải chết một lần, hưởng sinh khí, táng đại huyệt, Nhị Ngũ tinh khí ẩn chứa trong thể phách, táng sống vào trong huyệt, nhất định vũ hóa.

Âm Dương có đôi, vũ hóa có xác, Sinh huyệt thì xác Thiện, tiên sinh thông thường chỉ coi là Thiện thi vũ hóa. Thiện thi tương đương với Dương, thứ nó đối ứng bèn là Ác và Âm.

Tìm kiếm một nơi đất núi hung nghèo cực ác, chuẩn bị một cỗ quan quách làm bằng gỗ Ngũ Quỷ, táng sống vào trong, dùng chấp niệm vô cùng, khiến cho hơi thở không trút xuống, thần trí có thể tan, oán hận không hề giảm! Bao nhiêu năm sau, xác sống vũ hóa, sẽ sinh hắc vũ, lại bao nhiêu năm sau, sinh khí của núi ác, khí Đại âm nhập thể, ngưng tụ Thi đan, bèn có thể hình thành Ác thi vũ hóa!

Tồn tại của Ác thi vũ hóa, bèn có thể lấy ác trị ác, báo thù rửa hận.

Tôi trước đây vẫn luôn suy đoán cái xác dữ màu đen đó sẽ là xác gì, giờ này quan sát của nhà họ Cẩu, đã cho tôi đáp án.

Đó là một cái xác Ác thi vũ hóa!

Ác thi vũ hóa không có tâm, chỉ còn lại ác niệm, đây còn là một cái xác Ác thi vũ hóa hoàn toàn hoàn chỉnh, thậm chí có được tất cả mọi thứ của Từ Bạch Bì, thậm chí nó còn đón hoàng bì tử về... còn vào trú trong căn nhà cũ...

Mục đích của nó tuyệt đối không đơn thuần nằm trên người tôi, cũng không đơn thuần nằm trên người Từ Thi Vũ và bà nội tôi...

Ác thi vũ hóa là sẽ phải báo thù, thù hận của nó là gì? Mà lại nằm trong thành phố Nội Dương?

Nếu như thế này, sợ rằng nó thu hoàng bì tử, vào ở nhà cũ, đều là tàn niệm của Từ Bạch Bì, lão ta không hề lấy nó làm chủ...

Chứ nếu không, cái xác Ác thi vũ hóa này mà hành hung, thì chúng tôi căn bản không ngăn chặn nổi.

Nghĩ rõ ràng những điểm này xong, nội tâm tôi có một thứ áp lực khó mà chống đỡ được.

Ngoài ra, nó muốn tôi đưa lễ, đưa lễ gì?

“Thập Lục, cái thứ này chắc không phải là Từ Bạch Bì đấy chứ? Thế nó đòi mày đưa lễ gì?” Tôi không đặc biệt giải thích tường tận về Ác thi vũ hóa, Lưu Văn Tam đương nhiên liền không mấy rõ ràng, lão chỉ nhíu mày hỏi tôi.

Lắc lắc đầu, tôi nói: “Không biết được.”

Tôi đang định giải thích một chút với Lưu Văn Tam về cái xác Ác thi vũ hóa này và Từ Bạch Bì.

Kết quả Lưu Văn Tam lại nói một câu: “Nó lẽ nào là thu cái mạng đó của Từ Bạch Bì, có được chút ít chấp niệm của lão ta, lại trúng ý thằng Âm dương tiên sinh mày rồi, bảo mày qua đưa sính lễ?”

“Chú mang máng còn nhớ một điểm, hình như đấy là cái gì mà Ác thi vũ hóa? Kiểu giống giống với Lý Âm Dương? Trước đây cái quyển sổ tay ghi chép của mày sau đó chú cũng có nghe Trần mù nói qua, Ác thi vũ hóa, nhất định là Âm dương tiên sinh, chẳng lẽ là nó vừa mắt thằng tiểu bối mày rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận