Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 659: QUAN NÓC TRẠCH

Tôi không nhịn nổi, mặt mày tái nhợt, nói từng câu từng chữ một: “Hai chỗ kia tuy khó, nhưng nhất định có thể tìm thấy. Đất Nhật Chiếu cũng nhất định có thể tìm thấy, nhưng trong đó có một vấn đề.”

“Đất Nhật Chiếu chỉ vào giờ Ngọ ba khắc mới có thể tìm kiếm, mà giờ Ngọ ba khắc là giờ đại âm, một khi chúng ta lại gần ông ta, ông ta nhất định sẽ phát hiện, vậy nên chính vào giây phút tìm thấy, liền phải lập tức động thủ.”

“Thế nhưng lúc đó lại là giờ đại âm, chúng ta làm sao dám động thủ?”

“Muốn chết sao?” Nói xong câu này tôi cũng có một thứ cảm giác bất lực.

Lý Âm Dương quả nhiên là Lý Âm Dương, không chỉ phong thủy vô song, mà còn tính toán không chút sơ hở...

Chúng tôi dám động thủ, thì ông ta liền có thể giết người, ông ta nếu đã ở chỗ đó, thì có hai khả năng, một là ôm cây đợi thỏ.

Chúng tôi bèn là thỏ, dám đâm đầu vào tại thời điểm đó, còn ông ta chính là thợ săn.

Thế nhưng nếu không tiến tới, ông ta chạy mất, thì lần sau bèn sẽ không còn cơ hội cho chúng tôi nữa.

Đầu mày Liễu Dục Chú nhíu chặt, gã nhất thời cũng chẳng mở miệng nói nữa.

Qua mấy giây đồng hồ, Liễu Dục Chú ngửa mặt nhìn trời, tiếp đấy gã lại sờ sờ trước ngực mình, rồi đột nhiên nói: “La Thập Lục, đúng thật là chẳng còn cách nào khác dụ ông ta ra ngoài sao?”

Tôi gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, mất tự nhiên nói: “Chúng ta hiểu biết về ông ta quá ít, kể cả có phải gieo quẻ, thì cũng cần sinh thần bát tự của ông ta...”

“Bàn tính, la bàn, sách trên người cậu lẽ nào không phải từng là đồ của Lý Âm Dương?” Liễu Dục Chú tiếp tục hỏi.

“Lâu quá rồi. Hơn nữa số lần đổi chủ quá nhiều.”

Tôi vừa nói xong, Liễu Dục Chú lại bất chợt nói: “Vật liên quan mật thiết với ông ta, bèn là viên Thi đan đó? Nếu như Thi đan đặt ở một chỗ nào đó, ông ta nhất định sẽ tới lấy, hoặc giả tôi trực tiếp hủy bỏ viên Ác thi đan này, thì còn sợ ông ta không ra ngoài sao?”

“Việc này...” Lòng tôi lại chấn động một phát.

Trần mù quả quyết mở miệng: “Không được dùng Thi đan dụ ông ta, ngộ nhỡ có vấn đề gì, ông ta lấy Thi đan về, thì công sức trước đây đổ bể hết, chúng ta không những chết ở đây, mà còn hậu họa khôn lường.”

Liễu Dục Chú bình tĩnh trả lời: “Tôi sẽ không thất thủ, có điều nếu ông đã lo lắng, vậy thì tôi bèn dùng phương thức hủy Thi đan ép ông ta, nếu ông ta ra ngoài rồi, thì lập tức thu Ác thi đan về, kết liễu ông ta.”

Trần mù cúi đầu, châm một điếu thuốc lá cuộn, lão bập bập hai hơi, nói: “Thập Lục, có thể tìm Trương Nhĩ ra không? Bây giờ cần độc trong tay lão, nếu chú nhớ không nhầm, một khi trúng độc tố của nấm đầu xác, thì xác chết hóa sát sẽ kết thúc việc hóa sát, hoặc giả xác chết phá xác này cũng sẽ ngừng lại. Chỉ là không xác định được có mấy phần hiệu quả đối với xác vũ hóa.”

Tôi lấy điện thoại ra, mất tự nhiên lắc lắc đầu nói: “Không có sóng, tên của chú Trương, dùng phương pháp Bát quái cũng không cách gì tìm được... Không biết chú ấy đi làm gì rồi, sợ là chú ấy sẽ không ra, chú ấy chắc chắn có mục đích.”

“Thêm một người như lão cũng chẳng giúp đỡ được gì, bớt một người như lão, cũng sẽ chẳng có ảnh hưởng gì, La Thập Lục, chọn một địa điểm đi, tôi phải mở đàn, hủy Thi đan không dễ, đây là vật ngưng tụ tôi luyện tinh hoa ánh trăng, bắt buộc phải thận trọng làm phép, hoặc giả giây phút mà ông ta xuất hiện đó, tôi sẽ hủy Thi đan trước cũng không biết chừng, chúng liên quan mật thiết với nhau, nhất định sẽ bị thương.” Liễu Dục Chú giục tôi một tiếng.

Tôi hít sâu một hơi, để tư duy bình ổn lại, bây giờ cũng chỉ có thể thế này thôi.

Nghĩ ngợi một lát, tôi nói: “Vậy thì về nhà tôi đi, tiện thể tôi tìm kỹ trong nhà xem, liệu còn có thứ gì của ông nội tôi có liên quan với Lý Âm Dương không.”

“Xác định chưa? Tới lúc đó đánh đấu lên, là nhà cậu mất luôn đấy.” Liễu Dục Chú lại hỏi tôi một tiếng.

Tôi cúi đầu nói: “Trực giác bảo tôi nên về nhà, Lý Âm Dương trong vô tận có sự cảm ứng, đấy cũng là nơi ông nội tôi sinh sống cả một đời, hoặc giả ông nội tôi cũng đang từ trong vô tận nhìn chúng ta, nói cho cùng, Ác thi hình thành là bởi vì hận, oán hận của ông ta không cách gì giải quyết, nên mới thành Ác thi, Lý Âm Dương sinh thời nhất định không phải là người cực ác, nếu không bây giờ ông ta sẽ còn dữ hơn.”

Nói xong, tôi bèn quay người dẫn đường, đưa Liễu Dục Chú và Trần mù đi về hướng nhà tôi.

Trong quá trình này, tôi phát hiện mảnh Đường phục lúc trước giật từ trên người Trần Tiểu Bàn xuống chẳng biết đã làm mất từ lúc nào rồi...

Ngoảnh đầu nhìn về hướng nhà trưởng thôn một cái.

Bây giờ trong thôn không còn người sống, tôi cũng chẳng có tâm trí đi tìm, bởi vì vừa nãy chỉ để ý cõng Trần Tiểu Bàn đi, cũng chẳng biết rớt mất ở chỗ nào, nếu như ở trên đường, lúc này gió đêm đã thổi rất lâu rồi, sớm đã chẳng tìm thấy nữa, không cần thiết phải đi kéo dài thời gian.

Cổng thôn cách chỗ nhà tôi không gần, về nhà tôi cũng tốn mất thời gian bảy tám phút.

Bước vào cổng, trong nhà vẫn giống hệt với lần trước khi tôi rời đi, không hề có thay đổi gì cả.

Chỉ có điều tôi cảm giác ở đây hình như càng yên tĩnh hơn?

Bên trong căn nhà tĩnh mịch, hơi thở đều rất rõ nét, thậm chí cho tôi một thứ cảm giác, trên đất mà có rơi một cây kim tôi cũng đều có thể nghe thấy tiếng động. Liễu Dục Chú cũng không nói thêm gì khác, trực tiếp bèn đi vào trong gian chính nhà tôi, bê cái bàn gỗ vuông trong gian chính ra ngoài, đặt ở chính giữa sân.

“Tôi cần thời gian nửa giờ để chuẩn bị, mấy người tùy ý.” Liễu Dục Chú nhàn nhạt lên tiếng.

Trần mù đi đến trước bậu cửa, lão trực tiếp ngồi luôn lên trên bậu cửa, mò thuốc lá cuộn ra liên tục hút.

Tôi rõ ràng nhìn ra được sự mệt mỏi của Trần mù, con mắt màu xám trắng cũng chẳng che dấu nổi.

Tôi phân biệt đi rót cho bọn họ mỗi người một bát nước, Liễu Dục Chú uống xong, liền lấy từ trên người xuống rất nhiều vật phẩm, bày lên trên cái bàn gỗ vuông.

Trần mù một tay cầm thuốc, một tay bưng bát nước, hạ giọng nói bảo tôi không cần lo cho lão.

Bây giờ không phải là lúc rề rề rà rà gì nữa, tôi cũng không đi theo Liễu Dục Chú, bởi vì tôi chẳng giúp được gì cả, mà vào trong phòng của bà nội tôi, trên cơ bản là tôi bắt đầu tìm từng centimet một.

Ông nội sống trong căn nhà này cả một đời, chuyện của Lý Âm Dương quan trong như thế, ông kiểu gì cũng nên để lại một số thứ gì khác chứ?

Kiểu gì cũng không thể chỉ có mỗi tờ sơ đồ dặn dò hậu bối lên núi đấy chứ...

Hơn nữa trên tờ sơ đồ đó cũng không chỉ là dặn dò tôi, mà còn là nhắc nhở bản thân ông...

Trong lúc suy nghĩ, trên cơ bản tôi lôi tất cả tủ ra lục lọi, nhưng chẳng tìm thấy gì cả.

Cuối cùng dừng lại, tôi cảm giác bản thân sợ là tìm nhầm chỗ rồi, nếu ở nơi rõ ràng như thế này, bà nội đã phát hiện từ lâu rồi, bà không thể nào không đưa cho tôi.

Nghĩ đến đây, trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại ngẩng đầu lên, trước tiên là nhìn nhìn dưới đất, rồi lại nhìn nhìn xà nhà.

Cuối cùng tôi phát hiện, căn nhà này của nhà tôi tại sao trên phong thủy cũng có chút vấn đề nhỏ?

Tôi trước đây đều chưa từng phát hiện, xà nhà gian phòng này của bà nội, có chút lớn một cách không bình thường, số lượng cũng nhiều một cách không bình thường.

Trên đỉnh đầu có ba khúc gỗ xà nhà bắc ngang, bắc thêm mấy khúc gỗ nữa là có thể ngăn ra thành một căn gác lửng luôn rồi...

Tôi lập tức liền vào trong phòng để đồ tìm một cái thang ra, sau khi bê vào trong phòng, tôi liền dùng thang trèo lên trên xà nhà.

Kết quả tôi nhìn thấy bên trên xà nhà, hóa ra là một cỗ quan tài...

Một cỗ quan tài không hề lớn, nhưng đen xì hết mức.

Trước đầu quan tài còn dán một tờ giấy đã ố vàng, bên trên viết: “Quan nóc trạch, vật trấn trạch, nhìn thấy không được bàn tán, nếu không đứt miệng lưỡi, mất nhân hồn, nhớ kỹ....Trương Cửu Quái lưu thư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận