Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 705: MỘT CÚ LỪA!

Chứ nếu không, y lẽ ra đã sớm mất mạng rồi mới đúng!

Tôi đã chạy đến bên cạnh Trần mù, Trần mù đem cây gậy khóc tang bằng đồng đưa cho tôi, lão cũng vung trảm quỷ đao lên, đánh về phía Viên Hóa Thiệu!

“Áo của y là da của Gia tiên làm thành, không được tấn công lên người, rất khó phá hỏng, Liễu đạo trưởng, anh tấn công đầu mặt của y!” Tôi trong nháy mắt đã phân tích được mấu chốt của vấn đề, trực tiếp hô lên thành tiếng.

Viên Hóa Thiệu bịch bịch bịch lùi sau nhiều bước, sắc mặt y càng tối sầm hơn.

Đột nhiên y thò vào trong thắt lưng một phát, treo ở đó còn một cái túi vải.

Thứ y móc ra ngoài hóa ra lại là một nắm đất thọ đỏ tanh, nhét về phía miệng!

Sau mấy hiệp giao chiến, Viên Hóa Thiệu cho dù có mạnh, cũng đã có chút oải, đặc biệt là Gia tiên của y chỉ còn lại một con, những thủ đoạn khác cũng chẳng đem ra dùng được.

Viên Hóa Thiệu ở trong thôn Tiểu Liễu này không phải là lợi hại nhất, trong khu phủ đệ trong núi kia, y còn có ít nhất mười bốn thủ hạ là xác dữ hung hồn, cùng không biết bao nhiêu trận pháp Âm dương.

Bây giờ tôi càng hiểu rõ hơn, Viên Hóa Thiệu tới đây, thu xác chết của Lý Âm Dương, là tính chuẩn chúng tôi không đến đây nổi.

Chúng tôi tới đây, kỳ thực đã phá hỏng tính toán thứ nhất của y, thế nhưng y vẫn còn tính toán thứ hai, tính toán thứ hai này ngoài việc có thể đối phó với Lý Độn Không, bèn là mượn Lý Âm Dương nhập lên người, y còn có cách khống chế Lý Âm Dương, hoàn toàn chế phục ông ta.

Tính toán thứ hai này, nửa đầu đích thực đã phá bỏ Ương Sát Nam Cương Lý Độn Không này, nhưng nửa sau tính cho Lý Âm Dương nhập lên người lại xảy ra sai sót, dẫn đến việc bây giờ Viên Hóa Thiệu phải đơn thương độc mã đấu với ba người chúng tôi!

Y chắc đúng là không còn thủ đoạn khác thật, muốn giết y, thì chỉ có một cơ hội này hôm nay!

Trong lúc suy nghĩ, động tác của tôi cũng không ngừng nghỉ, Trần mù đã lao đến gần trước mặt Viên Hóa Thiệu, lão chém nghiêng một đao về phía cánh tay bốc đất thọ ăn đó của Viên Hóa Thiệu!

Viên Hóa Thiệu đột ngột lách người một phát né khỏi đao này, tay trái của y bốc ăn đất thọ, tay phải lần theo kiếm đồng trên ngực nhổ lên trên một phát, rồi đâm về phía người Trần mù!

Động tác này của y như mây bay nước chảy, phảng phất kiếm đồng cắm trên người y không phải là vết thương, mà là bản thân đặt ở đó cho y sử dụng vậy.

Phụp phụp một tiếng, Trần mù lại không hề tránh né, một kiếm này rực tiếp đâm sâu vào trong bả vai lão, ngập hẳn đến chuôi kiếm!

Lão hự lên một tiếng, một đao chém hụt kia đồng thời xẹt sát bên sườn Viên Hóa Thiệu từ trên xuống dưới, lão đích thực không chém trúng thân người Viên Hóa Thiệu, có điều lại chém trúng cái túi vải ở thắt lưng Viên Hóa Thiệu kia.

Rẹt một tiếng, túi vải rách ra, đất thọ bên trong toàn bộ đều vung vãi xuống mặt đất.

Trần mù khạc một tiếng, rồi cũng là một bãi đờm nhổ thẳng lên trên đám đất thọ đó!

“Mày... Muốn chết!” Viên Hóa Thiệu trợn to hai mắt, cơn giận trong mắt gần như nổ bung ra, vụt nhấc chân một phát, đạp thật mạnh vào ngực của Trần mù.

Trần mù phụt một phát, nôn ra một đám lớn máu tươi, bị y đạp bay.

Tôi mắt nhìn cảnh tượng này phát sinh, đồng thời tôi cũng cùng lúc Trần mù bị đạp bay, ép sát mạn bên phải của Viên Hóa Thiệu.

Vụt vung gậy khóc tang trong tay lên, đập thật mạnh xuống phía cái chân vừa nhấc lên đó của Viên Hóa Thiệu.

Tôi dồn hết sức lực, quát lên: “Đương đầu nhất bổng!”

Rầm một phát, một gậy này bèn đập chắc nịch lên trên cẳng chân của Viên Hóa Thiệu!

Rắc một tiếng giòn giã vang lên, cẳng chân Viên Hóa Thiệu trực tiếp bị tôi đập gãy luôn.

Y cuối cùng cũng hét thảm lên thành tiếng, roi cốt trong tay thì lại quật một phát về phía cổ tôi!

Tôi kinh hãi, vụt lùi sau, nhưng tôi lại lùi không kịp, liền bị Viên Hóa Thiệu quấn luôn lấy cổ, y dùng sức kéo ra sau một phát, tôi bèn bị y lôi đến trước mặt.

Lúc này Liễu Dục Chú tiếp tục bắn một loạt mũi tên tới, vừa vặn lại bắn thẳng về phía mặt Viên Hóa Thiệu.

Viên Hóa Thiệu lôi bả vai của tôi nhấc lên trên một phát.

Phụp phụp phụp, ba mũi tên đâm xuyên cánh tay tôi.

Cơn đau buốt giây phút đó, khiến tôi suýt nữa thì ngất đi.

“Không còn thọ của đất thọ, vậy thì ăn máu thọ của mày!” Viên Hóa Thiêu vụt ngẩng đầu, định cắn về phía cổ tôi! Cái khuôn mặt hung tợn đó của y, làm gì còn nửa phần bộ dạng con người nữa?

“Đừng có quản tôi, Liễu đạo trưởng, giết y!”

Cổ tôi tuy bị siết lấy, nhưng cánh tay vẫn coi như có thể hoạt động, dùng sức nhấc gậy khóc tang lên, định đập vào mặt Viên Hóa Thiệu.

Chỉ có điều cái con hồ ly lông trắng trên cổ Viên Hóa Thiệu đó, lại đột nhiên nghiêng đầu lại, chằm chằm nhìn tôi.

Nó cũng mang một đôi mắt hồ ly dài hẹp, thảng thốt, tôi lại cảm giác nhìn thấy trên vai Viên Hóa Thiệu đang nằm bò một ả đàn bà...

Ả đàn bà này mang một dung nhan tai dân vạ nước, hướng về phía tôi nở một nụ cười ma mị.

Toàn thân tôi lập tức không ngừng run rẩy, tôi sao lại cảm giác, ả có chút giống với Hà Trĩ?

Tôi rất muốn giữ nguyên sức lực vung gậy này đập xuống, nhưng ánh mắt của ả cũng quá mức kỳ dị, tôi căn bản không đè nén nổi cái cảm giác mất khống chế đó, gậy khóc tang cạch một phát đập xuống mặt đất.

“La Thập Lục... Y bắt buộc phải chết, đừng trách tôi!”

Sau lưng có tiếng quát lớn của Liễu Dục Chú, tràn ngập bất lực, đồng thời cũng mang sát khí mãnh liệt!

Tôi không biết Liễu Dục Chú ở phía sau dùng là chiêu thức gì, nhưng cảm giác được toàn thân lạnh ngắt, đúng thật là cận kề với cái chết...

Hai mắt Viên Hóa Thiệu vô cùng hung hãn, y đột nhiên từ bỏ việc đòi cắn cổ tôi, mà mò ra một con dao găm, định đâm về phía tim của bản thân!

Y định tự sát?!

Tuyệt đối không thể nào là tự sát một cách đơn giản, y còn có chiêu dự phòng nào nữa?!

Thế nhưng đúng vào lúc này, bên trên đột nhiên truyền lại một âm thanh.

Cái âm thanh đó toát lên một cảm giác trống rỗng mãnh liệt, dường như là đang gọi tên của Lý Độn Không...

Toàn thân thôi đều nổi đầy da gà.

Viên Hóa Thiệu vụt khựng tay lại, trên mặt y lộ ra vẻ mừng như điên, càng là ngẩng mạnh đầu lên.

“Tới chậm một chút, có điều ngươi chắc chắn sẽ tới!”

Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, từ trên bay xuống dưới, lại là một chiếc áo dài rách nát, đây là phần áo dài mặc lót bên trong Đường phục.

Lại là áo của Lý Âm Dương?

Lòng tôi triệt để lạnh ngắt hẳn xuống, còn tưởng bên chỗ Lý Âm Dương xảy ra sai sót gì phá vỡ toan tính của Viên Hóa Thiệu, nhưng không ngờ vẫn cứ tới rồi?

Viên Hóa Thiệu sau khi mừng như điên, bèn là cười như điên, y dứt khoát một chưởng đẩy mạnh tôi ra!

Tôi lập tức cũng tỉnh táo lại.

Luồng sát khí lạnh lẽo phía sau kia, đột nhiên biến mất không còn nữa, thay vào đó là một đôi tay đỡ lấy tôi.

Tôi không kịp quay đầu, đỡ lấy tôi chắc chắn là Liễu Dục Chú.

Tôi không cam tâm đến cực điểm, chằm chằm nhìn Viên Hóa Thiệu.

Chiếc áo dài lót trong của Đường phục kia mắt nhìn liền sắp rơi lên trên người Viên Hóa Thiệu, trong mắt y đều đã xuất hiện một nét tham lam.

“Trên người y nhất định có vật nạp hồn, Lý Âm Dương mà nhập vong lên, liền sẽ bị chế phục.”

Trần mù ở một bên khóc nhọc chống người dậy, lão định bò dậy, nhưng vẫn không đứng dậy nổi.

Ngao sói đang bị trọng thương ở một bên khác, cũng chỉ có thể bất lực sủa lên một tiếng.

Giây tiếp theo, cái áo dài lót đó rơi lên trên người Viên Hóa Thiệu, Viên Hóa Thiệu liền định mặc nó lên người.

Đột nhiên mái nhà ở chếch phía bên trên mạn bên phải, xuất hiện một bóng người.

Bóng người đó thân mặc đạo bào, có điều nước da hắn lại ánh màu xanh, hơn nữa trên lưng hắn còn cõng một cái xác chết!

Xác chết đó, chẳng phải chính là Lý Âm Dương sao?!

Còn người đó, hiển nhiên bèn là Dương Thanh Sơn!

Ở góc độ này, Dương Thanh Sơn và xác chết của Lý Âm Dương, đều ở góc chết phía sau lưng mà Viên Hóa Thiệu không nhìn thấy.

Lúc đó trong lòng tôi liền lạnh ngắt.

Lý Âm Dương không phải bị Viên Hóa Thiệu dùng phù lôi tới.

Mà là Dương Thanh Sơn đưa tới! Chiếc áo đó, chỉ là một cú lừa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận