Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1137: MỆNH SỐ TRỜI ĐỊNH

Những lời này của tôi nói xong, ánh mắt Ba Thanh nhìn tôi lại có vài phần thay đổi, hắn đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “La tiên sinh... Cậu đúng thật chỉ là một Phong thủy tiên sinh sao?”

“Tôi từng nghe người già trong thôn kể, bọn họ từng dẫn Phong thủy tiên sinh vào núi, những Tiên sinh đó đều chẳng có thân thủ gì cả, nghe tới quỷ lông trắng thì càng vội vàng tránh xa. Bọn họ luôn kiểu dè dặt thận trọng, không bao giờ dám dính tới nguy hiểm, càng đừng nói là sáp lên trước để giải quyết phiền phức gì...”

“Còn cả đêm qua... Cậu lại còn không sợ... nhìn thấy xác chết bị lột da cậu không sợ... quỷ lông trắng tới rồi, cậu cũng không sợ...”

Trong những lời này của Ba Thanh tuy toàn là nghi hoặc, nhưng rõ ràng đối với tôi hắn vẫn rất tin tưởng và khâm phục.

Lúc này ở trong núi, cũng chẳng có người khác, lại cộng thêm đã hiểu biết nhiều về Ba Thanh rồi, tôi cũng không tiếp tục giấu giếm gì nữa, trực tiếp bảo thẳng với Ba Thanh, tôi đích thực không phải là Phong thủy tiên sinh thông thường, mà là Âm dương tiên sinh.

Vẻ nghi hoặc trong mắt Ba Thanh càng nhiều hơn, hắn khó hiểu hỏi: “Âm dương tiên sinh?”

Tôi khẽ cười cười, ôn hòa giải thích, nói: “Phong thủy tiên sinh chỉ là xem phong thủy, Âm dương tiên sinh thì ngoại trừ những thứ của Phong thủy tiên sinh, còn biết bói mệnh xem tướng, trấn xác trảm quỷ. Vậy nên đêm qua những thứ đó đối với tôi mà nói, không được coi là khủng khiếp.”

“Bói mệnh, trấn xác trảm quỷ?” Ba Thanh nuốt một miếng nước bọt.

“Ăn chút đồ đã, rồi chúng ta tập trung lên đường.” Tôi gật gật đầu nói, đồng thời nhìn nhìn về phía căn nhà gỗ, ra hiệu cho hắn, có chuyện gì đợi chút nữa nói sau.

Ba Thanh không tiếp tục nói nhiều, theo tôi cùng động thủ, hai người chú ý cẩn thận che cái hang kia lại, sau đó chúng tôi mới đi quay lại.

Tới gần căn nhà gỗ, tôi bèn ngửi thấy một thứ mùi thơm mặn cám dỗ.

Trên giá bếp của đống lửa đang treo một cái nồi sắt, bên trong đun một nồi canh đặc sánh, đang sôi ùng ục.

Hôm qua ăn quấy ăn quá, sáng nay lại vội đi đường, cũng chẳng để ý ăn uống gì, lúc này tôi cũng đã đói meo bụng rồi.

Ba Thanh múc cho tôi một bát canh, lại lấy bánh nướng từ trong ba lô leo núi ra.

Trong bát nước canh nóng hổi, còn có sườn gác bếp được hầm nhừ, càng khiến cơn thèm ăn của người ta trỗi dậy.

Tôi ăn một mạch hai ba bát, đối phó xong hai cái bánh nướng, Ba Thanh ăn không ít hơn tôi, cái nồi sắt đều đã cạn tới đáy, trong đống lửa vứt cả đống xương, đốt lên một mùi thơm khen khét.

Ba Thanh quệt quệt cái miệng đầy mỡ, nhỏ giọng hỏi tôi, bói mệnh có phải là xem chỉ tay không, có thể giúp hắn xem tý không?

Nói rồi, Ba Thanh lau lau hai bàn tay trên người, giơ ra trước mặt tôi, mắt đầy vẻ hiếu kỳ và chờ đợi.

Tôi lắc lắc đầu, bảo với hắn chỉ tay trong bói mệnh chỉ có thể coi là một điểm tham khảo thêm, chủ yếu vẫn cần xem tướng mặt và sinh thần bát tự, hơn nữa còn cần tham khảo rất nhiều nhân tố như môi trường xung quanh, bạn bè người thân bên cạnh...

Ba Thanh ngẩn người ra, hắn rõ ràng nghe không hiểu lắm, có điều vẫn cứ gật gật đầu.

Tiếp đấy Ba Thanh lại hỏi một câu: Có phải là nhờ Tiên sinh bói mệnh đều đắt lắm không? Liệu có thể để hắn cũng đưa tôi tiền bói mệnh, sau khi ra ngoài, giúp bói cho vợ con hắn không?

Lời này của Ba Thanh, khiến cơ thể tôi hơi hơi đơ lại một phát.

Lập tức tôi liền nhớ tới cái nốt ruồi Gian môn ở khóe mắt đó của Lữ Tú, hai ngày nay tiếp xúc với Ba Thanh nhiều rồi, tôi càng phát giác ra sự trung hậu thật thà của hắn, trong lòng liền càng chẳng biết là tư vị gì.

“Mệnh càng bói càng mỏng, trẻ con tốt nhất đừng bói, còn về vợ anh, đợi ra ngoài xong, tôi sẽ chỉ dạy cho anh đôi câu.” Tôi nói với Ba Thanh.

Trên mặt Ba Thanh lập tức nở nụ cười, hắn gật đầu lia lịa, rồi lại nói: “Vậy thì tốt quá rồi! Vợ tôi ở với tôi những năm nay rất cực khổ, cô ấy cứ cho rằng mệnh chúng tôi không tốt, có thể bói được cho cô ấy, cô ấy chắc chắn rất vui!”

Tôi không tiếp lời đề tài này của Ba Thanh một cách rõ nét, chỉ nói với Ba Thanh mệnh số trời định, có thứ kỳ thực không cần trách mệnh.

Cũng giống như theo tôi thấy, tôi cho rằng Ba Thanh vào núi hái thuốc, vất vả cực nhọc vì một gia đình, đã rất tốt rồi.

Lại thêm nữa là phú quý tại trời, vợ con già trẻ nhà hắn không cần bôn ba tìm kế sinh nhai, ăn mặc sung túc, so với tuyệt đại bộ phận người mà nói, đã là rất sướng rồi.

Bây giờ còn có không ít đàn bà vì để giúp gia đình, vừa phải chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa, còn phải đi làm kiếm tiền, thậm chí có đàn bà, còn phải giống hệt như đàn ông, tới nơi đất khách quê người làm thuê kiếm tiền, cũng chỉ là vì no đói sinh tồn.

Trong lúc nói, tôi đã đi từ trong căn nhà gỗ ra ngoài, nói với Ba Thanh chúng tôi phải nhanh nhanh lên đường rồi.

Ba Thanh nghe mà ngẩn người ra, liên tiếp gật đầu tận mấy cái, bảo tôi nói rất có lý.

Hắn đi cởi dây thừng buộc ngựa lùn ra, chúng tôi lại lên đường.

Đoạn đường lúc bắt đầu đi, Ba Thanh còn có chút thảng thốt, còn tôi thì rất tỉ mỉ cảnh giác nhìn vết tích trên đường lên núi của chúng tôi.

Đêm qua có mưa, mặt đất ướt át hơn rất nhiều, đích thực có thể nhìn thấy vết chân.

Tôi lại nhắc nhở Ba Thanh một câu, bảo hắn đừng có nghĩ nhiều thế vội, hắn mới tỉnh người lại.

Ba Thanh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cũng bắt đầu phân tích những vết chân đó.

Rất nhanh hắn liền bảo với tôi, phía trước chúng tôi đích thực còn có một toán người, ít nhất phải đến bảy tám người, hơn nữa nhìn hình dạng vết chân, thì không phải là giày cao su mà người hái thuốc bọn họ đi.

Trên thần sắc của Ba Thanh đã toát lên vài phần cảnh giác, bảo với tôi cái chỗ trước mắt này, dân du lịch chắc chắn đã không tới được rồi.

Không chỉ là đường núi khó đi, mà hơn nữa đường chúng tôi đi, đều là đường những năm nay người hái thuốc khó nhọc mò mẫm ra, hơi có chút sơ suất, đều không tới nổi vị trí này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận