Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 985: MÀY KHÔNG CÒN LÒNG KÍNH NỂ

Lòng tôi kinh hãi một phát, vốn tưởng rằng lão hiện giờ chỉ còn lại bản lĩnh tháo chạy, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng lão lại dùng Nghiên Thiên Can để chặn.

Nghiên Thiên Can chỉ là một chiếc nghiên mực, nếu như vỡ rồi, thì tôi bèn là hủy mất vật lưu truyền của Địa tướng Kham dư!

Tôi nhanh chóng xả lực, một gậy này vung sang phía bên cạnh.

Một gậy đánh hụt, kiếm đồng trong tay Trương Nhĩ vụt đâm về phía ngực tôi.

Lần này tôi không hề tránh né, mà nhanh chóng giơ tay còn lại ra túm về phía cổ tay lão.

Rõ ràng Trương Nhĩ không ngờ được rằng tôi lại không tránh né, khoảnh khắc lão thảng thốt, tôi đã túm lấy cổ tay đang nắm kiếm đồng của lão.

Trương Nhĩ phản ứng cực nhanh, giây tiếp theo Nghiên Thiên Can trong bên tay còn lại của lão vỗ thật mạnh về phía đỉnh đầu của tôi!

Mặt tôi biến sắc, lách đầu sang một bên, nghiên mực phát này sượt qua trán tôi đánh xuống!

Đau nhói! Đau đớn bỏng rát!

Mép trán bị rách ra một đường, tiếp đấy bả vai bèn dính một đòn đánh mạnh!

Tôi đau đến mức trước mắt tối sầm, hự lên một tiếng!

Nhưng tay tôi không hề buông ra, dùng sức bẻ mạnh một phát về hướng ngược lại.

“Rắc!” một tiếng xương trật khớp, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Trương Nhĩ đồng thời vang lên, ngay tiếp đó bèn là “Keng!” một tiếng khẽ, kiếm đồng rơi xuống đất!

Cánh tay này của Trương Nhĩ cho dù không gãy, thì cũng trật khớp!

Tôi nhanh chóng định thần lại.

Lúc này Trương Nhĩ mặt mày nanh ác điên cuồng lần nữa giơ nghiên mực lên, lại đập về phía mặt tôi!

Lực đập đó, rõ ràng là định trực tiếp đập vỡ đầu tôi luôn!

Thứ một bên mắt tôi nhìn thấy, đã là một mảng màu đỏ máu.

Đó là máu từ mép trán chảy vào trong mắt.

Tay phải của tôi nhấc một đầu của gậy khóc tang lên, vụt hất cổ tay một phát, đầu còn lại của gậy trực tiếp đập lên trên má phải của Trương Nhĩ!

Giây phút đó, má phải của Trương Nhĩ gần như đã biến dạng.

Phụt phụt, trong miệng lão nhổ ra tận mấy chiếc răng.

Răng lẫn với máu, bắn qua trước mặt tôi.

Cả người Trương Nhĩ đột ngột chồm về phía tôi, trực tiếp dùng cơ thể đè về phía tôi.

Động tác này bèn vừa vặn áp chế cùi chỏ của tôi, không cách gì tiếp tục động thủ.

Khuôn mặt nanh ác đến biến dạng của lão, vụt ép về phía bả vai tôi, cái mồm toàn là máu tươi đó của lão đột ngột há to, trực tiếp cắn thẳng về phía cổ tôi!

Bên tay đang vặn cổ tay lão của tôi vụt tiếp tục dùng sức thật mạnh, hướng về phía ngược với cẳng tay lão mà bẻ, lão rõ ràng đau đến mức mặt mũi càng vặn vẹo hơn, nhưng lại vẫn cứ giữ nguyên động tác định cắn cổ tôi đó.

Lúc này Trương Nhĩ rõ ràng là đã phát cuồng, đòi liều mạng với tôi!

Mà tôi cũng đâu có khác gì?!

Một cú cắn này của lão tôi càng biết, lão sợ là muốn uống máu của tôi, nói không chừng còn có tác dụng đại loại như trộm thọ!

“Chú Trương, chú không thắng nổi đâu!”

Cổ họng tôi khản đặc, cùng lúc gào lên thành tiếng, đồng thời dứt khoát cũng không tránh né nữa, mà vụt ngẩng đầu lên, đập thật mạnh về phía đầu Trương Nhĩ!

“Bốp!”

Âm thanh nặng nề này, tôi gần như còn cảm nhận được cảm giác vỡ nát răng rắc.

Trước mắt một vùng tối đen, đồng thời còn có cảm giác ấm nóng.

Tôi không biết là đầu tôi rách, hay là đầu Trương Nhĩ rách rồi nữa.

Chung quy là một phát đó, trán hai người chúng tôi đều đập mạnh vào với nhau.

Cảm giác đau buốt, choáng váng, quay cuồng cùng ập tới, tôi ngã ngửa ra phía sau.

Trong tầm mắt, Trương Nhĩ cũng ngửa mặt ngã ra sau giống hệt như tôi.

Cảm giác choáng váng đó, cũng khiến tôi không cách gì tiếp tục túm lấy cổ tay lão nữa.

Rầm một tiếng, sau khi cơ thể chạm đất, phía sau gáy lại càng là một đợt đau buốt nữa.

Tôi cực lực cắn lấy đầu lưỡi, muốn khiến bản thân tỉnh táo lại, nhưng cảm giác choáng váng quá nặng nề.

Hơn nữa lúc trước đầu lưỡi đã bị cắn rách hai lần, lần này gần như đều tê dại cả rồi.

Trong khoang miệng toàn là máu, cái mùi vị tanh mặn đó càng khiến người ta quay cuồng hơn.

Gió lạnh âm u thổi vờn xuống dưới.

Tôi miễn cưỡng tỉnh táo được tý chút, cực lực chống cơ thể mình dậy, nhưng lại phát hiện Trương Nhĩ ở phía trước hóa ra đang chống lấy người, lần nữa bò về phía chiếc xe vừa nãy.

Lão vừa bò, còn vừa ra vẻ định đứng dậy.

Gió, trở nên càng mạnh hơn rồi.

Tay tôi chống lấy gậy khóc tang, sau khi đứng dậy xong càng cảm giác mắt đau mỏi, trên trán cũng đau buốt từng cơn.

Đi lên trước một bước, nhưng chân lại loạng choạng một phát, suýt nữa thì ngã ra đất.

Tôi nặng nhọc thở dốc, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.

Trương Nhĩ bò dậy một phát, xong lão lại loạng choạng ngã ra, chẳng đỡ hơn tôi bao nhiêu.

Tôi cố gắng miễn cưỡng đi lên trước, mỗi bước một loạng choạng, đúng là vô cùng khó nhọc.

Trương Nhĩ không tiếp tục bò lên trước nữa, mà quay đầu lại, hai mắt lão trợn tròn lên, chòng chọc nhìn thẳng vào tôi.

Tướng mặt của lão lúc này nanh ác đáng sợ đến cực điểm!

Vị trí ấn đường một mảng màu tím đỏ, sưng vù lên, vết thương bên trên đang không ngừng rỉ máu, rõ ràng là thương tích do tôi đập vào vừa nãy.

Hơn nữa chỗ ấn đường của lão, còn xuất hiện vân loạn, thứ vân loạn này lại được gọi là vân Ác tử, Cốt tướng có nói, vân Ác tử sinh ấn đường, chủ hung ác chết thảm.

Ngoài ra mặt của lão, lại còn đang trở nên gầy gò, hai mắt lúc này cũng biến thành dài hẹp âm u lạnh lẽo.

Tướng do tâm sinh, nội tâm Trương Nhĩ lúc này toàn là sát niệm, sát niệm muốn lấy mạng của tôi, vậy nên mới biến thành bộ dạng tướng hung ác này.

Thế nhưng chính bộ dạng tướng hung ác này, lại ứng với một tướng cách, gọi là Mặt ngựa mắt rắn, ắt chết bất đắc kỳ tử.

Đây đã là hai tướng tử rồi!

Tướng hung thứ ba, bèn là nhân trung lão khí đen vào miệng, đây là chủ bản thân và con cái có họa bất trắc.

Lúc nhìn thấy tướng hung thứ ba này, thân người tôi run lên một phát.

Con cái có họa bất trắc, con gái lão đã bó tay chịu trói rồi, có điều lại bị Liễu Hóa Đạo tổn thương đến hồn.

Liễu Hóa Đạo làm bị thương đến hồn, chắc không đến mức lấy mạng, lẽ nào là Trần mù ở phía sau... đã xuống tay ác rồi?

Vậy bị thương chỉ là một trong hai hồn đồng nhân, hay là thân chết hồn tan?

Ba là nhiều, khi tướng hung đến con số thứ ba, thông thường bèn không còn giới hạn ở con số ba nữa.

Cũng giống như ba loại cấm kỵ của bà đỡ âm linh, người vớt xác, và thậm chí là Thần bà, trên thực tế nói đến cũng không chỉ giới hạn ở ba điều cấm kỵ, đó chỉ là một từ đánh giá của số nhiều.

Tướng hung trên mặt Trương Nhĩ, nhất thời không ngừng biến hóa, mỗi một loại đều chủ lão phải chết bất đắc kỳ tử.

Tôi không có tâm giết lão, chỉ muốn đưa lão đi trừng trị trước pháp luật.

Lẽ nào còn xuất hiện biến số gì nữa?

Lúc nghĩ đến đây, giọng tôi khản đặc gầm nhỏ một tiếng: “Trương Nhĩ, bó tay chịu trói đi, ông quý mạng sống, còn phản kháng, ông liền phải mất mạng đấy!” Tôi đã lại gần Trương Nhĩ không ít, nhưng lại cảm nhận được cơ thể mình càng ngày càng khó khống chế, cảm giác choáng váng càng ngày cũng càng mãnh liệt hơn.

Trương Nhĩ vẫn không đứng dậy, có điều trong tay lão đang cầm cái bọc vải đó, máy móc nhét từng miếng từng miếng gạo thọ vào trong miệng, gượng gạo nhai nuốt.

Vừa nhai, khóe miệng còn vừa chảy máu.

Đây không phải là máu trong gạo thọ, mà là vừa nãy tôi dùng gậy khóc tang đánh gãy răng của lão, sợ là trong miệng lão hiện giờ vẫn còn đang chảy máu.

Chỉ có điều, cùng với việc nuốt thứ gạo thọ này, khí sắc trên mặt Trương Nhĩ cũng đang nhanh chóng hồi phục.

Lão bắt đầu cười, nhưng nụ cười này lại u ám lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.

Động tác dưới chân tôi cứng đờ lại, mí mắt giật điên cuồng, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt to đùng lăn xuống dưới.

Gậy khóc tang đang chống đỡ cơ thể, chống chặt đến mức gần như cắm vào trong mặt đất.

“Thập Lục, mày gọi thẳng tên húy của tao, đã không còn lòng kính nể, cũng chẳng còn lòng tôn trọng đối với chú Trương nữa. Xem ra mày đúng thật là muốn giết tao rồi.”

Trương Nhĩ chống người dậy, trực tiếp đứng dậy, lúc này khuôn mặt lão lạnh băng đến cực điểm.

“Chết? Đã có mạng của rất nhiều người trên thân tao rồi, chúng nó sớm đã thay tao chết rồi, tao sẽ không chết đâu. Ngược lại là mày, đã mất đi cơ hội, bây giờ mày có cầu xin, cũng đã không kịp nữa rồi.” Giọng của Trương Nhĩ rõ ràng bởi vì bị đánh gãy răng mà trở nên ngọng ngịu không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận