Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1181: ÔNG TA KHÔNG SAI, KHÂU XỬ ĐẠO SAI RỒI

Vẻ đờ đẫn ngẩn ngơ của Dương Thanh Sơn, không phải là vì Liễu Tam Nguyên đèn khô dầu cạn.

Liễu Tam Nguyên bản thân đã chắc chắn phải chết, phút chót trước khi ông ta sử dụng chiêu cuối cùng này, Dương Thanh Sơn bèn đã lộ ra cảm xúc bi thương đó.

Lúc này dao động cảm xúc của Dương Thanh Sơn, sợ rằng là bởi vì hắn đích thân chặt đầu của Liễu Doanh Nguyên...

Càng bởi vì cái câu mà Liễu Doanh Nguyên nói đó: tộc Khương và nhà họ Liễu vốn là bình đẳng, sống dựa vào nhau!

Đường đường đạo sĩ nhà họ Liễu, há có thể bị kẻ khác nô dịch!

Đồng thời, thời khắc này tôi mới hiểu ra, tại sao Liễu Doanh Nguyên lại đối đãi như vậy với chúng tôi.

Tại sao y canh gác tại đây, nhưng đáy lòng lại tràn ngập oán hận đối với Khâu Xử Đạo.

Tộc Khương hiện giờ, nhà họ Liễu hiện giờ, đích thực đã không phải là tộc Khương năm đó và nhà họ Liễu năm đó nữa.

Đến bao gồm cả nhận thức hiện giờ của tôi, cũng đều là nhà họ Liễu là kẻ hộ vệ của tộc Khương.

Đây không chỉ là thông tin Liễu Tam Nguyên truyền đạt cho tôi, mà càng bởi vì bức bích họa tôi nhìn thấy trong Khâu Xử Đạo Quan tinh trạch.

Đạo sĩ nhà họ Liễu, chính là đang bảo vệ tộc Khương.

Nhưng những gì Liễu Doanh Nguyên nói lúc trước đó, đôi bên là bình đẳng...

Vậy thì càng giống như là môi hở răng lạnh, sống dựa vào nhau.

Chứ không phải tộc Khương là chính, nhà họ Liễu là phụ...

Nhưng đây chắc cũng không phải là toàn bộ gốc rễ nỗi hận của Liễu Doanh Nguyên, thứ Liễu Doanh Nguyên hận nhất, chắc là bọn y bị lưu lại trong đây, Khâu Xử Đạo không có ngày quay lại...

Dẫn đến việc y chết không tắt thở, dẫn đến việc y chịu đựng đau khổ cô tịch bao nhiêu năm như vậy!

Ở phương diện này của Liễu Doanh Nguyên, y không sai.

Thậm chí có thể có một câu hỏi ngược như vậy.

Kẻ đi sai đường, đúng thật là Liễu Doanh Nguyên sao?

Sau khi tôi nghĩ đến phương diện này xong, mới cảm thấy Liễu Doanh Nguyên quá thê thảm, Liễu Tam Nguyên quá đáng thương.

Còn Dương Thanh Sơn với tư cách người hứng chịu tất cả mọi thứ... Càng không chỉ là thảm hại và đáng thương có thể hình dung.

Hơn nữa tôi đều có thể nghĩ tới được, Dương Thanh Sơn càng không thể nào không nghĩ tới.

Tôi ngẩng đầu nhìn đối diện với ánh mắt của Dương Thanh Sơn, đang chuẩn bị mở miệng.

Nhưng Dương Thanh Sơn lại đột ngột cúi đầu, ánh mắt nhìn sang thủ cấp của Liễu Doanh Nguyên.

“Thập Lục, ta không có lựa chọn khác.” Giọng điệu của hắn khàn khàn.

Tôi khựng lại, tâm trạng cũng hỗn loạn khác thường.

Đây chính là thứ gọi là ngươi chết, ta sống...

Liễu Doanh Nguyên nếu không bị diệt, vậy kẻ hồn phi phách tán chính là tôi và Dương Thanh Sơn.

Cho dù là Dương Thanh Sơn không động thủ, tôi chắc chắn cũng sẽ không nương tình.

“Khâu Xử Đạo, sai rồi.” Dương Thanh Sơn lại lắc lắc đầu, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục nói: “Thay ta làm một chuyện.”

“Thanh Sơn tiền bối, mời nói.” Tôi cung kính hơi hơi cúi người.

“Đem thân xác của Liễu Doanh Nguyên rời đi, đưa ông ta về lại tộc Khương, bảo với Đại trưởng lão hiện tại Liễu Dục Chú, cùng với Tiên sư Thẩm Kế, quan hệ nên có giữa tộc Khương và nhà họ Liễu.”

Đôi mắt dài hẹp của Dương Thanh Sơn từ từ mở ra, trong ánh mắt càng phức tạp hơn, hắn hơi hơi ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Thẩm Kế coi như là hậu bối của ta, cậu bảo với cô ta, trên huyết mạch, chúng ta sai rồi, Liễu Doanh Nguyên phải hạ táng trong tộc Khương, tộc Khương phải định kỳ thờ cúng, đây là thay Khâu Xử Đạo chuộc tội.”

Tiếp đấy Dương Thanh Sơn ra hiệu cho tôi cởi quần áo leo núi ra.

Sau khi tôi làm theo xong, hắn dùng quần áo leo núi bọc thân xác của Liễu Doanh Nguyên lại, để có thể tiện cho tôi đưa đi.

Tôi bảo đảm với Dương Thanh Sơn, tôi chắc chắn sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.

Khi ánh mắt tôi nhìn quét xung quanh, mới phát hiện đám người tộc Khương vừa nãy tấn công tôi, gần như đều bị kim và kiếm của Dương Thanh Sơn trừ khử hết rồi.

Còn về đám đi đối phó Liễu Tam Nguyên đó, tuy rằng trên người họ không có vết thương, nhưng đã mất đi khả năng hành động, toàn bộ đều nằm bẹp dưới đất.

Đây sợ rằng cũng là vì chính khí do chiêu thức đó của Liễu Tam Nguyên tràn ra ngoài, xua tan sát khí của đám người tộc Khương đó, đạt được hiệu quả hóa sát.

Cục diện giây trước còn bốn bề nguy cơ, hung hiểm dị thường, trong nháy mắt đã tiêu tan sạch sẽ, tuy là xác tàn ngổn ngang, nhưng bốn bề đều đã không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa...

Dương Thanh Sơn đi đến trước mặt thân xác của Liễu Tam Nguyên, khẽ than một tiếng, tiếp đó bảo với tôi: Sư tôn hắn cả cuộc đời, đều thà chết không cúi đầu, cho dù là phải chết, ông ta đều phải đốt cháy chút sức lực cuối cùng của mình.

Khu đất Phong thủy Long lầu Bảo điện này, bất cứ một vị trí nào trên đỉnh núi, Phong thủy đều là cực đẹp, thậm chí khiến Liễu Tam Nguyên không táng đều có thể vũ hóa.

Chúng tôi không được động đến thi thể của sư tôn hắn, cứ để ông ta giữ nguyên trạng thái này, yên nghỉ ở đây.

Nếu không phải Dương Thanh Sơn nói thế này, vừa nãy tôi đều đã định đặt Liễu Tam Nguyên nằm ra đất rồi...

Lúc này bèn nhanh chóng từ bỏ ý định này.

Ánh mắt của Dương Thanh Sơn, nhìn sang phía bên kia.

Phía bên đó bèn là trung tâm của đỉnh núi, vị trí đầm nước của khu Phong thủy Quầng thái cực!

Liễu Doanh Nguyên đứng cản tại đây, bèn là không cho chúng tôi đi qua, càng không muốn Dương Thanh Sơn vào trong ngọn đồi ở trong Quầng thái cực này.

Ánh mắt của tôi cũng hướng qua, lúc này sắc trăng lạnh lẽo, ánh sao lấp lánh.

Trong đầm nước như có một quầng tròn uốn quanh, quầng tròn này rất đều, tổng có hai tầng.

Một tầng ở bên rìa đầm nước, một tầng ở phần giữa, còn vị trí chính giữa nhất, bèn là một ngọn đồi thấp lùn.

Dương Thanh Sơn sải bước, đi về phía trước.

Tôi hít sâu một hơi, theo sát sau hắn.

Trên mặt dấp dính khó chịu, tôi vuốt một phát, trên tay hóa ra toàn là máu tươi.

Cảm giác quay cuồng ập tới đầu óc ngày càng mãnh liệt.

Cùng với việc không ngừng lại gần đầm nước, sinh khí uốn lượn của Phong thủy Quầng thái cực, khiến tôi trong lúc quay cuồng, lại cảm nhận được từng đợt sáng suốt.

Đây sợ rằng bèn là bởi sinh khí quá đậm đặc, đến cả người bình thường đứng ở đây, đều được hưởng lợi ích.

Chỉ là tôi thực sự quá mệt rồi, cho dù là ở đây sinh khí đậm đặc, tôi cũng không cách gì hấp thụ được như xác, chỉ có thể nói là ý thức tỉnh táo, gắng gượng chống đỡ cơ thể mà thôi.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi liền đi tới tận cùng của mặt đường.

Bên rìa đầm nước toàn là thảm cỏ tươi tốt, giọt sương lấm tấm, ngưng tụ trên lá cỏ.

Dương Thanh Sơn đi đến bên rìa đầm nước thì dừng chân lại, thần sắc hắn không còn ngẩn ngơ đờ đẫn, cảm xúc bi thương dường như cũng đã tiêu tan không còn nữa, cả người đều toát lên một thứ cảm xúc đặc biệt...

Thứ cảm xúc đó giống như giải thoát, lại giống như nặng nề, cả hai trộn lẫn với nhau... Khiến người ta khó mà dùng từ ngữ để hình dung được.

“Tý ngọ Phật đạo Sửu mùi Quỷ, Dần thân Nhân đạo Mão dậu Súc.”

“Thìn tuất Tu la Ất hợi Tiên, Nhật chi Hóa đạo bất hư truyền.”

Dương Thanh Sơn khẽ lẩm nhẩm, tiếng nói đã hình thành hồi âm, không ngừng vang vọng trên đỉnh núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận