Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1060: TUYỆT ĐỊA PHÙNG SINH

Cái thân kiếm dài mảnh đó, rõ ràng là kiếm của Ngô Mậu...

Hơi thở của tôi bắt đầu càng ngày càng ngắn ngủi dồn dập, trong luồng hơi thở ra dường như đều kèm với máu tươi, vô cùng khó nhọc.

Miễn cưỡng ngoảnh đầu qua, thứ tôi nhìn thấy bèn là Ngô Mậu với khuôn mặt toàn là vết máu, cằm dưới vỡ nát, bộ dạng thảm hại hệt như ác quỷ.

Mắt y đang mở nửa chừng, sắc mặt tối sầm hung hãn, rõ ràng cũng là nỏ mạnh hết đà.

Giây trước y đều chưa chắc đã dễ chịu hơn tôi được mấy phần, nhưng bây giờ ngực bị y đâm xuyên, tôi chỉ có thể cảm nhận sinh mạng đang nhanh chóng tiêu tan, tinh lực gần như sắp tiêu hao cạn kiệt...

“La Thập Lục, đều là của tao...” Ngô Mậu rặn từ kẽ răng ra mấy chữ, hai mắt y đột nhiên lại trợn tròn lên, một phát rút kiếm từ trong ngực tôi ra, lại định một kiếm đâm xuống tiếp.

Tôi muốn giơ tay lên chặn, nhưng động đậy một phát, máu tươi trong miệng liền không đè nén được mà trào ra ngoài.

Mắt nhìn kiếm này của Ngô Mậu liền sắp lấy mạng của tôi...

Đúng vào lúc này, đột nhiên xung quanh xuất hiện một luồng chấn động.

Luồng chấn động này khoảnh khắc đầu tiên còn rất khẽ, nhưng giây tiếp theo, liền trở nên cực kỳ kịch liệt!

Kèm với tiếng động ầm ầm không ngừng vang dội, và tiếng “răng rắc!”, mặt đất bắt đầu xuất hiện vết nứt, thậm chí trên vách tường cũng không ngừng xuất hiện vết nứt.

Hình vẽ Nhị thập bát tú đang nhanh chóng nứt ra.

Ngô Mậu trực tiếp đứng không vững, loạng choạng ngã sang bên cạnh, càng không thể đâm tôi kiếm đó nữa.

Y miễn cưỡng đứng vững, mặt đầy vẻ kinh sợ hoảng loạn.

“Sắp sập rồi...” Ngô Mậu vẻ mặt kinh hoàng, y ra vẻ nhấc chân định bước về phía vị trí cửa hang vừa nãy y rơi xuống.

Nhưng lập tức lại dừng lại, lần nữa ngoảnh đầu, vô cùng hung hãn nhìn sang tôi: “La Thập Lục, mạng mày quá cứng, vận may cũng quá tốt, ở đây có sắp sập rồi, tao cũng không dám để mày chờ chết!”

Quay người, Ngô Mậu lại lần nữa vung kiếm lên.

Tôi nghiến chặt răng.

Vào thời điểm cuối cùng này, lòng tôi chỉ có không cam tâm, không cam tâm mãnh liệt.

Ầm ùng!

Lại là một tiếng động nặng nề vang lên, phía trên đỉnh đầu Ngô Mậu, lại đập xuống một tảng đá núi ít nhất phải lớn bằng hai thân người.

Giây phút tảng đá này rơi xuống, Ngô Mậu rõ ràng có chút phát giác, mặt đã biến sắc, nhưng y lại không có tý chút thời gian và cơ hội nào để tránh né.

Ầm một phát, cả tảng đá đập cho Ngô Mậu máu thịt bầy nhầy, thậm chí Ngô Mậu đều không kịp hét thảm thành tiếng...

Sau khi tảng đá rơi xuống xong, bèn là máu huyết đỏ tươi lan ra.

Tôi ngẩn ngơ nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của Ngô Mậu, sinh mạng và máu huyết nhanh chóng mất đi, khiến nước da của Ngô Mậu trở nên xám ngoét vàng ệch bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Tôi nhắm mắt lại.

Tới thời điểm then chốt cuối cùng, mệnh số vẫn bảo vệ tôi một lần, khiến Ngô Mậu bị đập chết rồi, đều không làm bị thương đến tôi được.

Nhưng bây giờ, lại còn có cách gì?

Liễu Dục Chú như đèn khô dầu cạn, tôi đang ở trên bờ vực mất đi ý thức.

Dốc hết toàn lực, tôi đều không cách gì đưa Liễu Dục Chú qua chỗ cửa hang Ngô Mậu xuống dưới, cho dù chỗ đó rõ ràng có một sợi thừng có thể trèo lên trên đang đung đưa...

Lúc này ở bên bờ sinh tử, đầu óc tôi rất tỉnh táo, tỉnh táo khác thường.

Sự sụp đổ của nơi này, có hai khả năng, một là xác kỳ thi này cuối cùng tan rã, lại cộng thêm bị Liễu Dục Chú dùng Ngũ đế Phong táng phù trấn lại, coi như triệt để bị trấn áp.

Nó ở dưới lòng đất này không biết bao nhiêu năm, Âm khí sớm đã liên hệ kết nối lại với phong thủy, y bị trấn áp, nhất định sẽ ảnh hưởng đến gốc rễ của phong thủy.

Đồng thời, khả năng còn lại chính là Dương Thanh Sơn từ đầu đến cuối đều chưa xuất hiện.

Hắn... là đi phá hoại bố cục phong thủy ở đây sao?

Tôi cố hết sức co cuộn cơ thể lại, chắn bên trên đầu mặt của Liễu Dục Chú.

Đá loạn không ngừng rơi xuống, có điều đều rất “trùng hợp” không đập đến tôi và Liễu Dục Chú.

Chỉ có điều, cơ hội sống sót của chúng tôi đã rất mong manh rồi.

Kể cả không bị gạch đá bên trên đập chết, lại đợi thêm lúc nữa, sau khi mặt đất phía dưới nứt ra xong, chúng tôi cũng sẽ bị vùi vào trong cát đen ở dưới cùng...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chậm chạp khác thường.

Việc chờ chết cũng trở nên dài dằng dặc và khó nhọc vô cùng, đang từ từ ăn mòn ý chí của con người...

Chẳng biết đã qua bao lâu, hoặc giả là mấy phút, lại hoặc giả là một giờ...

Bên tai đột nhiên truyền lại một tiếng áo u thê thiết và chói tai!

Tôi vụt mở hai mắt ra!

Âm thanh này, hiển nhiên là ngao sói!

“Tiểu Hắc!” Lòng tôi kinh ngạc, vui mừng khôn xiết!

Đột ngột ngẩng đầu, tôi nhìn về hướng âm thanh truyền lại, chính là bên ngoài cái cửa hang chỗ Ngô Mậu xuống dưới.

Lúc này cùng với việc nơi này sụp đổ, cái cửa hang đó đã mở rộng ra rất nhiều.

Lại giây tiếp theo, bèn là một hình bóng màu xanh đen vọt xuống dưới!

Xuất hiện trước mặt tôi và Liễu Dục Chú, chính là ngao sói với thân hình to như con nghé con.

Lúc này, trong con ngươi ánh sắc xanh của nó hóa ra đã tràn ngập vằn máu đỏ tươi.

Tôi và nó hai mắt nhìn nhau, tiếng áo u thê thiết của ngao sói, lập tức biến thành rên ư ử hưng phấn.

Tôi không biết lấy đâu ra sức lực, lại còn gắng gượng đứng dậy, hơn nữa tôi còn cứ thế dìu Liễu Dục Chú dậy.

“Đưa Liễu đạo trưởng đi!” Trên trán tôi gân xanh gồ lên, nhanh chóng dùng dây thừng buộc chặt Liễu Dục Chú lên trên người ngao sói.

Lúc làm những việc này, ý thức tôi thảng thốt, nhưng động tác đó đã thành bản năng!

Ngao sói rõ ràng cũng toát ra vẻ sốt ruột, nó nhanh chóng quay đầu, lại hướng về phía cái cửa hang đó tru lên hai tiếng.

Lòng tôi run rẩy một phát.

Còn có người?!

Mà giây tiếp theo, bèn là một tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai.

“Các người, lại đã trấn nó lại rồi...” Âm thanh này quen thuộc, giây phút vang lên, liền khiến cái khát vọng sống đó trong lòng tôi phóng to lên vô hạn!

“Thanh...” Tôi còn chưa dứt lời, từ chỗ cửa hang bèn nhảy xuống dưới một hình bóng sừng sững!

Khuôn mặt gầy gò, con mắt cương nghị, đạo bào màu xanh xám không vương hạt bụi...

Người này, không phải Dương Thanh Sơn, thì lại là ai!

“Giữ lại hơi thở đó của cậu, đừng có tan.” Giọng nói của Dương Thanh Sơn trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm khắc, giống như tiếng chuông đồng vang dội bên tai tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận