Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 833: NỢ TÌNH NGHĨA ĐỦ LỚN

“Việc này....” Câu trả lời của Thẩm Kế, ngược lại khiến tôi đơ lại một phát.

Thẩm Kế trực tiếp sải bước, đi đến cửa phòng, cô ta lại ngừng lại, nghiêng người nhìn tôi một cái, nói: “Lá rụng về cội, nhưng cũng phải là có cội mới được, nghe xong những gì anh nói, tổ tiên tôi, Thẩm Hạnh, là bị đuổi ra khỏi tộc Khương. Trong mắt tộc Khương, bà ta là hồng nhan họa thủy, là yêu nghiệt, là kẻ làm loạn tộc Khương.”

“Bây giờ Khâu Xử Đạo tuyệt hậu rồi, liền đòi con cháu đời sau của bà ta quay về? Tại sao vậy?”

“Huống hồ, bọn họ nếu đúng là có cái tâm này, thì người tới đây không nên là La Thập Lục anh, đúng chứ?”

Nói rồi, Thẩm Kế liền đi ra khỏi cửa phòng.

“Xe cộ mệt nhọc, nghỉ ngơi sớm đi.” Tiếng đóng cửa vang lên, giọng nói thì dần dần tiêu tan.

Tôi trầm mặc cúi đầu, đứng ở trong phòng mãi không nhúc nhích.

Kỳ thực trước đây tôi đã nghĩ đến việc Thẩm Kế sẽ có phản ứng thế này.

Nhưng tôi nghĩ đến phần nhiều vẫn là khát vọng của Thẩm Kế đối với thuật phong thủy, cùng với trong nội tâm cô ta kỳ thực có tinh thần trách nhiệm rất mạnh mẽ. Nếu không đã không thay Âm tiên sinh và Kế Nương lưu lại thôn Kế Nương này để chuộc tội.

Bây giờ những lời này của Thẩm Kế, lại nói ra đạo lý rõ ràng, khiến người ta không cách gì phản bác.

Chỉ có điều, không để người của tộc Khương tới, đại bộ phận cũng có nguyên nhân của tôi trong đó, tôi tự nhận có thể thuyết phục được Thẩm Kế, cũng giảm thiểu phiền phức cho Thẩm Kế, tôi sợ thái độ của người tộc Khương có vấn đề.

Nhưng không ngờ rằng, việc này ngược lại thành tôi khôn quá hóa dại.

Tiếng gõ cửa khe khẽ lại lần nữa vang lên, tôi đi qua mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là Khương Manh với khuôn mặt hoang mang bất an, trong mắt cô ta đều là vẻ dò hỏi.

“Không cần quá sốt ruột, sự việc này, còn cần lên kế hoạch lâu dài.” Tôi trầm giọng nói.

Phùng Bảo và Phùng Quân cũng vẫn đang cung kính đứng ở trong sân, rõ ràng là đang đợi tôi sắp xếp.

“Cứ ngủ một giấc đã, xe cộ đường xá, mọi người đều mệt rồi.” Tôi xua xua tay với bọn họ, hai người liền vào trong một căn phòng.

Khương Manh cũng ngoan ngoãn quay người, đi về phía một căn phòng khác.

Tôi kỳ thực chẳng mấy buồn ngủ, đi ra giữa sân, xếp bằng ngồi xuống dưới đất, ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm.

Huyện Các nằm ở Lương Châu, rất cao so với mực nước biển, trên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.

Liên tục nhìn lâu, bèn có thể nhìn thấy chấm sao của Bắc Đẩu thất tinh ẩn hiện trong đó, còn về sao Tả Phụ và Hữu Bật thì càng mờ mịt hơn.

Tôi nhìn tướng sao hồi lâu, suy nghĩ hồi lâu, rút Dương Công Bàn và cái túi vải chứa đồng tiền Kim tiền hào trên người ra, đồng thời, còn có cả quyển sách Dương toán Kim tiền hào lấy được từ trên người Tưởng Bàn.

Kỳ thực trước đây tôi từng nghĩ đến, cần cho Thẩm Kế một món quà lớn, cũng cho tộc Khương một món nợ ân tình cực lớn.

Đồng thời tôi còn xác định bảo đảm, việc này chắc chắn có thể san bằng những suy nghĩ khác của tộc Khương về Thẩm Kế.

Nguyên nhân rất đơn giản, nhà họ Liễu muốn tôi học phù, là bởi vì thiên phú của tôi, là bởi vì trong tay Âm dương tiên sinh Xuất hắc, phù của Đạo sĩ Xuất đạo có thể có được gia tăng ở mức tối đa.

Có một Âm dương tiên sinh Xuất hắc lại Xuất đạo, thậm chí có thể bảo đảm cho tộc Khương phồn vinh nhiều ngàn năm.

Thiên phú?

Tôi cảm thấy thiên phú của Thẩm Kế không kém tôi, cô ta là một người đàn bà, chỉ dựa vào thân thủ đã có thể đọ chiêu với Liễu Dục Chú.

Hơn nữa cô ta trẻ măng thế này, không phải đơn thuần nỗ lực kham khổ là có thể làm được đến mức ấy, cô ta nhất định có tư chất không thấp.

Đồng thời cô ta khát khao thuật phong thủy, khát khao Táng ảnh quan sơn, nếu như cho cô ta học thuật Dương toán, trở thành một Âm dương tiên sinh, cô ta tuyệt đối không từ chối! Thậm chí là càng khao khát hơn!

Đưa Kim tiền hào cho Thẩm Kế, dựa vào Âm thuật phong thủy của Kế Nương và Âm tiên sinh truyền lại, cô ta có thuật dương toán này, liền có thể Xuất hắc Âm Dương.

Thẩm Kế ở tình trạng này, lại có huyết mạch chính thống của Khâu Xử Đạo, trừ phi Liễu Tam Nguyên trúng tà, nếu không sẽ quyết không từ chối Thẩm Kế, càng không gài bẫy cô ta!

Tư duy xác định xong, tôi đem Kim tiền hào, Dương Công Bàn, cùng với quyển sách kia cất đi.

Ngồi ngơ ra một phát thế này, liền đã là gần hai giờ đồng hồ trôi qua, cơn buồn ngủ cũng đã đến, tôi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, đợi ngày mai lại nói chuyện với Thẩm Kế.

Nằm lên giường ngủ chẳng bao lâu, tôi liền cảm giác lạnh buốt từng cơn, cơn lạnh này đến quá đột ngột, từ gan bàn chân thổi vào, xuyên suốt toàn thân.

Tôi lạnh đến mức rùng mình một phát, vụt mở mắt ra.

Trong phòng ánh sáng tối tăm, có ánh trăng chiếu vào, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đồ vật.

“Ai?!” Khóe mắt nhìn thấy cửa phòng hé ra một khe hở, tôi cảnh giác ngồi dậy.

Lật người xuống giường, đồng thời trong tay tôi đã mò con dao găm đỡ âm linh ra.

Nửa khuôn mặt từ từ thò vào trong cửa, đây là một gã đàn ông, hơn nữa tôi rất quen mắt, giây tiếp theo tôi liền nhớ ra, nhíu mày nói: “Thẩm Cửu?”

Trước đây hai lần tôi gọi điện cho Thẩm Kế, đều là Thẩm Cửu nhận cuộc gọi, hành hạ xác chết cũng là chuyện mà Thẩm Cửu dẫn người đi làm.

Thẩm Cửu nhe răng cười cười, có điều nụ cười này của gã khiến tôi cảm giác có chút cứng đơ.

Hơn nữa gã giống như không nghỉ ngơi tử tế vậy, nước da trắng bợt, quầng mắt rất đậm, còn có bọng mắt.

“Đi theo tôi.” Thẩm Cửu mở miệng, giọng gã khô không khốc, nghe cảm giác có chút không mấy dễ chịu.

“Thẩm Kế tìm tôi?” Tôi nghi hoặc nói.

Thẩm Cửu không hề trả lời, đã bước xuống bậc thềm, vào trong sân, rồi đi về phía cổng nhà.

Tôi đi theo gã xong, rất nhanh liền ra khỏi khu nhà.

Gã liên tục tiến lên trước, phương hướng tôi lờ mờ còn nhớ, chắc là phương vị của Chủ Tế Cư.

Thẩm Kế nghĩ thông rồi? Hay là, cô ta cũng muốn nói chuyện với tôi?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi hơi thả lỏng, có thể nói chuyện là được, tôi đã đoán được Thẩm Kế sẽ không quả quyết như thế.

Nhất thời được nghe cảnh ngộ của Thẩm Hạnh, cô ta có thù hận với tộc Khương cũng rất bình thường.

Có điều chỉ cần cô ta nghĩ kỹ một chút, thì chắc chắn có thể nghĩ đến chuyện mà Khâu Xử Đạo làm, trực tiếp đưa cho Thẩm Hạnh Táng ảnh quan sơn mà ông ta dùng hết cả đời nghiên cứu ra, có thể thấy được Khâu Xử Đạo là thật lòng đối với Thẩm Hạnh.

Huống hồ tôi cũng đã nghĩ xong những biện pháp còn lại để thuyết phục Thẩm Kế.

Cô ta trở thành Tiên sư, vậy thì tộc Khương trên một ý nghĩa nào đó đều là của cô ta.

Khi Táng ảnh quan sơn và Âm dương thuật của cô ta đại thành, lại học được Đạo pháp nhà họ Liễu, thì sẽ không phải là tộc Khương tiếp nhận cô ta nữa, mà là cô ta thống lĩnh tộc Khương, lại càng có thể hoàn thành di nguyện của tiên tổ!

Vừa đi, tôi liền vừa nghĩ đến khả năng này, cùng với việc chỉnh đốn lời mà bản thân định nói.

Nhưng đi mãi đi mãi, tôi liền cảm thấy có chút không bình thường.

Căn cứ theo khoảng cách, chúng tôi lẽ ra đã sớm đến Chủ Tế Cư rồi mới đúng, nhưng hiện giờ không những chưa tới, mà thậm chí nhà cửa xung quanh còn ít đi rất nhiều...

Hai bên lên đường có sương mù, gió đêm đang thổi, thứ sương mù đó bay tới bên đường, dẫn đến việc cả con đường đều trở nên rất mờ mịt.

Tiếng bò rống trầm thấp, lại giống như tiếng khóc gào giữa đêm khuya.

Thẩm Cửu vẫn cứ đi phía trước tôi, gã tiếp tục tiến lên trước một cách máy móc...

“Thẩm Cửu? Anh định đưa tôi tới chỗ nào?” Tôi đột ngột dừng chân lại, trầm giọng gọi.

Cùng lúc tôi dừng lại, Thẩm Cửu cũng dừng lại.

Gã nghiêng đầu, liếc tôi một cái, đột nhiên lại cười cười, chỉ chỉ lên trên cổ mình, khô khốc nói: “Chỗ mà Âm tiên sinh dặn, bảo tôi đưa cậu qua.”

Mí mắt tôi hơi giật.

Âm tiên sinh là một danh hiệu, mỗi một đời kế thừa chức Chủ tế, chính là Âm tiên sinh.

“Âm tiên sinh” hiện nay, sớm đã là Thẩm Kế.

Hơn nữa Âm tiên sinh trước đây, đã thành xác sống từ lâu, Thẩm Kế chắc sẽ không để người ta có cơ hội tiếp xúc với ông ta.

Đầu mày tôi nhíu chặt lại với nhau, lại sải bước lên trước, đi theo Thẩm Cửu một đoạn nữa.

Sương mù càng ngày càng trở nên dày đặc, gần như xung quanh đều đã chẳng nhìn thấy gì nữa rồi.

Thẩm Cửu bất chợt lại lần nữa dừng lại, tay của gã dùng sức vỗ rất mạnh vào nhau, mỗi một phát, gần như đều truyền đi rất xa trong không gian đêm, còn hình thành cả hồi âm.

Trong tiếng vỗ bốp bốp, xung quanh đột nhiên truyền lại tiếng bước chân khe khẽ...

Những tiếng bước chân này rất dày đặc, cũng rất máy móc.

Thẩm Cửu ngoảnh đầu lại, gã hướng về phía tôi, nhe miệng ra, gần như mồm cười rách đến tận mang tai.

Đồng thời gã còn làm một động tác cứa vào cổ, hai mắt trong nháy mắt trở nên vô cùng hung hãn!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, hôm qua lỡ tay đăng trùng chương, vội đi sửa nên không để ý được đến tin nhắn. Nếu có độc giả nào không đọc được, thì xóa bỏ cache ở phần cài đặt là sẽ update lên chương mới ngay. Xin lỗi xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận