Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 790: MƯỢN ÔNG MỘT ÍT MÁU TIM ĐƯỢC KHÔNG?

Máu đạo sĩ có hiệu quả đặc biệt, Dương Hạ Nguyên dùng máu tim của đạo sĩ thông thường ngâm đá ngũ sắc đều có thể tạm thời trấn được Dương Thanh Sơn.

Máu của Liễu Tam Nguyên, hiệu quả chắc chắn càng mạnh, ông ta là đạo sĩ Xuất đạo cơ mà!

Chỉ có điều cái Xác âm luyến dương này lại càng mạnh hơn nữa, chẳng biết có thể dùng được hay không.

Lòng bàn tay đang nắm chuôi kiếm của tôi đã rịn đầy mồ hôi, gân xanh trên trán đang co giật nhảy nhót, hai mắt thì càng nóng đến bỏng rát, giống như có máu rỉ ra vậy.

Tâm tôi trong nháy mắt cũng quyết liều, hạ giọng quát: “Chú Văn Tam, chú Trần, nhanh trốn vào chỗ an toàn, cháu phải qua giúp đỡ!” Nói rồi tôi càng thận trọng lách người, không hề đi thẳng qua chỗ Liễu Tam Nguyên từ phía chính diện, mà vòng qua phía sau lưng ông ta.

Ban đầu tôi không dự liệu được rằng Xác âm luyến dương lại hung dữ đến cấp độ này, còn tưởng rằng trong tình huống liều mạng, Lưu Văn Tam và Trần mù hoặc giả có thể giúp được, nhưng bây giờ rõ ràng không có khả năng này, chỉ có thể bảo bọn lão rời đi tự bảo vệ mình.

Lưu Văn Tam và Trần mù cũng đã sớm nhìn rõ cục diện trận chiến, càng không muốn khiến tôi phân tâm, vậy nên đều nghe theo chỉ đạo của tôi nhanh chóng rút lui về phía khu vực an toàn.

Không diệt nổi Xác âm luyến dương, đợi Liễu Tam Nguyên thất bại, chúng tôi liền phải chết trước, đợi Xác âm luyến dương chạy ra ngoài, còn không biết phải hại chết bao nhiêu người nữa.

“Chú viết, Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp, Nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang, Ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân luật lệnh!”

Giọng của Liễu Tam Nguyên rõ ràng trở nên khàn khàn, phất trần trong tay ông ta nhanh chóng vẽ phù chú!

Cơ thể của Xác âm luyến dương, lập tức có sự cứng đờ trong nháy mắt!

Tim tôi đập điên cuồng, hóa ra có thể trấn lại được thật?

Vô cùng mừng rỡ, tốc độ bước chân tôi cũng lập tức tăng thêm, cơ hội này chỉ vụt qua trong nháy mắt rồi biến mất, quyết không được bỏ qua!

Càng khiến tôi chấn động kinh hãi là, chú pháp của Liễu Tam Nguyên hóa ra không phải đến đây là hết.

Một đạo Áp trấn thần chú vẻ như đã vẽ xong, nhưng động tác của ông ta vẫn chưa từng ngừng nghỉ!

Tiếp tục phác họa, đồng thời ông ta quát lớn: “Lấy pháp trấn gốc rễ, vĩnh viễn không hậu hoạn, Thuật sĩ giữ chú dùng Đao tam trảm, lúc linh khởi, chỗ dừng quan, vùi tránh Ương sát, quỷ thấy sầu, quỷ tiễn vũ, huyết phù trấn xuống, hung hồn yên nghỉ!” Đạo phù chú phía sau này, tốc độ quá nhanh, tôi căn bản không phân biệt ra được là vẽ cái gì!

Tôi chạy băng băng tới bên cạnh Liễu Tam Nguyên, Xác âm luyến dương đã gần ngay trước mắt.

Từ đỉnh đầu liên tục cho đến giữa ngực bụng của hắn, là một đạo Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, tỏa ra ánh huyết quang u ám.

Đạo Áp trấn thần chú này của Liễu Tam Nguyên, sợ rằng mới là mạnh nhất.

Động tác không dám ngừng nghỉ chút nào, tôi vụt vung kiếm, chém về phía cổ của Xác âm luyến dương.

Mắt nhìn kiếm này sắp chém trúng cần cổ của hắn, giây tiếp theo, bèn là cái đầu văng ra.

Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, cơ thể của Xác âm luyến dương, lại đột nhiên cử động rồi!

Ban đầu chỉ là run rẩy một phát, ngay tiếp đó bèn là một tay thành chưởng, đột ngột túm về phía cánh tay tôi.

Tôi vốn dĩ đã sắp chém trúng hắn, nhưng đòn phản kích này của hắn quá mức đột ngột, khiến tôi không kịp trở tay, không cách gì chống đỡ.

Nếu như bị hắn túm lấy, đừng nói phản kích, sợ rằng trong nháy mắt tôi liền thành xác khô, mất mạng luôn rồi.

Phản ứng của Liễu Tam Nguyên rõ ràng càng nhanh hơn, phất trần trong tay ông ta quật mạnh một phát về phía ngực của Xác âm luyến dương, đồng thời giật lấy cổ áo tôi nhanh như cắt lùi ra sau!

Giây tiếp theo, chúng tôi liền đã lùi ra ngoài ít nhất mười mấy mét rồi.

Xác âm luyến dương đánh hụt, hắn lần nữa sải bước lên trước, lập tức đuổi theo tôi và Liễu Tam Nguyên.

Trên trán Liễu Tam Nguyên gân xanh nổi gồ lên, miệng trầm giọng quát lên: “Chẳng phải nghe Một người lập địa, dưới có cửu thi!”

Vừa mới mạng treo sợi mành, tôi còn chưa hết hoảng hồn, trong lòng đã lại lần nữa kinh hãi, Liễu Tam Nguyên định thử khống chế Xác âm luyến dương?!

Quả nhiên, lúc ông ta hô ra câu nói này, giọng điệu này liền trực tiếp trùng khớp với giọng của người thần bí bắt tôi ở trong khu rừng kia.

Ít nhất hiện giờ tôi có thể khẳng định, nhà họ Liễu không có tay trong nào khác nữa, kẻ gây loạn nhất định là người ngoài!

Nhưng Xác âm luyến dương lại không ngừng lại, còn Liễu Tam Nguyên thì ngược lại phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc đều rũ rượi mất quá nửa.

Ông ta trợn tròn hai mắt, trong mắt đỏ quạch như máu.

Xác âm luyến dương bây giờ, đã không phải là thứ mà chú pháp có thể khống chế nữa rồi...

Cũng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện lại có chút chỗ bất thường.

Vốn dĩ trên khu đất trống trải, còn có mấy xác chết cùng với đá loạn, đồng thời còn bao gồm cả khối Ngọc tỷ vỡ nát.

Nhưng bây giờ khối Ngọc tỷ đó, lại không thấy đâu nữa?!

Cùng lúc Liễu Tam Nguyên đưa tôi tiếp tục điên cuồng tháo chạy, tôi còn phát hiện ra một chi tiết, mấy người Liễu Dục Chú cũng không thấy đâu nữa...

Tốc độ của Xác âm luyến dương thực sự là quá nhanh, Liễu Tam Nguyên rõ ràng chạy không thoát được, trong thời gian này, chú pháp của ông ta liên tục bắn ra, mỗi một đạo đều mạnh mẽ khác thường, nhưng đối với Xác âm luyến dương, chú pháp hung dữ nhất chẳng qua cũng chỉ khiến Quan phục màu xanh đen trên người hắn bị xé rách.

Tảng đá lớn trong lòng tôi càng ngày càng nặng, gần như khó mà thở nổi.

Đây là cảm giác bất lực còn hơn cả lúc đối mặt với tất cả các nguy hiểm trước đây.

Nhất lực hàng thập hội, Xác âm luyến dương này không những ngoại lực mạnh mẽ, mà chạm vào xong càng sẽ bị rút cạn dương khí, hơi bất cẩn chút, liền sẽ mất mạng trong nháy mắt.

Hắn sinh thời khao khát trường sinh, chết xong hơi thở này không trút, thèm muốn luyến dương, hung hãn vô cùng, khủng khiếp đến cực điểm!

Tốc độ của Liễu Tam Nguyên rõ ràng đã bắt đầu chậm đi, ông ta vốn đã bị thương, cánh tay phải máu liên tục chảy không ngừng, bây giờ sắc mặt cũng đã trở nên tái nhợt khác thường.

“La Thập Lục, cậu có cách gì không?” Trong nháy mắt, Liễu Tam Nguyên lại đưa tôi chạy đến phía dưới cổng chào.

Lúc này xung quanh cổng chào đã không có người nữa, đám tiểu đạo sĩ lúc trước sớm đã rút lui, Lưu Văn Tam và Trần mù cũng chẳng biết đã đi đâu rồi.

Tôi thở dốc mấy hơi, khàn giọng nói: “Tạm thời không có cách gì, khu đất trống này chẳng có phong thủy gì để bàn, tôi không trấn được nó.”

Trong nháy mắt, tôi nghĩ đến thuật pháp lời ra quẻ thành đó của Viên Hóa Thiệu, y nghiên cứu thấu triệt đối với Tiên tiên Thập Lục phong thủy, nếu như tôi cũng có thể làm được như y, thì đất trống chưa chắc đã không thể đối phó được với Xác âm luyến dương...

Nhưng lúc này có nghĩ nhiều, cũng là phí công vô ích!

Âm dương thuật của tôi cũng chỉ đang lần mò về nơi sâu hơn, làm sao có thể so được với mấy chục năm nghiên cứu của Viên Hóa Thiệu?

Liễu Tam Nguyên không nói thêm nữa, ông ta đột nhiên buông tôi ra, sau khi tôi chạm đất, loạng choạng lùi ra sau mấy bước mới có thể đứng vững.

Ông ta đột nhiên một phát lật bỏ áo trên người ra, ở thắt lưng của ông ta, quấn một vòng kiếm đồng thau lá liễu giống hệt trên người Liễu Dục Chú.

Giây tiếp theo, ông ta rút ra một thanh, trực tiếp rạch lên trên ngực mình, lập tức máu tươi trào ra, trong nháy mắt đã thấm đẫm thắt lưng ông ta!

Cảnh tượng này với cảnh tượng lần đó lúc Liễu Dục Chú sắp liều mạng với Viên Hóa Thiệu, sao mà giống nhau thế?!

Chỉ có điều kể cả đến lúc này, tôi vẫn không cảm nhận được cái cảm giác chính khí lẫm liệt từ trên người Liễu Tam Nguyên.

Sợ rằng chính là bởi vì tôi hiểu con người của Liễu Tam Nguyên, ông ta tuyệt đối không chính phái như vẻ bề ngoài, vậy nên bất luận ông ta làm gì, tôi đều cảm giác trong tâm ông ta có toan tính.

“Khổng Thánh ban ta Tâm lung linh, ta tất trả thệ với Thiên Đình, lấy huyết mạ kiếm diệt tà quái, lấy tâm phá ma chết không ngại!”

Liễu Tam Nguyên lại quát lớn một tiếng, vụt rút lấy dây vải ở thắt lưng, giật mạnh nó xuống một phát!

Tôi không cảm nhận được chính khí lẫm liệt, nhưng tôi cảm nhận được một sự điên cuồng, điên cuồng như đang cùng chết với địch!

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương. Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương! Cửu kiếm trừ Thiên ương, Cửu kiếm trừ Địa ương, Cửu kiếm trừ Quỷ ương. Trảm trừ tru ma quỷ, quỷ quái tự tiêu vong! Trảm trừ chu ác sự, thế tục tự an khang!”

“Ta phụng Ngọc Hoàng luật lệnh xá!”

Tay trái của ông ta giật lấy dây vải, dùng tay đẩy một phát thật mạnh ra trước!

Lập tức tất cả kiếm đồng thau lá liễu trên dây vải đó đồng thời bắn bay ra ngoài!

Tim tôi đột nhiên có một cảm giác sợ hãi và hụt hẫng mãnh liệt, thứ trực giác này bảo với tôi, chiêu này, sợ rằng cũng là vô ích.

Liễu Tam Nguyên đã nửa quỳ dưới đất.

Đúng vào lúc này, một giọng nói trống rỗng đột nhiên vang lên bên tai.

“Liễu Tam Nguyên, mượn ông một ít máu tim, được không?!”

Giọng nói này, chẳng phải chính là của Dương Thanh Sơn sao?!

[Tác giả có lời muốn nói]

La Chậm Chậm chắp tay hành lễ: Các đạo hữu! Mượn ít vàng thưởng, được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận