Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 855: Ở LẠI, RỜI ĐI

Mặt Thẩm Kế đột ngột biến sắc, tôi ngoài kinh ngạc, thì mép trán cũng đang rỉ mồ hôi lạnh.

Hai mắt của Mã Bảo Nghĩa, trong nháy mắt trở nên đỏ quạch, y trợn to con mắt, trừng trừng nhìn tôi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy!

“Cái chết của Mã Liên Ngọc, cũng không thoát khỏi có liên quan với La Thập Lục mày, mày không phá vỡ kế hoạch của nó, Mã Liên Ngọc sẽ không chết sớm như vậy, như thế này, La Thập Lục mày đối với Mã Bảo Nghĩa mà nói, có thể coi là giết vợ, diệt con trai, hại con gái.”

“Tao nhớ Mã Bảo Nghĩa mày còn có một thằng anh? Chắc cũng là La Thập Lục tiễn đi đúng không?”

Âm tiên sinh bất chợt nghiêng đầu, lại nhìn sang Mã Bảo Nghĩa.

“Mày bảo chúng ta có được coi là có chút đồng bệnh tương liên không? Kế hoạch tao chuẩn bị cả mấy chục năm, bị La Thập Lục hủy trong chốc lát. Bây giờ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ lưu lại trên đời này, giữ lại hơi thở cuối cùng không trút xuống được, bởi vì tao không cam tâm, tao không muốn trút, bởi vì La Thập Lục khiến tao chịu đủ hành hạ, sống không bằng chết!”

“Mã Bảo Nghĩa mày đuổi xác cả đời, cuối cùng rơi vào kết cục huynh trưởng đoạn hồn, con cái hồn phi phách tán, vợ chịu cực hình mà chết, cũng là do thằng La Thập Lục này một tay tác thành.”

“Mày có hận nó không?”

Mã Bảo Nghĩa hự lên một tiếng, khóe miệng có máu rỉ ra.

Tiếp đấy, cổ của ông ta đột nhiên lại lúc lắc đôi phát một cách quái dị, khàn giọng nói: “Tao có thể giúp mày giết nó, không những giết nó, mà còn cho nó biến thành xác sống, rút gân róc xương, thế nào?” Trong giọng nói máy móc ngột ngạt này, phảng phất nhuộm lên thứ sát khí u ám khủng khiếp nơi cổng địa ngục.

Tôi thực sự không ngờ rằng, Âm tiên sinh lại đột nhiên tung chiêu này, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu rớt xuống từng giọt to đùng!

Giây tiếp theo, Âm tiên sinh ngược lại không thèm đếm xỉa đến Mã Bảo Nghĩa nữa.

Ông ta lại lần nữa nhìn sang tôi, nói: “Sợ hãi không? La Thập Lục?”

Tôi không trả lời ông ta, mà lúc này sống lưng tôi cũng đã sớm bị mồ hôi thấm đẫm.

“Mày sợ hãi rồi, trước đây, mày chưa từng sợ hãi bao giờ, đây cũng chính là chỗ áy náy hổ thẹn của mày, mày bây giờ lợi hại rồi không sai, nhưng mày có một cái tật rất xấu, một cái tật đến bản thân mày cũng không biết.”

“Từ lúc nào mày học được kiểu miệng mồm của thằng đạo sĩ đấy, bắt đầu tự cảm thấy rằng, bản thân có thể thay trời hành đạo?”

“Thế nhưng trong cái thay trời hành đạo của mày, lại xen lẫn với ích kỷ tư lợi, đây chính là nguyên do sự áy náy hổ thẹn của mày!”

Đề tài của Âm tiên sinh lại thay đổi, thu sát khí lại, nhưng từng câu từng chữ đó, lại đập vào trong tâm tôi, khiến lồng ngực tôi nghẹn tức đến không thể thở, bịch bịch lại lùi ra sau hai bước.

“Nó giống với một người...” Mã Bảo Nghĩa lại đột ngột lẩm bẩm.

Giây tiếp theo, sát khí trong măt y thu về thành tĩnh lặng, nhưng tĩnh lặng mới là sát khí lớn nhất.

“Để tao giết nó, xong tao sẽ lập tức rời đi, tha cho thôn Kế Nương, oan có đầu nợ có chủ, tao lấy được thứ mà tao muốn lấy rồi.” Mã Bảo Nghĩa lại lần nữa mở miệng, nói với Âm tiên sinh.

“Tao không tin mày.” Âm tiên sinh lạnh nhạt trả lời.

Tôi cực lực bình ổn lại tâm trạng, hai tay nắm chặt Bút Địa Chi và nghiên mực, bởi dùng sức quá mạnh, mà hơi hơi run rẩy.

Tôi cảnh giác với Âm tiên sinh, bởi vì ông ta chỉ dùng đôi ba câu, mà trực tiếp khiến thù hận của Mã Bảo Nghĩa chuyển hướng lên trên đầu tôi.

Nhưng đồng thời, biểu hiện này của Âm tiên sinh, tôi cũng lại cảm thấy có chút bất thường.

Ông ta đã châm ngòi lửa giận của Mã Bảo Nghĩa lên, nhưng tại sao lại không xuống tay với tôi? Mà biểu thị rằng không tin Mã Bảo Nghĩa?

Trong sân, rơi vào sự yên tĩnh quái dị.

“Mày muốn thế nào, mới tin tao?” Mã Bảo Nghĩa cụp con mắt đỏ quạch xuống, nhìn cái đầu của Âm tiên sinh trên vai y, tiếp tục nói: “Mày cũng là con hồ ly già, mày muốn lấy thứ gì trên người tao để đảm bảo?”

Âm tiên sinh vẫn không đếm xỉa đến Mã Bảo Nghĩa.

Ánh mắt của ông ta hoàn toàn hướng lên trên người Thẩm Kế.

Rồi bất chợt, sự lạnh lùng, hờ hững trong mắt ông ta hoàn toàn tiêu tan, thứ lại lần nữa xuất hiện trong mắt ông ta, chỉ còn lại than thở và buồn bã.

“Con rất ưu tú, không biết có phải là ưu tú nhất trong các đời huyết mạch của Kế Nương hay không, nhưng trong mắt thầy, con đã ưu tú đến mức không ai sánh bằng.”

“Táng ảnh quan sơn hoàn chỉnh, Âm thuật mà thôn Kế Nương thu thập những năm nay, Dương toán mà con thức đêm nghiên cứu, và cả nơi mà con sắp đi, nơi cội nguồn của Kế Nương.”

“Thầy đã cứu thị nữ của con, cô ta không bị thương, cũng không trúng độc.”

“Hoặc giả con hận thầy, nhưng đối với con thầy chỉ có hài lòng.”

Thẩm Kế lặng lẽ không lên tiếng.

Tôi thì vẫn không dám thả lỏng chút nào.

Tôi chỉ sợ Âm tiên sinh nói xong với Thẩm Kế, thì lại đột ngột chĩa mũi nhọn vào tôi, xúi giục Mã Bảo Nghĩa lấy mạng của tôi.

Âm tiên sinh trầm mặc một lát, rồi tiếp tục nói: “Kế Nương mưu đồ trăm năm, ý định vũ hóa đăng thiên, bà tuy chưa được toại nguyện, nhưng con là huyết mạch tiếp nối của Kế Nương, là một Kế Nương mới, tộc Khương là nơi con nên tới.”

“Người trong thôn, thì con đừng đưa đi, bọn họ chỉ là nô bộc đời này nối đời kia của Kế Nương, con sắp có nô bộc mới, giống như thị nữ hiện giờ của con vậy.”

“Con cảm thấy có nợ với dân thôn, nhưng cái nợ này không phải là của con, cả đời thầy bị sứ mệnh giam cầm, làm quá nhiều việc đi ngược lại ý nguyện của bản thân.”

“Thầy muốn trước khi trút hơi thở này xuống, nhìn thấy con học được Âm dương thuật, học được Đạo thuật, rồi thông suốt Táng ảnh quan sơn, trở thành một Âm dương tiên sinh độc nhất vô nhị, một huyết mạch Kế Nương độc nhất vô nhị.”

“Hoặc giả việc con cần hoàn thành, còn càng đáng để thầy vui mừng hài lòng hơn so với Kế Nương vũ hóa, con không nên bị giam cầm ở trong thôn này.”

“Cái thôn này, ta sẽ trông chừng, ta với Mã Bảo Nghĩa, sẽ cùng trông chừng.”

Âm tiên sinh đột nhiên lại lúc lắc cái đầu, nhìn sang tôi, ánh mắt phức tạp nói: “La Thập Lục, tao bây giờ không giết mày, là vì cần mày hộ tống đồ đệ này của tao tới tộc Khương, nếu mày dám có nửa phần sơ suất, tao sẽ cùng Mã Bảo Nghĩa tiễn mày lên đường bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Thẩm Kế tái nhợt, ngẩn ngơ đờ đẫn nhìn Âm tiên sinh.

Cô ta bất chợt muốn mở miệng, nhưng lại mím mồm, câu nói muốn bật ra khỏi miệng đó, lại không thốt được ra ngoài.

Lời của Âm tiên sinh, khiến tôi hiểu ra điều gì đó, nhưng lại cảm giác không rõ ràng cho lắm.

Chỉ có điều những lời cuối cùng ông ta nói với Thẩm Kế đó, đích thực là phát ra từ đáy lòng, tuy rằng sự thay đổi của ông ta, là bởi vì sự mạnh lên của Thẩm Kế, là bởi vì ông ta không còn lựa chọn.

Nhưng những lời đó, rõ ràng cũng khuấy động đến Thẩm Kế.

“Mày muốn khống chế tao?” Đột nhiên, Mã Bảo Nghĩa hằn học nói.

Con ngươi lồi lên của Âm tiên sinh đột ngột lật lên, liếc Mã Bảo Nghĩa một cái, nói: “Mày nên cảm ơn tao, mày biết được kẻ thù của mình rốt cục còn có ai, trộm xác chết cả một đời, đào mộ cả một đời, đuổi xác quá mệt, cõng một cái xác, sẽ khiến mày nhẹ nhàng hơn.”

“Hơn nữa từ sau, mày có được một mục tiêu theo đuổi, muốn đem tao nghiền xương rắc tro, muốn khiến cả cái thôn này hoàn toàn diệt vong, muốn lấy mạng của La Thập Lục, có phải so với mấy chục năm đã qua của mày, có ý nghĩa hơn nhiều không?” Lời này của Âm tiên sinh, càng giống như đang thương xót Mã Bảo Nghĩa.

“Giải độc.” Âm tiên sinh bất thình lình ghé tai Mã Bảo Nghĩa ra lệnh.

Mã Bảo Nghĩa không nhúc nhích.

Y chỉ hằn học chằm chằm nhìn tôi, lửa giận trong ánh mắt khó mà đè nén.

Bàn tay như xương khô của Âm tiên sinh, đột ngột lại bóp chặt đôi phần.

Mã Bảo Nghĩa cứng đờ cõng theo Âm tiên sinh đang nằm bò trên người, đi về phía ngoài cổng, y rút từ trong túi ra một gói bột, thứ bột đó lập tức liền tản ra theo gió...

Giây phút bọn y lướt qua bên người tôi, tôi lách người lùi sau nhường lối.

Ngao sói cũng vô cùng cảnh giác.

Bước chân Thẩm Kế có chút loạng choạng, đi ra ngoài, đến bên cạnh tôi, cô ta ngẩn ngơ nhìn Âm tiên sinh.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, mục đích của Âm tiên sinh lại là việc này.

Ông ta châm ngòi thù hận của Mã Bảo Nghĩa, chuyển hướng nó lên người tôi, nhưng lại chuẩn bị cứ thế này tiếp tục giằng co với Mã Bảo Nghĩa.

Mã Bảo Nghĩa thì sợ chết, nhưng Âm tiên sinh đã là một xác sống không chịu tắt thở, ông ta còn có gì để mà sợ nữa?

Người một khi có hận, có chấp niệm, thì liền càng không muốn chết, vậy nên Mã Bảo Nghĩa không cách gì liều chết với Âm tiên sinh được.

Chỉ có điều, tôi lại cảm thấy, Mã Bảo Nghĩa dù sao cũng là một người đuổi xác, Âm tiên sinh có thể khống chế y được bao lâu?

Một lão già đuổi xác mấy chục năm, có thể bị một cái xác sống bóp cổ một ngày hai ngày, lẽ nào có thể bóp được cả mười năm hai mươi năm?

“Bây giờ ra cổng thôn xem xem, chúng nó đều là người của thôn Kế Nương, quay về cũng là đúng. Tao còn phải cảm ơn mày.” Âm tiên sinh ghé tai Mã Bảo Nghĩa, hạ giọng rì rầm một cách máy móc lạnh lẽo.

Một người, một xác sống, cơ thể đeo bám lấy nhau như thế này, đi về phía vị trí cổng thôn...

Tôi ngoảnh đầu nhìn Thẩm Kế một cái, Thẩm Kế cắn cắn răng, cô ta hướng về phía gian phòng ở mặt bên gọi một câu: “Ra đây, theo chúng ta rời thôn....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận