Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1025: ĐỂ LẠI CHỮ

Chằm chằm nhìn mình trong gương, trên trán mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống.

Bởi vì lúc này, phần môi của tôi tái xanh, vị trí yết hầu âm ỉ ánh lên màu đen đỏ, Thiên thương Địa cách cũng phát đen, khóe miệng thì vàng vọt...

Ánh mắt của tôi vừa vặn xuyên qua phần rìa gương, nhìn thấy bàn tay của mình, lật lòng bàn tay ra, bên trên cũng toát ra một vẻ khô sạm.

Trên cả quãng đường hành nghề này, trước khi tôi triệt để nhìn thấu Dương toán, tôi vẫn chỉ biết xem tướng mặt, mà hiện giờ lại có thể thông qua phần mặt cùng với hình thể tứ chi, nhìn thấy Ngũ hành.

Lúc này tướng mặt của tôi là tướng cách bệnh nặng.

Tôi hơi hơi há miệng, lè lưỡi ra nhìn nhìn, đầu lưỡi hóa ra cũng là ánh đen, hơn nữa tôi còn chú ý đến, môi của mình hơi có chút cong vặn.

Tay nắm chặt lấy gương, sắc mặt của tôi càng khó coi hơn.

Bệnh nặng có Ngũ kỵ, phân biệt là môi xanh lưỡi đen, hầu nổi đen đỏ, Thiên thương Địa cách đen, khóe miệng vàng vọt, màu bàn tay khô sạm.

Phàm là có một trong số đó, đều là điềm báo bệnh nặng sắp chết, tôi lại còn chiếm hết cả Ngũ kỵ.

Ngoài ra, bệnh nặng còn có Ngũ tuyệt.

Tôi cũng chiếm loại đầu tiên trong đó, tim tuyệt môi quăn...

Bốn loại còn lại, phân biệt chính là, gan tuyệt miệng há không khép mắt lật đen, tỳ tuyệt môi xanh co ngắn mặt vàng bủng, phổi tuyệt mũi đen lỗ lộ cơ da khô, thận tuyệt tai đen điếc răng khô kiệt.

Ngũ kỵ là điềm báo bệnh nặng, Ngũ tuyệt thì là tiền tấu của bệnh nan y.

Tôi muốn từ tướng cách nhìn ra nguy hiểm của chỗ này, nhưng chưa từng nghĩ rằng, chỗ này hóa ra lại dữ đến vậy!

Vào trong rồi, lại bèn là lấy mạng!

Ngao sói vẫn đang sủa điên cuồng.

Trong lối đi tiếng sủa của nó luẩn quẩn không ngừng, hồi âm không dứt bên tai.

Giây tiếp theo, chân sau của ngao sói chùng xuống, bộ dạng định nhảy vọt lên trên.

Tôi lập tức giơ tay ngăn nó lại, khàn giọng quát khẽ: “Tiểu Hắc, ở chỗ này cần cẩn thận, trong đây vấn đề rất lớn.”

Ngao sói lại rên ư ử đôi tiếng, trong con ngươi màu xanh toàn là hung hãn.

Tôi cực lực bình ổn lại nhịp tim của mình, cất cái gương về.

Lúc này thời gian dùng gây huỳnh quang hơi dài một chút, ánh sáng đã bắt đầu tối đi rồi.

Tôi lấy ra một thanh mới, vung lắc đôi phát, khẽ vò bóp một chút, đợi lúc nó phát ra ánh sáng, thì giắt nó vào thắt lưng.

Giơ tay sờ sờ lên mặt mình, tôi bắt buộc phải càng cảnh giác hơn.

Bởi vì lúc này tôi đơn giản biết được một chút khả năng...

Đó chính là ôn dịch bệnh tật trong Sa Trấn, chỗ này, sợ rằng chính là nơi khởi nguồn.

Bệnh do phong thủy đem tới, thông thường đều là không có thuốc chữa.

Có điều không có thứ gì là không có vết tích để tìm cả, nấm đầu xác giết người không thấy máu, cũng cần phải tiếp xúc.

Tôi đầu tiên phải bảo đảm bản thân, đừng chạm vào bất cứ thứ gì không nên chạm vào.

Tư duy đến đây, tôi lại đeo găng tay tiên xám lên.

Lần này ánh mắt tôi nhìn sang xác đồng tử trên đỉnh lối đi.

Cái xác khô này cũng toát ra đầy vẻ kỳ dị, vừa nãy lúc đi qua, đến ngao sói cũng đều không phát hiện.

Nếu không phải dây thừng vừa hay đến đây thì hết, tôi dừng lại lấy gương ra xem tướng mặt, thì đều không biết được bên trên này còn có xác chết.

Hơi hơi định thần lại, tôi bình ổn cảm xúc lại xong, rút trảm quỷ đao ở thắt lưng ra.

Cảnh giác chằm chằm nhìn cái xác khô tận mấy giây, tôi mới phát hiện ra một số bất thường.

Ở vị trí cổ họng của nó, hóa ra đang đè một đồng tiền đồng!

Tim tôi thót lại một phát, lại nhìn kỹ thêm mấy phát, ở vị trí cơ thể khác nhau của nó, cũng phát hiện ra vấn đề khác nhau.

Tôi giơ tay, vụt nhảy bật người lên.

Lối đi không phải quá cao, trảm quỷ đao trực tiếp chém lên trên vách đá trên đỉnh, hơn nữa vừa vặn chém trúng xích sắt đang buộc xác khô.

Xoạch xoạch mấy tiếng giòn giã vang lên, xích sắt đứt đoạn.

Tôi nhanh chóng tránh né, kết quả tôi quên mất dây thừng đã đến cực hạn, trực tiếp bị giật căng ở tại chỗ mất một giây.

Giây phút phản ứng lại tôi quay người lùi nhanh, xác khô suýt chút nữa thì đập lên mặt tôi.

Ngao sói sủa ầm một tiếng, trực tiếp vồ ngã xác khô ra đất!

Tôi đang định quát ngăn ngao sói, có điều nó lại không dùng miệng cắn, mà ngược lại lùi đến bên cạnh tôi.

Lúc này, dây thừng ở thắt lưng tôi lại truyền tới động tĩnh, bị giật một phát.

Tôi lập tức phản ứng lại, đây chắc chắn là do động tĩnh vừa nãy của tôi, khiến Liễu Dục Chú tưởng rằng tôi gặp chuyện rồi.

Lúc trước khi tôi xuống dưới đã liền hẹn trước với Liễu Dục Chú rồi.

Nếu có nguy hiểm, tôi liền giật dây thừng một phát, gã kéo tôi lên trên.

Lúc này gã giật dây thừng một phát chắc là đang hỏi tôi.

Tôi bây giờ chắc chắn còn chưa thể lên trên được, vậy nên tôi nhanh chóng giật dây thừng hai phát.

Sau yên tĩnh đột ngột xong, dây thừng bất chợt lại lỏng ra một chút.

Tôi thở phào một hơi, chắc là Liễu Dục Chú đã nối dây thừng mới lên.

Ánh mắt lại lần nữa hướng lên trên đầu cái xác khô kia.

Tôi ngồi xổm xuống, lại lấy một cây gậy huỳnh quang ra, sau khi làm sáng nó xong, trực tiếp đặt luôn lên trên đỉnh đầu xác khô, tay còn lại, thì hạ lên trên đồng tiền đồng ở trên cổ xác khô.

Tôi không hề móc nó xuống, mà búng bỏ bụi đất bên trên, tỉ mỉ quan sát đồng tiền đó, phát hiện bên trên không khắc chữ, mà có ba hoa văn.

Phân biệt là một con rùa cổ thò ra rất dài, bên trên là Bắc Đẩu thất tinh xâu chuỗi lại với nhau, còn về phía sau rùa, mặt còn lại của đồng tiền thì là một thanh kiếm.

Tôi rất khẳng định, đây là thứ do Tưởng Bàn để lại, bởi vì trong Thiên nguyên Tướng thuật, chính là mai rùa và tiền đồng.

Tác dụng của tiền đồng này, là trấn sát? Vậy nên chúng tôi mới không cảm nhận được sát khí, ngao sói mới không có phản ứng?

Tôi giơ tay ấn lấy mấy vị trí chỗ huyệt Thái dương, tâm khướu, hõm eo của xác chết.

Ở đó cũng có tiền đồng, có điều đều là dựng đứng trực tiếp cắm thẳng vào trong cơ thể, không giống như đồng trên cổ là chính diện ép xuống.

Ngoài ra, tôi còn phát hiện trên áo chỗ thắt lưng của cái xác khô này, có một dòng bút tích quen thuộc, bút tích đó vẽ một chuỗi phù văn, hình thành vải phù, quấn lấy thắt lưng của xác chết, cũng là mang tác dụng trấn xác.

Phù văn tôi đại khái nhận ra được, không khác gì mấy với vải phù trên người cu Thanh.

Có điều đoạn cuối cùng lại viết một dòng chữ.

“Bỉ nhân Tưởng Bàn, truyền nhân Thiên nguyên Tướng thuật, bởi nguyên do bạn cũ, tới nơi này, tìm kỳ thi.”

[Giải thích từ dịch giả]

Thiên thương: thuật ngữ trong tướng thuật, chỉ vùng thái dương.

Địa cách: thuật ngữ trong tướng thuật, chỉ vùng dưới nhất của khuôn mặt, tức vùng cằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận