Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 229: GÃ ĐẾN RỒI

Thân thể con gà trống không ngừng co giật.

Sau khi gãy cổ, mắt con gà gần như là lồi hẳn ra ngoài, sau khi bị máu mào gà thấm đẫm, thì trông càng kinh khủng hơn.

“Từ... Từ Nương...” Bà nội tôi run rẩy gọi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn mẹ tôi, sau đó bước đi ra phía ngoài.

Bịch! Con gà trống bị vứt xuống đất, nó vẫn còn giãy giãy hai phát, thân người bật lên, hai cánh còn vỗ phành phạch khiến không ít tro tiền giấy bị bay lên.

Tôi bước đến trước mặt mẹ tôi. Mẹ nghiêng người nhìn sang tôi.

Phía dưới mái tóc bẩn thỉu rối xù, là một gương mặt trắng một cách quá đáng.

Bộ dạng lúc này của mẹ tôi vẫn còn rất trẻ, thời gian đã sớm dừng bước trên thân người mẹ.

Cho dù là tóc tai rối bẩn, quần áo cũ rách, cũng chẳng che đi chút nào vẻ đẹp dịu dàng của mẹ.

Gương mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, mày nhạt nhưng không tán, hốc mắt hơi có chút lõm xuống ngược lại khiến cho con mắt trông rất to.

Trong con mắt mẹ ngoài sự chết chóc ra, còn có thứ chấp niệm vô cùng sâu.

Chỉ khi đứng phía trước, mặt đối mặt, mới có thể nhìn thấy bộ dạng của mẹ, nếu không thì chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu tóc tai rối bù.

“Mẹ.” Tôi khàn giọng gọi một tiếng, sau đó bèn quỳ mạnh xuống dưới đất!

Chỉ có điều, lần này tôi không quỳ xuống được!

Mẹ giơ đôi tay ra, lúc tôi gập người xuống thì vừa hay đỡ lấy vai tôi.

Ngón tay lạnh buốt khiến người tôi rùng mình một cái.

“Thập Lục, con thành tài rồi, mẹ, rất vui.” Giọng nói thăm thẳm phát ra từ miệng của mẹ tôi, giống như thứ bèo không rễ, trôi nổi vô định.

Nước mắt tôi rớt xuống, khóc nấc không thành tiếng.

“Mẹ, mẹ vẫn cứ phải chịu khổ, con không vui nổi.” Tôi nức nở nói.

“Nhìn thấy con, mẹ không khổ.” Mẹ tôi đưa tay chạm vào mặt tôi, dường như muốn lau bỏ nước mắt trên mặt tôi.

Tôi giơ tay ra định nắm lấy tay mẹ, nhưng mẹ lại rụt tay lại, khiến tôi nắm hụt.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại nhìn cỗ quan tài đỏ kia một cái.

Trong lòng tôi có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.

Vừa muốn khuyên mẹ tôi đi, lại vừa muốn kể lể nỗi khổ ly biệt của hai mươi hai năm nay.

Thậm chí chỉ cần thêm một giây đồng hồ, hay mẹ tôi nói thêm một câu với tôi, là trong lòng tôi liền có sự ích kỷ và không nỡ, nghĩ rằng chỉ cần mẹ không đi, thì có thể mãi ở cạnh tôi.

Cái ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, đã liền bắt đầu điên cuồng lớn mạnh. Nhưng tôi cũng rất rõ, như thế là sai lầm!

Sự ích kỷ của tôi hoặc là phù hợp với tâm niệm của mẹ tôi, nhưng sau đó thì sao?

Rồi một ngày nào đó tôi cũng từ biệt thế giới này, bỏ lỡ cơ hội cho mẹ tôi đi đầu thai, như vậy mẹ thật sự sẽ phải chịu đựng nỗi cô tịch vô bờ vô bến.

Thậm chí là, nếu như tôi gặp phải nguy hiểm, vượt quá giới hạn chịu đựng của mẹ, mẹ lại chết một lần nữa, thì sẽ là hồn phi phách tán, đến kiếp sau cũng chẳng có nữa!

Tôi hít sâu một hơi, loại bỏ tạp niệm, liền muốn khuyên mẹ tôi vào trong quan tài đỏ!

Nhưng giây phút tôi định thần lại, mới phát hiện mẹ tôi hóa ra đã bước đến bên cạnh quan tài của bố tôi.

Mẹ nhìn trân trối một hồi lâu, trong sân lại dâng trào một nỗi đau thương, thậm chí khiến tôi cảm thấy trên mặt mình đang liên tục nổi da gà, trong lòng vô cùng ngột ngạt bức bối.

Một lát sau, mẹ lại quỳ xuống phía trước quan tài của ông nội tôi ở bên cạnh, dập đầu lạy ba cái.

Lúc mẹ đứng dậy xong, thì không dừng lại nữa, mà đi thẳng vào trong gian nhà chính.

Mặt tôi lập tức biến sắc, gọi một tiếng mẹ, mẹ dừng lại!

Mẹ không hề ngừng chút nào, vẫn tiếp tục bước lên trước, trong sân đột nhiên lại nổi gió, giọng của mẹ lại trở nên đầy chết chóc.

“Thập Lục, có kẻ muốn chia rẽ mẹ con chúng ta, nó, đáng chết!” Ngoài sự chết chóc ra, giọng nói này còn xen lẫn chút the thé và run rẩy.

Lòng tôi càng thất kinh.

Những gì Trần mù nói ban nãy, cùng những cảnh tượng mà tôi lo lắng đã phát sinh rồi!

Mẹ tôi, muốn giết người! Muốn giết Trần mù!

Cho dù mẹ đối xử với tôi rất dịu dàng, thậm chí còn vì tôi, mà hai lần cứu Trần mù.

Nhưng mẹ đối với Trần mù không hề có chút tình nghĩa nào cả!

Lúc này Trần mù đã chọc giận đến mẹ! Những bài học dạy dỗ ban nãy, hóa ra vẫn còn chưa đủ!

Nhớ đến cái chết của nhà thợ mổ lợn năm đó, tôi liền vụt đuổi theo mẹ.

Nhưng chân đột ngột lại bị trượt một cái, tôi hóa ra dẫm phải xác chết của con gà trống kia, loạng choạng một cái lao đập về phía trước.

Cùng lúc này, quan tài của bố tôi đột ngột rung một cái, đổ nghiêng về phía bên cạnh, phát này vừa hay đập phải cỗ quan tài đỏ kia.

Quan tài đỏ không phải được đặt trên mặt đất, mà là dùng mấy cái ghế dài kê lên, bày ở trên cao.

Trong nháy mắt, quan tài đỏ lăn xuống dưới đất, vừa hay miệng quan tài đối diện với tôi.

Tôi sẽ bị úp thẳng vào bên trong quan tài! Lòng tôi càng kinh hãi! Mẹ không muốn tôi cản trở đến mẹ! Vậy nên ngăn tôi lại luôn!

Vụt xoay người, tôi khó khăn lắm mới dừng lại phía trước quan tài được.

Lúc này ngao sói lại lao thẳng từ trong gian chính ra, đâm về phía mẹ tôi!

Chỉ nghe ngao sói cũng kêu rên một tiếng, giây phút chạm vào mẹ tôi, cùi chỏ của mẹ đập một cái, ngao sói liền bị văng ra ngoài sân.

Nó giãy giụa định đứng dậy, nhưng phịch một cái không đứng vững, lại ngã nhào ra đất.

Mắt tôi nhìn thấy vị trí chân trước của nó sưng vều lên, cũng chẳng biết có phải là bị đánh gãy chân hay không.

“Từ Nương, mày không được giết nó!”

Bà nội tôi lên trước đứng chắn trước mặt Trần mù.

Lúc này chân tôi cũng giống như mọc rễ vậy, không làm sao mà động đậy nổi.

Vù một tiếng xé gió, trên xà nhà của gian nhà chính, đột nhiên có một người nhảy vụt xuống!

Lòng tôi đầy kinh hoàng.

Người nhảy xuống dưới này hóa ra chính là Lưu Văn Tam!

Tôi ban đầu còn tưởng là, lão vẫn còn ngủ ở trong phòng, chưa hề dậy, nhưng không ngờ, lão đã đợi ở trên xà nhà từ lâu!

Đồng thời với việc nhảy xuống, trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam, vững vàng quét trên cổ của mẹ tôi.

“Chú Văn Tam! Đừng!” Tôi càng hoảng loạn hét lên một tiếng.

Cũng may, đao này của Lưu Văn Tam không chém xuống.

“Lão mù không tiễn cô đi được, tôi bảo thập Lục đi tìm lão, đúng là thất sách rồi.”

“Lão với Thập Lục vừa là bạn vừa là thầy, tôi là bố nuôi của Thập Lục, cô không cần phải giết bọn tôi, làm Thập Lục đau lòng! Giống như ban nãy tôi có thể chặt đầu cô, nhưng không xuống đao vậy!”

Con mắt Lưu Văn Tam trợn tròn lên, lão đỏ bừng mặt, cũng chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu để lấy gan, đối mặt với mẹ tôi, cũng không hề lùi nửa bước.

Mẹ tôi cũng không lên trước nữa, dường như tất cả đều rơi vào tình trạng căng thẳng.

Tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ rồi.

Cũng vào lúc này, Từ Thi Vũ đột nhiên lại kinh hoàng chỉ ra phía sau lưng tôi, hét to một tiếng cẩn thận!

Tiếng hét này của cô ta đến quá đột ngột, khiến tôi không có chút chuẩn bị nào.

Tôi căn bản không phản ứng lại được, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Chỉ là cái cảm giác áp lực phía sau lưng ấy, khiến tôi cảm nhận được rõ ràng, có người đứng ở phía sau tôi!

Mẹ tôi quay đầu lại trong chớp mắt, thần sắc của mẹ trở nên vô cùng hung hãn!

Mặt Lưu Văn Tam cũng đột ngột biến sắc, lão gầm lên một câu: “Thập Lục! Mau nghiêng đầu!”

Cùng lúc này, một tiếng gió rít gần bên tai tôi, lông tóc toàn thân tôi dựng ngược lên, vụt nghiêng mạnh đầu qua một bên!

Vị trí bả vai, truyền lại một cảm giác đau thấu tim, tôi cảm giác nửa thân trên của mình đều sắp bị đập nát rồi.

Đồng thời với việc đau đến mức trước mắt tối sầm, tôi bổ nhào về phía trước.

Cũng chỉ xong một đòn đánh này, tiếp đó bèn là tiếng bước chân vội vã chạy xa dần, kẻ đánh tôi đó đã chạy mất rồi!

Tôi rầm một phát ngã nhào ra đất, lúc ngã xuống còn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy mẹ tôi lướt qua người tôi, đuổi theo ra khỏi cổng....

Lưu Văn Tam và Từ Thi Vũ cũng thất kinh lao về phía tôi.

“Thập Lục, mày có sao không?! Mày kiểu gì cũng phải vững lên!” Lưu Văn Tam hét lớn vào mặt tôi, cả người lão toàn mùi rượu.

“Xe... Xe cứu thương... Cổng thôn đường hỏng rồi, xe không vào được, phải đưa anh ta ra ngoài nhanh, thương tích thế này, phải đi viện...” Cũng chẳng biết là Từ Thi Vũ do sợ hãi, hay là quan tâm tôi, mà cô ta đúng thật là đang nước mắt vòng quanh.

Lời nói của bọn họ đã rất sốt ruột rồi, nhưng đối với tôi mà nói, lại khiến tôi cảm giác như hình thành hồi âm vậy, cứ ong ong bên tai tôi.

Tôi miễn cưỡng quay đầu một cái, nhìn thấy trên vai mình, bị một cây gậy khóc tang quấn vải trắng cắm vào trong.

Máu đã thấm đẫm nguyên cả bả vai, thậm chí còn chảy xuống cả mặt đất, thấm đẫm trong mắt tôi.

Mắt tôi đỏ hết lên rồi, trong lòng lại càng thất kinh!

Thậm chí tôi cảm giác mình còn không nghe thấy âm thanh nữa.

Chỉ còn lại một thứ bản năng, khó khăn kêu lên: “Đuổi... Đuổi theo gọi mẹ cháu về...”

“Gã... Đến rồi...”

Vừa dứt lời, tôi liền mất ý thức, ngã vật ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận