Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 458: LƯỚI TRỜI LỒNG LỘNG

Câu nói này của Trần mù, có cảm giác như nói trúng tim đen.

Lý Đức Hiền cho tới thời điểm hiện tại vẫn chưa từng lộ mặt.

Một loạt việc lão làm đích thực làm hỏng sự tĩnh tâm của tôi, khiến tôi rối bời.

Bản thân tôi cũng biết, nhưng vẫn bị lão dắt mũi.

Chính là bởi vì chỗ nào lão cũng đánh trúng điểm yếu của tôi.

Duy nhất một điểm đáng để ăn mừng là, Từ Thi Vũ không vì vậy mà bị thương, Trần mù cũng không xảy ra chuyện gì cả.

Tôi gật mạnh đầu, nói: “Chú Trần, cháu hiểu một nửa ý chú rồi.”

“Nhưng rút củi dưới đáy nồi, thì cháu nhất thời vẫn chưa hiểu.” Tôi không lưỡng lự, trực tiếp hỏi thẳng ý nửa câu sau của Trần mù.

“Mày sẽ hiểu được thôi.” Nhưng thật hiếm, thấy Trần mù lại không trực tiếp trả lời tôi, rồi tiếp đấy lão lại gọi chúng tôi, ra hiệu đi thẳng ra ngoài luôn.

Đoàn người rời khỏi Triều dương trạch, đương nhiên là để Hoa Cô lại.

Lúc gần ra đến cổng, tôi vẫn hỏi thêm một câu, Hoa Cô, Thanh Nhi và viễn Quy ở lại đây không vấn đề gì chứ? Lý Đức Hiền liệu có còn ra chiêu hiểm nào nữa không?

Trần mù bình thản trả lời: “Tiểu Hắc ở lại, chỗ này còn là Triều dương trạch, Lý Đức Hiền không có gan vào trong, Thập Lục, đừng có coi thường Triều dương trạch này.”

Khẳng định chắc nịch của Trần mù, cũng khiến tôi nhẹ nửa người.

Rời khỏi Triều dương trạch, chẳng mấy chốc bèn về lại chỗ đường ruộng ban nãy vừa đi qua, lúc này sương mù vẫn không ít.

Trần mù gân cổ hò một câu: “Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”

“Giờ Dần chính khắc! Thằng mù mượn lối! Bách quỷ tránh đường!”

Giọng của lão the thé đến cực điểm, gần như xé rách trời đêm.

Rõ ràng Phùng Khuất và Phùng Bảo, thậm chí là cả Từ Thi Vũ, cũng đều bất giác xoa xoa cánh tay, giống như đang nổi hết cả da gà lên vậy.

Mắt thường có thể nhìn thấy, sương mù phía trước mặt chúng tôi đang nhanh chóng tản ra hai bên.

Trong chớp mắt, phía trước mặt đã xuất hiện một con đường.

Những “người” kia vẫn đang ở hai bên đường, bước đi vô định.

Tôi cũng nhìn rõ nét, con đường này tuy thẳng, nhưng xung quanh hai bên, vẫn có rất nhiều đường nhỏ rẽ ra, bước nhầm môt bước, là sẽ bị dắt mũi quay về.

Có Trần mù ở đây, những “người” kia cũng không dám lại gần, chỉ là cảm giác lạnh lẽo quá mạnh, khiến trong lòng người ta không mấy dễ chịu.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi đến vị trí lối ra của khu ruộng, xác chết của Phùng Lan vẫn như con rối ngây dại đứng đó.

Ánh trăng từ trên đỉnh đầu gã rót xuống, thê lương không tả được.

Động tác của Trần mù rất tự nhiên, vác luôn xác chết của Phùng Lan lên trên vai.

Chúng tôi cũng đi ra khỏi khu ruộng, rất nhanh đã đến căn nhà hai tầng cũ nát của lão Đinh.

“Xác chết tạm thời để trong nhà lão Đinh, đợi xong việc thì sắp xếp thỏa đáng sau.” Phùng Khuất đột nhiên nói nhỏ một câu.

Tiếp đấy hắn lên trước, từ trên người Phùng Lan mò ra một chiếc chìa khóa, hắn lại thở dài một câu, nói: “Trần tiên sinh, tôi lái xe đưa ông về thôn Liễu Hà, để Phùng Bảo dẫn mấy người La tiên sinh về nhà họ Phùng.”

Vừa hay ở đây có hai chiếc xe, Trần mù cũng chẳng có ý kiến gì khác, cõng xác chết vào trong căn nhà hai tầng.

Sau khi đi ra, thì dưới sự ra hiệu của Phùng Khuất, lên luôn chiếc xe kia của Phùng Lan.

Tôi và Từ Thi Vũ cũng theo Phùng Bảo lên xe.

Trên đường thôn vẫn là một trước một sau, qua khỏi đường Hàng Giấy thì chia ra hai đường rồi.

Trên đường qua nhà họ Phùng, tôi vẫn luôn nghĩ ngợi, ý tứ câu rút củi dưới đáy nồi mà Trần mù nói, dần dần cũng có chút manh mối.

Lý Đức Hiền không chỉ động đến mỗi Từ Thi Vũ.

Mà còn cả một bộ phận tương đối đồng nghiệp bên Cục của cô ta.

Những người này, không một ngoại lệ, đều là đang điều tra chuyện của Lý Đức Hiền.

Hơn nữa bọn họ đều đã có thu hoạch.

Sự ra tay của Lý Đức Hiền, chắc là do đã bị ép đến một mức độ nhất định, bắt buộc phải dừng điều tra của bọn họ lại.

Lão không chỉ bắt cóc Từ Thi Vũ, đồng thời còn lấy đó để đối phó với tôi.

Đây cũng là phương thức một mũi tên trúng hai con chim mà lão dùng để diệt trừ hậu hoạn!

Nghĩ rõ những điểm này, tư duy của tôi càng trở nên rõ nét.

Ý của Rút củi dưới đáy nồi, chính là giải quyết Lý Đức Hiền từ gốc rễ!

“Nếu anh vẫn chưa hiểu ra ý của chú Trần, hoặc giả tôi có thể nói cho anh biết.” Giọng của Từ Thi Vũ vừa hay vang lên, ánh mắt cô ta nhìn tôi vẫn mang chút vẻ lo lắng.

Tôi cười cười nói: “Tôi hiểu rồi.”

Tiếp đấy tôi cũng không do dự, mà hỏi thẳng Từ Thi Vũ, bọn họ rốt cục đã điều tra Lý Đức Hiền được bao nhiêu, đến bước nào rồi?

Trong mắt Từ Thi Vũ cũng không nén nổi sự kinh ngạc, cô ta nghĩ ngợi một lát rồi mới bắt đầu nói.

Nhưng những thông tin này, lại khiến tôi vô cùng chấn động.

Theo những gì Từ Thi vũ nói, lần trước sau sự kiện nhà họ Cố, bọn họ liền dùng tất cả mọi cách thức và manh mối để điều tra Lý Đức Hiền.

Vốn dĩ manh mối đã bị đứt đoạn ở quê nhà của Lý Đức Hiền, Lý Gia Khẩu.

Bọn họ cũng điều tra ra những việc mà chúng tôi làm với nhà của Lý Đức Hiền.

Kỳ thực tôi còn có chút ngại, dù sao đào mồ mả người khác, bất kể là do nguyên nhân gì, chung quy nghe ra đều không hay.

Ngắt lời Từ Thi Vũ, tôi giải thích đơn giản một chút tại sao đi đào mồ.

Nhưng Từ Thi Vũ lại nghiêm túc nói một câu: “La Thập Lục, tôi tin tưởng anh, biết anh làm việc đều có cái lý của anh.”

Tôi hơi ngạc nhiên, còn cô ta thì tiếp tục nói với tôi, về phương diện thân phận gia thế của Lý Đức Hiền, bọn họ không điều tra ra manh mối gì, liền chuyển qua điều tra một người khác, đại thiếu gia của nhà họ Cố, Cố Thiên Lương.

Từ trên người Cố Thiên Lương, bọn họ quả nhiên điều tra ra một điểm đột phá.

Giai đoạn Lý Đức Hiền ở thành phố Nội Dương này, vẫn đều luôn có tiếp xúc mật thiết với Cố Thiên Lương.

Hơn nữa mẹ của Cố Thiên Lương, Vương Kim Cúc, cũng có quan hệ thân thiết với Lý Đức Hiền.

Năm đó lúc Lý Đức Hiền thành danh ở thành phố Nội Dương, từng có không ít môn đồ tin tưởng lão, Vương Kim Cúc là một trong số đó, tôn lão làm Đại sư. Cấu kết giữa hai người này, không chịu nổi điều tra.

Mười mấy năm trước Cố Thiên Lương từng bị bệnh nặng một lần, cần thay tủy, kết quả Cố Khai Sơn không tương thích, mà người hiến tủy cho Cố Thiên Lương, ngược lại là Lý Đức Hiền.

Theo manh mối cùng với một loạt chứng cứ mà bệnh viện cung cấp, Cố Thiên Lương đến bảy tám phần là con trai của Lý Đức Hiền.

Hơn nữa chuyện này quá bán là Cố Khai Sơn cũng biết, chỉ là ông ta luôn nhẫn nhịn không vạch trần.

Sau khi Cố Khai Sơn chết, Cố Thiên Lương tẩu tán tài sản của nhà họ Cố, khi khu nhà họ Cố sụp đổ, chiếc du thuyền dừng ở trên sông lúc đó cũng là của nhà họ Cố.

Bên Cục sau khi có điểm đột phá, liền đem toàn bộ cường độ điều tra đặt lên trên người hai mẹ con Cố Thiên Lương và Vương Kim Cúc, ban đầu đúng thật chẳng có thu hoạch gì, nhưng sau đó cuối cùng cũng thu được một số manh mối.

Dần dần tìm ra dấu vết của Cố Thiên Lương, phát hiện việc làm ăn của hắn cũng có vấn đề, có dính dáng đến đào mộ trộm xác.

Hơn nữa hành tung của hắn mơ hồ không xác định, manh mối thi thoảng đứt đoạn.

Bọn họ tiếp tục đi sâu vào điều tra, trước mạng lưới camera giám sát của cả thành phố Nội Dương, gần như lúc nào cũng có người luân phiên canh chừng.

Hơn nữa cũng đánh dấu một số vùng địa điểm, đoạn đường rời thành phố quan trọng, bất cứ xe cộ nào thuộc sở hữu của nhà họ Cố hoặc có liên quan đến nhà họ Cố, toàn bộ đều bị giám sát.

Cuối cùng bọn họ phát hiện, Cố Thiên Lương mỗi cách một thời gian, đều ra khỏi thành phố đi tới một quả núi.

Quả núi đó, chính là quả núi nơi nhà họ Phùng chuyển mộ qua!



.....,,,....



Lời dịch giả: Vui một chút! Xã hội ngày nay, đâu đâu cũng thấy sừng...! Thời tiết giao mùa dễ cảm cúm, covid lại hoành hành, cả nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận