Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1138: SĂN KHỈ

Hơn nữa xem tình hình này, đám người đó rõ ràng đã đào một ngôi mộ rồi, mà lại không hề có dự định dừng lại, còn định tiếp tục đi vào trong...

Lời này của Ba Thanh, cũng khiến tim tôi hơi hơi thót lại một phát.

Lúc trước tôi nhìn vết chân, đại khái cảm giác là ba bốn người, theo phân tích này của Ba Thanh, số người trực tiếp liền nhiều luôn gấp đôi...

Người càng nhiều, biến số liền càng nhiều, đồng thời cũng sẽ chẳng dễ mà đối phó nữa.

Tôi càng trở nên cảnh giác hơn, có điều tôi cũng không loạn tâm trí.

Nói cho cùng, đúng thật phải đánh đấu chính diện, Dương Thanh Sơn đã theo tôi vào trong núi rồi, đám người đó có hung hãn đến đâu, đều không thể nào là đối thủ của Dương Thanh Sơn.

Chỉ có điều trong núi chung quy vẫn có nguy hiểm, điều chưa biết và biến số quá nhiều.

Đào phần quật mộ đã là táng tận lương tâm, càng huống hồ đám người này còn sẽ diệt khẩu người hái thuốc, tôi lúc trước nói mượn dao giết người với Ba Thanh, cũng không phải là giả vờ...

Chế tài pháp luật khó có thể bắt được và trừng trị bọn chúng, nhưng quỷ lông trắng trong núi này lại có cái bản lĩnh đó.

Ánh mắt nhìn quét qua cái xác chết con ngựa của Ba Thanh đang chở đó, trong đầu tôi đã có vài phần tính toán.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại xong, tôi lật người xuống ngựa.

Ba Thanh ngạc nhiên hỏi tôi sao lại xuống, đường núi phía trước còn rất dài, hắn chỉ là xuống ngựa để quan sát vết tích do những người này để lại, tôi không cần thiết phải xuống đi cùng.

Tôi lắc lắc đầu ghé tai Ba Thanh thì thầm mấy câu.

Sau khi tôi nói hết xong, con ngươi của Ba Thanh đều trợn to lên, trên trán hắn thì còn càng túa mồ hôi, nuốt một miếng nước bọt, nói: “La tiên sinh, cậu xác định chứ?”

Tôi gật gật đầu, nói xác định.

Ba Thanh nhòm cái túi ngủ bọc xác chết trên lưng ngựa lùn một cái, cơ thịt trên mặt đều mất tự nhiên giật giật mấy phát, hai tay hắn chắp lại, trong miệng rì rầm tiếng địa phương của bản địa, tôi không hoàn toàn nghe hiểu được, chung quy đều là một số lời dạng như mong tổ tiên tha tội mạo phạm cho chúng tôi.

Mấy câu mà tôi nói thầm với Ba Thanh đó cũng rất đơn giản, chính là chúng tôi đi theo vết tích đám người này để lại, cố hết khả năng đuổi kịp đám người đó.

Tiếp đấy chúng tôi sẽ thử không xung đột với bọn chúng, mà là làm quen lôi kéo, xem có thể hợp tác được không.

Bọn chúng đào mồ lấy “đồ”, chúng tôi lấy xác chết.

Còn về phương diện thân phận, tôi là một Âm dương tiên sinh có hứng thú với xác chết, còn Ba Thanh chính là người hái thuốc bị tôi mua chuộc, chuyên dẫn đường cho tôi.

Vừa hay chúng tôi còn đem theo một cái xác, đây liền có thể coi là một món đồ lấy lòng tin của người khác!

Tôi không hề nói quá nhiều chi tiết với Ba Thanh.

Trong đám người đó chắc chắn có người hiểu Phong thủy, phàm là thuật phong thủy, tôi chỉ cần quăng ra vài câu, nhất định liền có thể nói ra thứ khiến y khát vọng.

Trong một tập thể, đặc biệt là một nhóm đào phần quật mộ như thế này, Phong thủy tiên sinh chắc chắn là nhân vật có tồn tại mang tính hạt nhân!

Ba Thanh lại rì rầm lẩm bẩm với cái xác chết đó một lúc xong, trịnh trọng gật gật đầu với tôi, nói hắn sẽ nỗ lực không lộ ra manh mối gì, cố hết toàn lực phối hợp với tôi.

Tiếp đó hắn lên ngựa, đi phía trước dẫn tôi tiếp tục đi gấp.

Trong thời gian này, Ba Thanh cứ lúc lại xuống ngựa xem xét vết tích, phân biệt đường đi.

Đồng thời hắn cũng bảo với tôi, đám người này cũng rất thuộc đường, không biết là có bản đồ, hay là cũng có người hái thuốc đi theo, ít nhất đến giờ, chúng tôi vẫn đang đi cùng một con đường.

Nội tâm tôi liền càng cảnh giác thêm vài phần, đồng thời tôi cũng chú ý kỹ lưỡng đến môi trường xung quanh, tìm kiếm xem có thể nhìn thấy khỉ núi không.

Trên đoạn đường đi vừa nãy, tôi lại nghĩ ra một cách, nhất định có thể khiến đám người đó cắn câu.

Khoảng chừng lại đi được hai ba giờ đồng hồ xong, Ba Thanh nói chúng tôi cách đám người đó chắc đã không xa nữa rồi.

Hắn nhìn vết chân cùng với cành cây bị bẻ gãy, ước chừng lại đi khoảng hơn hai giờ nữa, là có thể đuổi kịp.

Trong thời gian này, tôi cũng có thêm phát hiện, chúng tôi đang liên tục đi gấp lên trước không sai, nhưng khỉ núi ở xung quanh lại ít hơn so với tưởng tượng, có điều chỉ cần tôi quay đầu liền kiểu gì cũng có thể nhìn thấy chúng ở trên cây chỗ cách không xa.

Tôi rất dễ dàng liền phán đoán ra được, đám khỉ núi này chắc chắn là đang bám theo chúng tôi theo sự chỉ huy của quỷ lông trắng, có điều chỉ nhìn từ xa, chưa tới trời tối hoặc lúc có cơ hội nào khác, sẽ không lại gần chúng tôi.

Tôi hạ thấp giọng xuống, bảo với Ba Thanh, muốn hắn nghĩ cách bắt khỉ núi, bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi ít nhất phải bắt được dăm ba con.

Đầu mày Ba Thanh nhíu chặt, rõ ràng là đang suy nghĩ tìm cách rồi.

Lại đi lên trước một đoạn đường nhỏ nữa, Ba Thanh mới mở miệng bảo với tôi, đám khỉ núi ở phía sau bám theo chúng tôi kia, muốn bắt chắc chắn không dễ dàng, có điều cả một dãy núi này không thể nào không có khỉ núi khác.

Hắn mò mẫm ra một chút đồ ăn ở trong ba lô leo núi, rắc bừa một ít trên đường đi, đồng thời bảo với tôi, tại sao du khách vào núi ghét khỉ, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đám khỉ núi này gan to, tính hiếu kỳ nặng, còn thích cướp đồ của người.

Chúng tôi vứt đồ ăn đồ uống ra, chắc chắn sẽ dụ mấy con hiếu kỳ tới cắn câu.

Tôi gật gật đầu, không xen vào cách làm của Ba Thanh.

Nhoáng một cái, trời đã nhập nhoạng tối rồi.

Tôi và Ba Thanh lại tới một điểm dừng chân, lúc này, phía sau đã có một số khỉ núi bám theo chúng tôi rồi.

Một bộ phận này rõ ràng không phải là mấy con theo dõi chúng tôi, mà là loại khỉ núi khác bị Ba Thanh vứt đồ ăn dụ tới.

Bọn chúng chí cha chí chóe đi theo ở phía sau, nhặt đồ mà chúng tôi vứt lại, hơn nữa cũng sáp lại càng ngày càng gần.

Điểm dừng chân này vẫn là một căn nhà gỗ, chỉ có điều càng sơ sài hơn một chút.

Cùng với việc vào ngày càng sâu trong núi, rõ ràng việc xây dựng nhà gỗ cũng không dễ dàng nữa.

Ba Thanh trước tiên cùng tôi buộc ngựa lùn lại, tiếp đấy mò từ trong ba lô leo núi ra một đống đồ ăn.

Lần này, hắn liền rất trực tiếp, đem đồ ăn chất đống một ít ở cửa căn nhà gỗ, số còn lại toàn bộ đều cầm vào trong nhà.

Rất nhanh, bèn có hai con khỉ núi không chịu được cám dỗ, nhanh như bay vọt lại, túm một nắm đồ ăn lên, rồi lại vụt lùi sau!

Tốc độ của chúng không hề chậm, có điều đúng muốn bắt thật, thì chắc chắn chạy không thoát.

Chỉ là tôi và Ba Thanh đều không động thủ.

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, bảo tôi tiếp tục đợi thêm...

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ X3 của Ninh Tĩnh Chí Viễn! Cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ của Hoa tại sao nice đến thế. Cảm ơn các loại thưởng của các vị khách quan. Hôm nay hơi nhiều hơn một chút, lão La đang nỗ lực! Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận