Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1024: LỐI ĐI, XÁC ĐỒNG TỬ

“Tôi sẽ tự xem tướng mặt cho mình một chút.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Cùng lúc nói câu này, tôi nhìn quét qua Liễu Dục Chú và Ngô Mậu.

Mãi cho đến lúc này, tướng mặt của hai người họ cũng vẫn không phát sinh biến hóa dị thường nào.

Điều này liền càng khiến tôi phân vân hơn.

Chỉ có điều tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi.

Chúng tôi đi liên tục tới tận chỗ này, đều chưa xuất hiện tý chút nguy hiểm nào, tướng mặt đương nhiên không có thay đổi, trừ phi đi tiếp đoạn đường tiếp theo.

Chỉ là, thông thường càng bình lặng, liền đại biểu càng có kinh biến.

Thu ánh mắt về, tôi mở ba lô trên lưng, lấy từ trong ra một cuộn dây thừng.

Tôi nhanh chóng buộc dây thừng lên thắt lưng, đầu còn lại thì giao cho Liễu Dục Chú.

Tôi chăm chú nhìn gã, thận trọng nói: “Bên trong đây chắc chắn có vấn đề, không cho phép tôi không thận trọng.”

Liễu Dục Chú trầm mặc một lát, đón lấy dây thừng, nói: “Cậu đi xuống dưới, tôi sẽ kéo sợi thừng này.”

Tôi do dự một chút, lại nói: “Nếu không có vấn đề, tôi muốn đi xa thêm một chút. Trong ba lô của các anh, chắc cũng có dây thừng.”

Lập tức, vân ngang trên trán Liễu Dục Chú sâu thêm không ít.

Gã ngừng lại một hồi, rồi lại nói: “Nếu dây thừng đi đến hết, cậu không kéo được nữa, phía dưới cũng không có nguy hiểm, cậu giật dây thừng hai phát, tôi sẽ nối thêm một đoạn. Nếu như có nguy hiểm, cậu bèn giật một phát, tôi sẽ kéo cậu ra.”

“Được.” Tôi trịnh trọng gật đầu.

Đây kỳ thực cũng là một dạng phương thức khác, năm đó Tưởng Bàn một mình thám hiểm, chắc chắn không có điều kiện này.

“Cậu đưa theo ngao sói, lại dùng một đoạn thừng buộc cậu với nó lại với nhau.” Liễu Dục Chú tiếp tục nói.

Rõ ràng, ngao sói thông linh, nghe hiểu lời của Liễu Dục Chú.

Nó lập tức hưng phấn phát ra hai tiếng ư ử.

Tôi cũng không do dự nhiều, ngao sói rất dữ, gần như tương đương với thanh thi sát, đây cũng là thủ đoạn mà Tưởng Bàn không có.

Tôi lập tức tháo dây thừng, để ra một đoạn có độ dài khoảng hai ba mét, sau đó lại buộc lên trên cổ của ngao sói.

Tiếp đấy tôi lại rút từ trong ba lô ra một cây gậy mảnh màu trắng to bằng khoảng hai ngón tay, vung đập đôi phát.

Lập tức, ánh huỳnh quang nhàn nhạt từ trên đó phát ra.

Cái thứ này, kỳ thực vẫn là thủ đoạn do Phùng Bảo nghĩ ra, trước đây tôi qua bất cứ đất phong thủy nào, đều không dùng nổi đèn pin, đến cả đèn pin điện thoại cũng đều mất tác dụng, lần này trước khi chuẩn bị xuất phát, Phùng Bảo liền chuẩn bị sẵn gậy huỳnh quang, để tôi lúc cần có thể dùng thử.

Tôi bây giờ lấy cái thứ này ra, hy vọng nó có thể phát huy tác dụng...

Chứ nếu không, tôi bèn phải châm nến để chiếu sáng.

Tôi giắt gậy huỳnh quang vào thắt lưng, lại lấy ra một sợi thừng mới buộc lại.

Làm hết những việc này xong, tôi vỗ vỗ cổ của ngao sói, nó bèn nhanh chóng chui vào trong lối đi, tôi theo sát phía sau.

Giây phút chuẩn bị vào trong, tôi ngoảnh đầu nhìn Liễu Dục Chú và Ngô Mậu một cái, hơi hơi gật đầu với bọn họ, bèn không nói gì thêm quay người chui vào trong lối đi.

Toàn bộ lối đi không phải là thẳng đứng, mà hơi có chút dốc nghiêng.

Độ rộng hơn một mét, ngao sói phủ phục liền có thể miễn cưỡng đi qua, còn tôi thì phải khom lưng, hai tay chống xuống đất, bò nhích lên trước.

Dây thừng ở thắt lưng liên tục kéo căng cứng. Sau khi vào trong bảy tám mét xong, ánh sáng bên ngoài dần trở nên yếu ớt, ánh huỳnh quang ban đầu ảm đạm, thì sáng rõ hơn chút ít.

Đường cong dốc nghiêng của lối đi dần lớn lên, sau một đoạn đường, liền biến thành lối đi bằng phẳng, hơn nữa độ cao đã đủ cho phép một người đứng thẳng dậy.

Đến chỗ này, tôi áng chừng đã vào trong phải tới ba mươi mét, tôi hiện giờ chắc ở vị trí một chỗ phía bên dưới tường thành.

Hơn nữa nhìn ra phía sau, đã không nhìn thấy bất cứ nguồn sáng nào nữa.

Ánh sáng bây giờ, hoàn toàn dựa vào gậy huỳnh quang ở thắt lưng.

Tôi lấy điện thoại ra xem một phát, lúc này điện thoại đã tự động tắt máy rồi.

Rõ ràng là bởi vì phong thủy trong đây quá nặng, nó đã mất tác dụng rồi.

Ánh sáng của gậy huỳnh quang không đủ để chiếu rọi đến chỗ quá xa phía trước, chỉ có vị trí gần tôi là có thể nhìn rõ nét một chút.

Ngao sói ở phía ngoài cách tôi hơn hai mét, đã đến khoảng cách lớn nhất của nguồn sáng rồi.

Bốn phía đen xì tĩnh mịch, thứ trong tai có thể nghe thấy chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập.

Ngao sói cúi đầu, tiếp tục đi lên trước, tôi cũng tiếp tục bước lên trước.

Khoảng chừng lại đi được một đoạn, dây thừng không kéo được nữa.

Chỗ này đã đến số mét dài nhất của một cuộn dây thừng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm, đây chắc là thừng nilon hơn một trăm mét.

Đối với dưới lòng đất, độ dài này đã rất sâu rồi.

Lúc này cảm giác thót tim trong lòng tôi càng mãnh liệt hơn...

“Tiểu Hắc, đừng đi vội.” Tôi hạ thấp giọng gọi ngao sói một tiếng, hồi âm, vang vọng trong lối đi.

Đồng thời tôi giơ tay kéo dây thừng trước mặt, ra hiệu cho ngao sói dừng lại.

Ngao sói dừng lại, không tiếp tục đi lên trước.

Tôi mò mẫm lấy từ trong ba lô ra một chiếc gương nhỏ, mượn ánh sáng yếu ớt của gậy huỳnh quang, tôi nhắm chuẩn gương vào mặt mình, dự định quan sát tướng mặt của bản thân lúc này.

Mí mắt tôi hơi hơi giật, chăm chú nhìn thẳng trong gương.

Nhưng nhìn một phát này, lại khiến mặt tôi đột ngột biến sắc.

Bởi vì ở trong gương, hoàn toàn không chỉ có mặt của bản thân tôi... mà hóa ra còn có một khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đang chòng chọc nhìn tôi nữa kìa!

Tôi kỳ thực đã rất trấn tĩnh, đặc biệt là sau khi tham ngộ Dương toán xong, trạng thái tâm tính cả người đều trở nên càng điềm tĩnh chín chắn hơn.

Nhưng bây giờ vẫn bị dọa không hề nhẹ, đến cả da đầu cũng đều nổ bung cả ra.

Tôi vụt ngoảnh đầu lại, phía sau trống trơn không có gì cả, tôi lại đột ngột ngẩng đầu lên.

Ở bên trên phía sau lưng tôi, vị trí trên đỉnh của lối đi, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đó đang đối diện với tôi.

Tay của tôi lập tức liền đặt lên trên gậy khóc tang, nhưng không hề rút nó ra.

Bởi vì giây tiếp theo tôi đã phát hiện, đây không phải là thứ còn sống, mà là một người chết.

Nó càng giống như một cái xác khô, cơ thể bị mấy sợi xích sắt nhỏ mảnh găm bên trên lối đi, cái đầu từ vị trí chỗ cằm, cũng bị một cây đinh dài đâm xuyên, cắm lên trên lối đi.

Nhìn độ lớn của xác chết, giống như đứa trẻ chưa tròn mười tuổi, con ngươi khô đét, tròng mắt hõm xuống, cái miệng hơi hơi há ra trống rỗng khác thường.

Ngao sói cũng quay đầu lại, nó rõ ràng cũng đã nhìn thấy vị trí chếch bên trên, lập tức hung hãn sủa ầm lên!

Trên trán tôi mồ hôi to như hạt đậu liên tục túa ra, trong lòng càng nghi ngờ kinh hãi.

Thu ánh mắt nhìn sang xác khô về, tôi tiếp tục cúi đầu nhìn trong gương.

Xác khô không động vào được, nó nhiều nhất là bố trí bên trong lối đi này.

Nhưng giờ này tướng mặt của tôi, lại rất quái dị! Cũng rất nguy hiểm!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới kết thục! Cảm tạ thưởng lớn của mọi người, thả tim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận