Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 844: CHUẨN BỊ PHẢN CÔNG

Thẩm Kế trầm ngâm một lát, nói: “Không vấn đề, các đời Âm tiên sinh đều không ngừng hoàn thiện một tấm bản đồ, nguyên cả núi Kế Nương, thôn Kế Nương, xung quanh huyện Các đều bao hàm bên trong. Có phương vị Thiên can Địa chi, hai mươi bốn hướng núi.”

Tôi không nén nổi niềm vui trong lòng, mắt lập tức sáng lên, nói: “Thứ này rất hữu ích, nói không chừng bèn có thể tìm thấy một bố cục phong thủy, sửa đổi chút ít, bèn là nơi chôn cất của Mã Bảo Nghĩa.”

Thẩm Kế không nói thêm gì nữa, lập tức quay người rời đi.

Sau khi cô ta ra khỏi phòng, Khương Manh đứng ở cửa cũng cùng rời đi.

Tôi đi tắm rửa một chút, triệt để hồi phục tinh thần, lúc này Phùng Quân cũng tới gõ gõ cửa phòng, gọi tôi đi ăn.

Rời khỏi phòng vào trong gian chính, trên bàn bày đồ ăn, chắc là lúc Thẩm Kế và Khương Manh tới tiện thể bèn phái người đưa tới.

Ăn xong bữa sáng, cả người đều có tinh thần hơn không ít.

Tôi mới chú ý đến, lúc này, ngao sói đều vẫn chưa ra.

“Tiểu Hắc đâu?” Tôi nhíu mày, nhìn sang cửa phòng của Phùng Quân.

“Ở trong phòng.” Phùng Quân buông đũa xuống, hắn trả lời: “Buổi sáng tôi với Phùng Bảo dậy sớm, nó vẫn còn đang ngủ cơ.”

Tôi đứng dậy, đi về phía cửa phòng Phùng Quân, căn cứ theo hiểu biết của tôi về ngao sói, không thể nào tôi đều đã ra ngoài rồi mà nó vẫn còn ở trong phòng được... Nó không yên tĩnh như thế.

Đi đến trước cửa phòng Phùng Quân, bên trong căn phòng để mở cửa, một phát liền có thể thấy rõ, trong phòng trống trơn, làm gì có bóng dáng của ngao sói, càng không thấy tung tích.

Đầu mày tôi nhíu chặt lại, lắc lắc đầu, trong lòng hơi có chút bất lực.

Ngao sói rất dữ, đồng thời cũng rất thông minh, rất nghe lời.

Nhưng đồng thời cũng có một cái tật, đối với xác chết, nó rất khó mà cưỡng lại được.

Lúc ở trong Triều dương trạch, lò hỏa thiêu ở gần cạnh cứ dính đòn suốt.

Mấy xác chết của Sơ bà mấy đời trước trong phòng quan tài đêm qua, sợ rằng đã đều vào miệng ngao sói rồi...

Phùng Quân và Phùng Bảo cũng nhanh chân đi tới cạnh tôi.

“Chuyện này...” Mặt Phùng Quân đầy bất an, hắn nói: “Có thấy nó đi đâu, thế này có thể đi đâu được, tôi với Phùng Bảo ra ngoài tìm?”

“Nó ăn no rồi khắc về.” Tôi vừa dứt lời, ngoài cổng bèn đủng đỉnh bước vào một bóng dáng to như con nghé, đen bóng ánh xanh.

Đây chẳng phải chính là ngao sói sao?

Nó vào trong sân xong, đầu tiên là khựng lại một phát, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó liền dựng thẳng đuôi lên, dùng sức vẫy mạnh chạy một mạch về phía tôi.

Sau khi đến trước mặt tôi, nó thè cái lưỡi đỏ au ra, như ăn vạ làm nũng, định liếm tay tôi.

Tôi vội vàng rụt tay về, xua xua tay nói: “Mấy cái xác Sơ bà đó đều là xác già lâu năm, đừng có liếm tao.”

Rõ ràng biên độ vẫy đuôi của ngao sói đều nhỏ đi không ít, thậm chí còn cúi đầu xuống, dụi dụi vào tôi, rồi nằm cuộn luôn dưới chân tôi.

Tôi cười khổ, nhưng cũng không thể trách phạt ngao sói, đêm qua bắt được Sơ bà, nó bỏ công lớn nhất.

“Không có lệnh của tao thì đừng có tùy tiện ra ngoài nữa, lập tức sắp phải làm một việc lớn rồi, còn phải cần mày giúp.” Tôi xoa xoa đầu của ngao sói.

Nó rên ư ử một tiếng, giống như đang trả lời.

Còn chưa đợi tôi từ trong phòng Phùng Quân ra ngoài.

Đã lại có tiếng bước chân gấp gáp vọng vào.

Tiếp tục bước vào trong sân bèn là mấy người dân thôn, cùng với Thẩm Kế và Khương Manh.

Mấy người dân thôn khiêng một cuộn da dê không nhỏ, sau khi đặt xuống giữa sân xong, liền nhanh chóng trải nó ra, thứ lộ ra bên trên hóa ra là bản đồ của núi Kế Nương cùng vùng xung quanh!

Quả nhiên đúng là giống như những gì Thẩm Kế nói, hai mươi bốn hướng núi, Thiên can Địa chi, Ngũ hành Bát quái, đều ở bên trên.

Từ trên tấm bản đồ này, tôi đã nhìn thấy được vô số bố cục phong thủy.

“Đêm qua các anh đối phó với Sơ bà, cũng đem hết xác chết của các đời Sơ bà đi rồi?” Thẩm Kế đột nhiên hỏi tôi.

Câu này của Thẩm Kế khiến tôi cứng đờ lại.

Tôi ngại ngùng cười cười, cúi đầu nhìn ngao sói một cái, trả lời: “Tôi không động đến xác chết của bọn họ.”

Đầu mày Thẩm Kế nhíu chặt, nói: “Vậy trong thôn còn có vấn đề, vừa nãy tôi cho người đi dọn dẹp phòng quan tài, xem xem Sơ bà có còn để lại thứ gì khác không, bọn họ nói xác chết của các đời Sơ bà đều biến mất không thấy đâu nữa.”

“Tạm thời chắc là không vấn đề, không liên quan gì đến xác chết mất tích. Xong việc tôi bảo cô biết là thế nào. Xem xem bản đồ trước đã.” Tôi nói bằng tốc độ cực nhanh, đồng thời cũng lập tức lái sang vấn đề khác.

Tôi không thể khẳng định trong thôn Kế Nương có còn ẩn họa nào do Mã Bảo Nghĩa để lại hay không, nhưng xác chết của Sơ bà đích thị là bị ngao sói ăn rồi, không cần thiết phải vì vậy mà khiến Thẩm Kế đa nghi.

Thẩm Kế không tiếp tục nói nữa, ánh mắt vẫn nghi hoặc nhìn tôi mãi một hồi.

Tôi thì đi đến phía trước tấm bản đồ bằng da dê kia.

Cúi đầu nhìn phương vị bên trên bản đồ, cùng với các sơ đồ thế núi được vẽ ra.

Dạng bản đồ ở cấp độ này, đã không cần dùng đến Dương Công Bàn nữa.

Sau khi phân biệt tất cả các bố cục phong thủy xong, ánh mắt của tôi hướng lên trên một vị trí.

Chính là phía trước ngọn Hoành triều sơn chỗ lối vào núi Kế Nương.

Hoành triều sơn là chỗ Kế nương cưới chồng, đào sâu giếng vàng, táng xác.

Ý định vốn có của Kế Nương là sắp xếp số chín tùy tùng, mỗi cách một khoảng thời gian tới lấy xác một lần, chỉ có điều sau đó toàn bộ đều bị Mã Bảo Nghĩa lập tức trộm mất.

Ngọn Hoành triều sơn này là cổng ra sinh khí của núi Kế Nương, đúng là phong thủy bảo địa có long khí chảy khắp nơi.

Như thế này, táng xác hưởng sinh khí.

Còn Hoành triều sơn không giống với kiểu chỗ tụ khí như Phị Phát Quỷ, ở đây có sinh khí, lại còn có một công hiệu, chính là hộ vệ, ở hai bên Hoành triều sơn còn có Triều Án, Hoành triều sơn càng giống như đứng đầu Triều án, hiệu quả hộ vệ càng mạnh.

Nơi này ngược lại là nơi chúng tôi nghênh chiến Mã Bảo Nghĩa tốt nhất!

Bởi vì ở đây còn có rất nhiều huyệt táng! Những huyệt táng này đều là nơi những xác chết Kế Nương cưới chồng năm đó được an táng! Bất kể là số chín tùy tùng đưa đi cũng được, Mã Bảo Nghĩa trộm đi cũng xong, đây mới là nơi bọn chúng yên nghỉ!

Ngoài bản thân hiệu quả hộ vệ trấn áp của Hoành triều sơn ra, thì nếu như đẩy những xác chết đó vào trong huyệt táng, bọn chúng liền không ra ngoài được nữa!

Chứ không nếu ở chỗ khác, chúng tôi đúng muốn giết Mã Bảo Nghĩa thật, thì phải xử lý hết từng đấy huyết sát bị thợ đuổi xác khống chế, quá khó nhằn.

Nghĩ rõ xong, tôi trực tiếp giơ tay chỉ về phía Hoành triều sơn, trầm giọng nói: “Chính là chỗ này, nơi bắt buộc phải đi qua khi từ thôn Kế Nương ra ngoài, vào núi Kế Nương, Mã Bảo Nghĩa muốn ra ngoài, cũng không vòng qua chỗ này được.”

Hơn nữa tôi cũng lập tức đem những phân tích vừa nãy của tôi, toàn bộ đều nói một lượt với Thẩm Kế.

Cô ta chăm chú nghe hết xong, mới nói: “Nếu như thế này, chỗ đó chính là trời khắc Mã Bảo Nghĩa? Y liệu có biết không?”

“Y không hiểu phong thủy, có điều trộm vĩnh viễn không muốn mãi ở nơi mà hắn trộm đồ.”

“Nếu như chúng ta cẩn thận một chút, trước tiên cho một số người đi dò đường, xác định xung quanh không có tai mắt, sau đó lại bố trí ở trên Hoành triều sơn, đợi Mã Bảo Nghĩa đi qua, lúc sắp rời đi, liền có thể đánh cho y trở tay không kịp.” Tôi trầm giọng giải thích.

“Đêm nay bắt đầu bố trí?” Thẩm Kế lại lần nữa hỏi tôi.

“Đối với người khác mà nói, ban đêm khả năng đang nghỉ ngơi, nhưng đối với Mã Bảo Nghĩa mà nói, đó mới là thời gian y hoạt động, người đuổi xác hiếm có ban ngày ra ngoài dãi nắng, đợi chút nữa chuẩn bị đầy đủ là xuất phát. Sau khi tới nơi, tôi còn có bố trí nữa.”

Tôi hơi nheo mắt lại, ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Cô cần đưa theo bao nhiêu người đi? Gọi toàn bộ người qua đây, tôi cần cho bọn họ một ít đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận