Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 883: LẬT THUYỀN

Trước khi trời hoàn toàn tối hẳn, người vớt xác nổi lên khỏi mặt sông...

Trong nước từng nhóm người đồng loạt lên thuyền, rất có cảm giác hoành tráng.

Tôi vốn cho rằng bọn họ ít nhất sẽ đem lên hai ba chục xác chết của quỷ nước.

Bởi vì thời gian bọn họ xuống nước thực sự không ngắn, ít nhất phải tới nửa giờ đồng hồ. Lúc trước chẳng qua chỉ là xuống nước thăm dò, mà cũng đã giết được hai con quỷ nước.

Chỉ có điều khiến tôi kinh ngạc là, tổng cộng bảy phần, ít nhất phải tới bảy mươi người vớt xác, toàn bộ đều tay không lên thuyền... Bọn họ đều không chút thu hoạch...

Người có ốm nhòm không chỉ mình tôi, Cẩu Tam Đường cũng có một cái ống nhòm một mắt, ông ta nhìn qua xong, sắc mặt lập tức trở nên tái xanh.

Lưu Văn Tam gật gật đầu với tôi, cầm lấy ống nhòm của tôi qua nhìn.

Lão nhấp một ngụm rượu, đột nhiên nói: “Quỷ nước ở dưới sông Hồng Hà, số lượng sẽ không nhiều hơn người vớt xác, nhưng số lượng đầu đàn chắc chắn sẽ không ít, những năm nay chẳng có ai trị chúng, không biết con đầu đàn phải thông minh, hung dữ đến mức nào, bị các người nhặt mót hai con, bây giờ toàn bộ đều trốn hết rồi, sẽ không trực tiếp đấu sinh tử đâu.”

Rõ ràng, lời này của Lưu Văn Tam là nói với Cẩu Tam Đường.

Tôi vừa nghe lời lão nói, vừa tiếp tục nhìn khu vực giữa sông Hồng Hà.

Lúc này, tôi phát hiện lại có một bộ phận người vớt xác xuống nước rồi.

Lần này số người xuống nước, là ba phần người lúc trước ở trên thuyền không hành động.

Bảy phần người còn lại ở lại trên thuyền nghỉ ngơi, hơn nữa có một con thuyền nhỏ tiến về phía gần bờ.

Thẩm Kế đột nhiên nói: “La Thập Lục, anh phát giác ra rồi chứ?”

Tôi nhất thời nghe không hiểu, mở miệng hỏi Thẩm Kế là ý gì? Phát giác ra cái gì? Dương Công Bàn có biến hóa?

Thẩm Kế lắc lắc đầu, cô ta hơi nhướng con mắt phượng lên, nheo lại thành một đường rãnh, lẩm bẩm nói: “Tôi cảm nhận được sát khí rồi.”

Tim tôi thắt lại một phát, Thẩm Kế học võ từ nhỏ, điều này ngược lại là chỗ không giống với Âm dương tiên sinh, cảm nhận của cô ta đối với sát khí, quá mức nhạy bén.

Giây tiếp theo, tôi cũng xuất hiện một thứ cảm giác thót tim, cứ cảm giác sắp có chuyện rồi xảy ra.

“Cẩu gia chủ, đợi người này qua đây, ông liền ra lệnh cho anh ta, bảo những người xuống nước cũng quay về hết, chúng ta bắt buộc phải tính kế lâu dài.” Tôi nhấn mạnh từng câu từng chữ, nói với Cẩu Tam Đường.

Vẻ mặt của Cẩu Tam Đường mưa nắng thất thường, ông ta hồi lâu không trả lời tôi.

Tôi nhíu mày, lại định tiếp tục nói nữa, Cẩu Tam Đường mới hơi hơi khàn giọng nói: “Vậy cứ làm theo lời La tiên sinh nói đi.”

Tôi lúc này mới hơi thở phào một hơi, tôi chỉ sợ Cẩu Tam Đường vẫn tiếp tục cứng đầu, như thế bèn sẽ rất phiền phức.

Bây giờ tính kế lâu dài, liền có thể bảo đảm an toàn ở mức độ lớn nhất, giảm thiểu biến số.

Đồng thời tôi cũng muốn xem xem tướng mặt của đám người vớt xác đó, xuống nước xong rồi, tướng mặt nhất định có thể phản ánh lại một số sự việc, tướng mặt tốt lên, có thu hoạch, hoặc tướng mặt không đổi, đó đều là việc tốt, chứng minh sự việc lần này cuối cùng sẽ không quá trắc trở.

Nếu như tướng mặt xấu đi, thì vấn đề liền sẽ rất lớn, bắt buộc phải hành sự thận trọng, không được buông lỏng cảnh giác.

Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền tiến về phía bờ đó, đã lại gần hơn rất nhiều, sắp chuẩn bị tới bờ rồi.

Lưu Văn Tam cũng trả ống nhòm lại cho tôi.

Tôi trời xui đất khiến thế nào lại cầm lên nhìn một cái, chỗ nhìn thấy vừa vặn bèn chính là người vớt xác đơn độc ở trên thuyền đó.

Bởi vì cự ly gần, chiếc ống nhòm này lại vừa hay có thể nhìn rõ nét khuôn mặt của gã.

Nhìn một phát thế này, lập tức liền khiến khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, tay run lên một phát, suýt nữa thì khiến ống nhòm rơi xuống đất.

Mặt của người vớt xác đó, quá mức khủng khiếp!

Đầu tiên là xương Dịch mã của gã đã sa xuống dưới, đen xì sa xuống dưới, chết đuối rõ ràng!

Mí mắt rũ xuống, cho người ta cảm giác trực quan bèn là không có tinh thần, khí đen xuyên suốt Ấn đường, vị trí nhân trung cũng là khí đen thẩm thấu ra ngoài, gần như tuồn vào trong miệng.

Còn về hai xương gò má của gã, không chỉ là khí đen, mà càng là tướng đổ nát!

Khiến người ta tim đập chân run nhất là phía dưới huyệt thái dương của gã, vị trí Mệnh môn ở mép tóc phía trước hai tai.

Chỗ đó hiện lên vân đen, hơn nữa còn hỗn loạn.

Trong Cốt tướng có một tướng đột tử tuyệt đối, không cách gì nghịch chuyển, gọi là vân đen Mệnh môn hiện hình chân dế, hiệu là Quỷ thư.

Thông thường phía trước tai trái có những đường vân này, sẽ liên đới xuất hiện ở trong môi, khi trong môi đen xì, thì chết chắc không bàn cãi!

Tôi nắm thật chặt lấy ống nhòm.

Đột nhiên trong đầu vọt ra một ý nghĩ, người vớt xác này, khả năng không lên nổi bờ rồi.

Khóe mắt thì càng vô thức liếc Thẩm Kế một cái, Thẩm Kế lúc này, rõ ràng cũng có vài phần khác thường, hai tay cô ta vốn buông thõng bên người, hiện giờ lại nhấc một tay lên giữ Dương Công Bàn, tay còn lại đỡ lấy đầu cây roi.

Tôi vốn muốn hét to một tiếng, bảo gã nhanh chút lên bờ, chỉ có điều há miệng ra, nhưng cổ họng giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy vậy, đến một chút âm thanh cũng không phát ra được...

Đột nhiên, thuyền lật rồi....

Hoàn toàn không có bất cứ điềm báo nào.

Chỗ đó cách bờ chỗ chúng tôi, chỉ còn lại hơn mười mét, đã gần đến mức không thể gần hơn rồi!

Sau khi thuyền lật xong, người vớt xác đó trong nháy mắt bèn không thấy tung tích, thậm chí đến một chút bọt nước cũng đều chẳng xuất hiện.

Mặt Thẩm Kế đột ngột biến sắc, Lưu Văn Tam bước nhanh một phát, nhảy đến bên rìa cầu tàu cũ...

Cẩu Tam Đường thì càng trợn tròn mắt, ông ta vô cũng kinh hãi hét lên: “Cứu... Cứu anh ta...”

Tiếng hét này bởi khiếp hãi đến cực độ, mà run rẩy đến lạc cả giọng.

Giây tiếp theo, mặt mũi ông ta đều trở nên hung hãn, sốt ruột hét lên với Lưu Văn Tam: “Mau xuống nước cứu anh ta!”

Lưu Văn Tam vốn đã định lập tức xuống nước luôn, lão đã có động tác nhảy xuống dưới rồi.

Tôi lập tức bình tĩnh quyết đoán hạ giọng quát lên: “Chú Văn Tam, quay lại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận