Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1135: NON CÓ VIỄN TÚ

Thần sắc của Ba Thanh cũng hoảng loạn một phát, bất an ngẩng đầu nhìn lên trên, làm động tác định đi ra ngoài một chút.

Tôi lập tức đưa tay, ấn lấy vai của Ba Thanh.

Thế này không thể để Ba Thanh đi ra ngoài được, ngộ nhỡ vừa vặn quan tài rơi xuống, thì bèn là lấy mạng của Ba Thanh rồi.

Tôi đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn lên bên trên, may là vách đá trên đỉnh đầu chỉ rung lắc một phát thế xong, bèn không tiếp tục có động tĩnh gì nữa, cũng không có âm thanh va đập của thứ gì đang lăn xuống.

“Làm... Làm sao thế...” Ba Thanh nhìn sang tôi, trong mắt toàn là vẻ khiếp hãi không đè nén nổi.

Tôi hơi nheo mắt lại, đợi hai ba phút sau, mới khẽ thở phào một hơi.

Tư duy của tôi rất linh hoạt, lập tức liền nghĩ ra một lý do, bảo với Ba Thanh, đây là do những lời mà vừa nãy hắn nói đó, khiến tổ tông của hắn vui mừng, nên mới có phản ứng thế này.

Trên mặt Ba Thanh lập tức liền trở nên hưng phấn, hắn không chút nghi ngờ lời nói của tôi, lập tức bảo: “Vậy La tiên sinh, cậu đợi tôi chút!”

Nói rồi, hắn liền lại qua mở cỗ quan tài ra, định cõng cái xác chết trong quan tài lên.

Tôi vẫn cứ rất cảnh giác, liên tục chú ý động tích của vách núi.

Bảo Ba Thanh cõng theo xác chết, ngoài việc muốn dẹp bỏ nghi ngờ lo lắng của Ba Thanh ra, thì cũng là bởi vì tôn trọng người chết.

Đợi chúng tôi đi xong, đám khỉ núi đó chắc chắn còn phải quay lại, quan tài đè chết đồng bọn, bọn chúng ban ngay gan to hơn chút, chắc chắn sẽ tìm về, tới lúc đó mở quan tài ra, xác chết bên trong còn chẳng biết sẽ bị đối xử thế nào nữa.

Dù sao xác chết này cũng trời xui đất khiến vô tình cứu tôi và Ba Thanh, không thể để nó bị lũ khỉ phân thây được.

Rất nhanh Ba Thanh liền bê xác chết từ trong quan tài ra ngoài, kỳ dị là, hai chân của cái xác đó lại vẫn cứ co quắp lại, giống như tư thế quỳ...

Ba Thanh tốn rất nhiều sức lực mới đặt nó vào trong túi ngủ được, lại dùng dây thừng buộc chặt miệng túi ngủ, sau đó buộc cả cái túi ngủ lên trên lưng một con ngựa lùn.

Hắn đem ba lô leo núi đều treo lên trên người con ngựa còn lại xong, tháo dây thừng của con ngựa ra, ra hiệu cho tôi có thể đi được rồi.

Ở vị trí này bèn không thể cưỡi ngựa được nữa, phần rìa nguy hiểm quá lớn, chỉ có thể dắt ngựa đi lên trước.

Đợi rời khỏi đoạn vách đá dốc đứng này xong, phía trước lại là đường núi bình thường, bên phải là thân núi dốc nghiêng đầy rừng rậm, lại tiếp tục xuống dưới mới là dòng sông chảy của thung lũng tách giãn.

Chúng tôi lên ngựa đi tiếp, vừa đi, Ba Thanh còn vừa nhỏ giọng nói đêm hôm qua đám khỉ núi và quỷ lông trắng đó, chỉ chú ý định lấy đồ trên người chúng tôi, xong rồi lấy mạng chúng tôi, không để ý đến việc lôi ngựa của chúng tôi đi.

Thế này cũng là số chúng tôi may, tổ tông phù hộ, chứ nếu không hôm nay đã phải đi bộ rồi, đường núi phía sau đây tuy dễ đi hơn một chút, nhưng khoảng cách thì chẳng hàm hồ một tý nào.

Trên cả quãng đường này, Ba Thanh trên cơ bản đều đang nói liên tục, tôi lại biết được một số chuyện liên quan đến quỷ lông trắng, trên cơ bản đều là tin đồn về việc người hái thuốc mất tích những năm nay của thôn Lăng và các thôn làng xung quanh bị quỷ lông trắng hại chết.

Lúc gần đến giữa trưa, chúng tôi lại tới một điểm trung chuyển có thể nghỉ ngơi.

Chỗ này là một khe núi chật hẹp nằm giữa hai quả núi, cây cối trong khe núi này không nhiều, cơ bản đều là thảm cỏ bằng phẳng.

Ở bên rìa chân núi, có một căn nhà gỗ do người hái thuốc dựng lên.

Ba Thanh buộc ngựa lùn lại xong, dỡ hết đồ xuống, cho ngựa ăn cỏ nghỉ ngơi, sau đó bản thân vào trong nhà gỗ kiểm tra một lượt xong mới ra ngoài bảo với tôi, trước chúng tôi, còn có người từng nghỉ ngơi ở trong đây.

Tôi cũng chẳng cảm thấy thắc mắc, người hái thuốc trong thôn Lăng nhiều như vậy, xung quanh còn có thôn làng khác, cả một dãy núi Đông Vụ lớn như vậy, cũng không thể nào chỉ có hai người tôi và Ba Thanh vào núi.

Ba Thanh bảo tôi vào trong nhà gỗ, lên võng nằm nghỉ ngơi chút trước, hắn kiếm ít củi đun, nấu chút cơm canh để ăn.

Tôi theo lời Ba Thanh nói vào trong căn nhà gỗ, trước tiên là nằm một lúc, hơi hồi người lại được chút xong, lại ra khỏi căn nhà gỗ.

Đi đến mạn bên phải nhất của thảm cỏ trong khe núi, chỗ này lại lên trước, bèn là một vách đá dựng đứng thẳng xuống dưới, vách đá này không hề cao, mười mấy mét bên dưới, chính là phần đáy của thung lũng tách giãn!

Chúng tôi ra ngoài thời gian hai ngày, đây là vị trí tiếp cận khe nứt thung lũng nhất.

Dòng nước sông va đập lên vách núi, phát ra âm thanh ào ào, hơi nước dâng lên, cũng khiến cho không khí trở nên càng ẩm ướt hơn, giữa khe núi có gió, cho dù ánh nắng rất gắt, nhưng thứ gió núi này thổi được cái mát lạnh.

Vô thức nhìn quét một lượt bố cục của quần thể núi, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một chút xúc cảm, dãy núi Đông Vụ không hổ danh là Đại long mạch, trên cơ bản tôi không nhìn thấy chỗ có phong thủy kém nào, vị trí này cũng là một huyệt nguồn bảo địa.

Đứng một hồi, lúc tôi đang chuẩn bị quay về, thì đột nhiên phát hiện có một số chỗ bất thường.

Phía bên phải của tầm nhìn, có một tảng đất cỏ hơi cao hơn chút ít, cao hơn mặt đất bình thường phải tới hơn nửa thước, trông rất hỗn loạn, bên trên còn có không ít vết chân.

Tôi vô thức đi qua, đến chỗ này xong, đồng tử mắt tôi càng co mạnh một phát.

Tảng cỏ này là được tạm thời phủ lên trên, có thể nhìn ra được, chỗ này từng bị đào bới.

Ngửa đầu, tôi nhìn thân núi hai bên, núi này phân biệt là hai mặt Nam Bắc, còn bên cạnh là dòng chảy của thung lũng tách giãn, hơn nữa đoạn lưu vực này hiện thành một hình cong lồi ra ngoài.

Nơi này ngầm hợp với một thế cục Phong thủy lấy nước làm chủ, trong Trạch kinh có ghi chép, Non có viễn tú, có non lại có nước, lập huyệt nhiều là Cát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận