Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 825: BỎ VÀ ĐƯỢC

“Gặp!” Tôi đáp nhanh gọn một chữ.

Phùng Quân lập tức liền định dẫn đường, tôi giơ tay lên làm một động tác ngăn lại, trầm giọng nói: “Không cần người theo tôi.”

Nói rồi, tôi đi về phía hướng hậu viện.

“Thập Lục... mày...” Hà Thái Nhi mở miệng, có điều bà ta còn chưa nói hết, liền đã bị Lưu Văn Tam ngăn lại, Lưu Văn Tam nhíu mày nói: “Có chuyện gì cũng đừng làm lỡ việc của Thập Lục, nó phải xử lý chuyện nghiêm túc.”

Tôi hiện giờ cũng chẳng để ý suy nghĩ cân nhắc được đến những việc khác, đương nhiên cũng không đoái hoài đến Hà Thái Nhi.

Từ hành lang vào trong hậu viện, một phát tôi liền nhìn thấy, cửa phòng tôi khép hờ để mở một khe hở.

“Thích tiểu thư?” Đi đến cửa, tôi khẽ gõ cửa phòng một cái, tuy là phòng của tôi, nhưng tôi không hề trực tiếp vào trong ngay.

Một lát sau, cửa phòng được mở ra, bốn mắt nhìn nhau, Thích Lan Tâm mặt đầy mừng rỡ: “La tiên sinh, cậu cuối cùng cũng về rồi.”

“Vào phòng nói chuyện.” Tôi quay đầu nhìn một cái, bảo đảm phía sau không có người đi theo, sải bước vào trong phòng xong, tôi quay người đóng cửa phòng lại.

Thích Lan Tâm rõ ràng rất chú ý thận trọng, cô ta lấy từ áo trong ra một chiếc chìa khóa, đưa nó cho tôi.

“Việc này cậu nói quan trọng quá, tôi không yên tâm về người khác.” Thích Lan Tâm dè dặt nói.

Tôi phát hiện, mặt sau chìa khóa cuộn một mảnh giấy cực nhỏ, sau khi lấy xuống xong tôi liền mở nó ra, bên trên viết một địa chỉ.

“Cậu yên tâm, việc này chỉ có một mình tôi biết, bên đó là một nhà kho cũ, tôi sợ bị người trong gia tộc biết, nên khiêng xác chết từ trong quan tài ra ngoài, tự mình cõng ông ta lên xe, đưa qua đó.” Thích Lan Tâm khẽ giải thích.

“Đa tạ Thích tiểu thư, việc này chị cứ quên nó đi, người từng đào xác chết này lên, cũng đừng để cho bọn họ về Nội Dương trong giai đoạn này.” Tôi lại lần nữa dặn dò.

Thích Lan Tâm trịnh trọng gật gật đầu.

Tôi không khỏi lòng thầm cảm phục, cô ta đích thực là một người đàn bà thông minh, có thể quản lý cả một nhà họ Thích quyết không phải là ngẫu nhiên, thêm một câu hiếu kỳ thừa thãi cô ta đều không hỏi.

“Ở nhà họ Phùng đã lỡ rất nhiều thời gian rồi, những gì cần phối hợp với Phùng gia chủ, nhà họ Thích sẽ không nói không, La tiên sinh cậu còn phải bận, nên tôi rời đi trước đã, có việc gì, Phùng gia chủ sẽ tìm tôi thôi.” Thích Lan Tâm hơi hơi khom người.

Tôi gật đầu xong, cô ta mới rời khỏi phòng.

Tôi đi đến bên cạnh bàn đọc sách, lại lần nữa mở mảnh giấy đó ra, địa chỉ bên trên đã ghi nhớ kỹ, tôi châm lửa, bỏ nó vào trong lư hương đốt cháy, rồi lại rút ra ba nén hương, hành lễ vái lạy với bài vị và di ảnh của mẹ tôi ở một góc bàn.

“Mẹ, con biết mẹ thời gian gần đây chắc chắn rất khó chịu, con cũng biết, mẹ chắc chắn ở đây, không đi nơi nào khác, mẹ nhớ kỹ đừng rời đi, việc này mẹ không nhúng tay vào nổi, Thập Lục sẽ đón bà nội và Thi Thi về, con cũng sẽ nghĩ cách gặp được mẹ.”

“Con đảm bảo!” Nói đến sau cùng, giọng điệu của tôi cũng chắc nịch hơn nhiều.

Nén hương lặng lẽ cháy, khói mỏng màu trắng uốn lượn bên trên di ảnh của mẹ tôi, rất lâu vẫn không hề tan đi.

Tôi nhắm mắt lại, sau khi khiến tâm trí triệt để ổn định xong, mới quay người rời khỏi phòng, về lại trong tiền viện.

Lúc này, tất cả những người không liên quan đều đã rời đi rồi.

Trong phòng chỉ còn lại sáu người Phùng Chí Vinh, Phùng Bảo, Phùng Quân, Trần mù, Lưu Văn Tam cùng với Hà Thái Nhi.

Tôi đến phía trước chiếc sa bàn kia, trong tay giữ Dương Công Bàn, ánh mắt nhìn lên trên khu phố cũ trong sa bàn.

Sa bàn này được làm rất tinh xảo chuyên nghiệp, từ trên sa bàn liền có thể nhìn ra được bố cục phong thủy của con phố cũ.

Chỉ là nhìn một phát thế này, tôi liền nghĩ đến một khả năng, không khỏi trong lòng chấn động một phát, yết hầu lên xuống một cái.

Kỳ thực trước đây tôi sửa phong thủy con phố cũ, thứ chủ yếu sửa đổi chính là phong thủy của các hộ gia đình đang cư trú kia, bởi vì bọn họ nếu không phải là Môn xung sát do cổng đối cổng, thì cũng là trước cổng trồng cây, hoặc bản thân trạch nguyên là hung trạch.

Những thứ này là một trong số bản chất của con phố, một chỗ phong thủy khác của con phố cũ, cũng chính là thứ Xuyên tâm sát nhắm vào nhà cũ, xuyên suốt nguyên cả con phố kia!

Phòng nhiều đường hẹp sát thành thương, thương dài sát mạnh phá nhân phòng!

Chỗ phong thủy đó tôi vẫn chưa sửa, chỉ là dùng bình phong và Kỳ lân trấn áp chặn nó ở bên ngoài nhà cũ, phân tán sát khí đi.

Vị trí địa lý của nhà cũ chính là điểm cuối của con phố cũ đó, tôi không cách gì sửa nhiều đến hướng cổng, bởi vì có sửa kiểu gì cũng không sửa được, trừ phi xóa xổ toàn bộ con phố, nhưng tôi lúc đó cũng không thể nào trực tiếp xóa bỏ con phố cũ đó được.

Bây giờ tôi còn nhớ lại một sự việc rất quan trọng.

Chính là mấy hôm trước lúc tôi vào trong phố cũ, không những tấm bình phong đó bị nứt, mà đến Kỳ lân đồng cũng nứt rồi...

Chúng sẽ không vì phong thủy của phố cũ mà bị nứt, Xuyên tâm sát của ‘Phòng nhiều đường hẹp sát thành thương, thương dài sát mạnh phá nhân phòng’ tuy dữ, nhưng Kỳ lân đồng cũng là thú cát mang điềm lành, Xuyên tâm sát của một con phố còn không phá nổi sao?

Nguyên nhân Kỳ lân đồng bị nứt, là vì Từ Bạch Bì vào trong nhà cũ...

Nó vốn là vật trấn nhà, trong nhà lại có vật đại hung vào, hơn nữa nó cũng không trấn nổi, không thể hóa sát, thì chỉ có thể bị quật ngược nứt vỡ.

Kỳ thực như thế này, tuy những ngôi nhà trong khu phố không sao, nhưng nhà cũ đã lại vào trong Xuyên tâm sát rồi. Phong thủy của nhà cũ đã chẳng khác gì mấy với trước đây, khác biệt duy nhất chính là sát khí yếu đi.

Bởi vì Xuyên tâm sát trước đây, còn có oán khí tử khí của các nhà các hộ, bây giờ thì chỉ còn một mũi Xuyên tâm sát yếu ớt mà thôi, nó với những căn nhà khác của khu phố không liên quan gì tới nhau...

Trước đây nó không tổn hại được đến Từ Bạch Bì, bây giờ càng không tổn hại nổi... Nhưng việc này lại cho tôi một khả năng.

Nếu như mũi Xuyên tâm sát này đủ dài, tôi gia cố cho nó đến vượt qua mức độ mà Viên Hóa Thiệu đối phó với thôn Tiểu Liễu, vậy thì Từ Bạch Bì chết chắc không có gì phải nghi ngờ!

Hơn nữa việc này không cần trấn nguyên cả con phố, không cần tổn hại đến các hộ khác đang trú tại phố cũ...

Càng nghĩ, tim tôi đập càng nhanh, không khỏi nắm chặt lấy Dương Công Bàn trong tay.

Đột nhiên tim tôi thắt lại một cái, bàn tay nắm lấy Dương Công Bàn cũng vụt run rẩy một phát, lập tức liền phủ định ý tưởng này của bản thân.

Tôi thậm chí còn quên cả hít thở, trong mắt đau rát nóng bỏng từng con.

“Thập Lục, hơi thở của mày hỗn loạn thế này, có vấn đề gì à?!” Trần mù trầm giọng hỏi.

Lưu Văn Tam cũng vô cùng thắc mắc nhìn tôi.

Tôi nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói: “Có một phương pháp, có thể tránh né mạng sống của những hộ gia đình trú trong khu phố cũ, chỉ nhắm vào người trong nhà cũ, cháu mô phỏng cách thức của Viên Hóa Thiệu là có thể làm được. Coi khu nhà cũ thành thôn Tiểu Liễu là được.”

“Nhưng trong nhà cũ còn có bà nội cháu, và cả Thi Thi, phương pháp này không dùng được.”

Kỳ thực lúc tôi nói nửa câu đầu, trên mặt Phùng Chí Vinh còn có vẻ mừng rỡ, nhưng khi tôi nói hết toàn bộ xong, mặt ông ta cũng liền biến sắc.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, tâm mày lão nhíu lại thành một chữ Xuyên, Hà Thái Nhi thì lập tức mở miệng nói: “Thi Vũ không được có chuyện, Lưu âm bà cũng chắc chắn cũng thế.”

“Cháu biết....” Giọng tôi khản đặc, ánh mắt toàn bộ đều nằm trên khu phố cũ trong sa bàn, tiếp đấy lại nhìn sang những chỗ khác của thành phố Nội Dương.

Dùng tử khí dội vào khu vực của cả con phố là không được, lại xối Xuyên tâm sát cũng không được, đây chính là một nút thắt chết.

Tôi vô cùng hoang mang, lẽ nào làm việc, đều bắt buộc phải có bỏ có được? Nhưng việc này bảo tôi bỏ kiểu gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận