Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 756: HẠT NHÂN

Trấn áp xác chết thông thường, chỉ cần có Dương khí sinh khí cực nặng là có thể làm được.

Nhưng đối với Xác âm luyến dương mà nói, Dương khí cũng giống như đang bổ sung thiếu khuyết cho hắn, Âm khí bản thân lại cấu thành thân thể của hắn, thực sự là cực khó nghĩ ra biện pháp.

Tôi vắt óc suy nghĩ, cách tốt nhất ngược lại là dùng mạng lấp, cưỡng chế tru diệt hắn...

Nhưng nhìn thấy đám huyết sát này, và cả việc Liễu Dục Chú nói chúng có thứ có thể mê hoặc tâm trí con người, khả năng thắng của chúng tôi quá nhỏ.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tâm trí tôi đột nhiên chấn động một phát, nghĩ đến một khả năng!

Nếu như Xác âm luyến dương cần Dương khí, cho hắn đầy đủ Dương khí, mãi cho đến khi hắn không chịu đựng nổi, hoặc là cho hắn càng nhiều Âm khí hơn, triệt để phá hoại sự cân bằng của hắn thì sao?

Lúc nghĩ đến đây, tư duy của tôi càng giống như được vuốt xuôi thành một đường thẳng vậy.

Trên người Xác âm luyến dương bao nhiêu Âm dương khí, cũng chính là sinh khí thế này.

Nếu như khiến cho đám sinh khí ấy phá vỡ ra ngoài, để ngôi mộ Phị Phát Quỷ này hút đi, thì hắn cũng sẽ bị diệt trừ.

Có ý tưởng mang tính thử nghiệm này, tôi liền bắt đầu nghĩ đến bản thân vấn đề của bố cục phong thủy trong nấm mồ Phị Phát Quỷ.

Hạt nhân của nó sẽ không còn là Âm long, bởi vì phong thủy xung quanh đã thay đổi rồi.

Nước ở trong đầm không liên kết với Âm long, một khả năng là sinh khí trong đầm nước đầy đủ, hình thành nên nước chảy.

Ngoài ra cũng có một khả năng, chính là sinh khí trong Âm long đó không đủ mạnh, không thể chảy ngược lại vào trong đầm nước.

Hạt nhân sinh khí trong ngôi mộ này, ngược lại thành đầm nước rồi.

Tất cả sinh khí, đều là từ trong đầm nước rỉ ra...

Nghĩ đến đây, lòng tôi liền chấn động một phát...

Tôi cuối cùng cũng biết, tại sao xác chết của Khâu Xử Đạo lại rơi vào trong đầm nước rồi!

Chính là bởi vì, chỗ đó là hạt nhân của nấm mồ!

Xác chết của ông ta nằm trong đó, cũng có lượng lớn sinh khí, cho dù mất đi Thi đan, sinh khí còn tồn tại của một xác Thiện thi cũng vẫn cực kỳ đáng sợ, cộng thêm bản thân tồn tại của đầm nước, sinh khí được lưu chuyển trong cả nấm mồ Phị Phát Quỷ.

Dẫn đến việc huyết sát ở đây còn có thể tồn tại, thậm chí còn có thể sinh ra thêm.

Vốn dĩ Xác âm luyến dương từng ở trong Âm long, khi đó lúc bố cục phong thủy khởi động mới lọt vào trong đầm nước.

Bây giờ lại ở một nơi cách xa như thế này, nhất định cũng là bởi vì nguyên nhân này!

Lúc đó sinh khí Âm long vô cùng tận, sau khi bố cục phong thủy biến động xong, cho dù là đầm nước phóng thích sinh khí, hắn ở trong cũng sẽ không có nửa phần tổn thương.

Nhưng đầm nước hiện giờ, chỉ đơn thuần là rút sinh khí ra ngoài, Xác âm luyến dương này đương nhiên sẽ không lại gần!

Biện pháp cuối cùng mà tôi nghĩ đến đó, vừa hay dùng bố cục phong thủy của nấm mồ Phị Phát Quỷ này bèn có thể làm được!

Khiến Xác âm luyến dương rơi vào trong đầm nước, hoặc là lôi hắn xuống dưới đầm nước, nhất định có thể khiến hắn suy yếu, rồi trấn áp hắn!

Tôi vô thức nắm chặt nắm đấm, cố nén hơi thở gấp gáp, khiến nó bình ổn lại.

Tiếp tục nghĩ sâu thêm, tôi liền càng cảm thấy, phương pháp này có thể dùng được.

Thế nhưng đúng vào lúc này, cạnh cỗ quan quách của Xác âm luyến dương lại có động tĩnh bất thường rồi.

Một bóng đen xuất hiện từ phía sau quan tài, áo choàng trên người hắn trùm lấy đầu mặt, tôi nhìn không rõ đấy là ai...

Hắn áp sát bên cạnh quan quách, cũng chẳng biết đang làm gì.

Cảnh tượng này khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, người này là ai?

Vừa nãy tôi tưởng rằng những âm thanh gọi Xác âm luyến dương ra ngoài đó là do đám xác sống huyết sát này gây ra.

Nhưng bây giờ có người xuất hiện, thì rõ ràng không phải là như vậy...

Tôi đầu tiên nghĩ đến, người này có phải là Dương Hạ Nguyên không?

Nhưng thân hình của hắn lại hoàn toàn không giống với Dương Hạ Nguyên mà tôi biết.

Có người, là có biến số...

Nhìn không rõ, tôi liền rất muốn tiếp cận để xem xem.

Đám huyết sát đó không có phản ứng gì, rõ ràng là đang ngủ say, tôi từ trong cái hố trèo ra ngoài, cẩn thận lại gần...

Tôi chỉ lại gần khoảng chừng bảy tám mét, đến vị trí rừng cây rậm rạp nhất ở phía trước, liền không dám lên trước thêm nữa.

Bởi vì xuyên qua vạt rừng này, là không còn bất cứ vật che chắn nào nữa.

Cự ly chừng mười mét, tầm nhìn rõ nét hơn quá nhiều so với ban nãy.

Chỉ có điều, chẳng biết từ lúc nào, người đó lại biến mất không thấy nữa.

Cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng toát ra luồng khí âm u lạnh lẽo, đám xác sống huyết sát kia gục đầu, bất động không nhúc nhích, khiến người ta càng bức bối hơn.

Tôi cảnh giác chú ý nhìn phía trước, bất thình lình, sau tai truyền lại một luồng gió lạnh lẽo.

Đây rõ ràng là có người ở sau lưng tôi phả hơi!

Tôi rùng mình một phát, nhanh như cắt rút một con dao găm ở thắt lưng ra, đâm thật mạnh ra phía sau!

Chỉ trong thời gian chốc lát thế này, Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam không thể nào quay lại, càng không thể phả hơi ở sau lưng tôi được!

Giây phút động thủ, tôi càng một phát đạp trúng thân cây phía trước, toàn bộ c thể bộc phát ra sức mạnh càng lớn hơn, đập một phát về phía sau!

Rầm một phát, tôi rõ ràng va trúng cơ thể của một người.

Hắn tuy gầy còm, nhưng cái kiểu gầy còm này, lại là một cảm giác gầy gò tràn ngập sức mạnh!

Đây là một người sống!

Dao găm của tôi không đâm trúng hắn, ngược lại vị trí cổ tay bị bóp mạnh lấy, một luồng lực lớn truyền lại, cổ tay tôi càng đau buốt vô cùng, hự lên một tiếng, dao găm suýt nữa thì tuột khỏi tay.

Biết hắn là người sống xong, sự kiêng dè của tôi đã giảm bớt quá nửa, vụt quay đầu lại...

Ở sau lưng tôi, chính là cái người mặc áo choàng, che kín đầu mặt ban nãy!

Lúc này mặt của hắn vẫn bị áo choàng che chắn, một tay túm lấy cổ tay tôi, tay còn lại trực tiếp bóp về phía cổ tôi! Tôi đột ngột xoay người, giơ chân lên, dùng sức đạp một phát về phía hạ bộ của hắn!

Đây không phải là tôi xuống tay độc ác, mà là lựa chọn không còn cách nào khác.

Vừa nãy đập vào hắn một phát đó, hắn đến một chút phản ứng cũng chẳng có.

Xuống tay mà không ác, thì tôi sẽ phải bàn giao tại đây luôn.

Phản ứng của hắn cũng rất nhanh, đột nhiên một phát liền buông cổ tay tôi ra, người người lùi ra sau nhiều mét, tránh khỏi cú đạp này của tôi.

Tôi cũng loạng choạng lùi sau, ổn định lại thân người.

Nắm chặt con dao găm trong tay, tôi chằm chằm nhìn hắn, chất vấn: “Mày là ai?!”

Vừa nãy trong quá trình chúng tôi đánh đấu, mức độ động tác không hề nhỏ, mà áo choàng của hắn đều không rơi xuống.

Lúc này mặt đối mặt tôi mới phát hiện, phía dưới lớp áo choàng đó, lờ mờ còn có một cái mặt nạ.

Cái mặt nạ này hình như là làm bằng da người, vị trí mắt chỉ mở một đường rãnh, mũi và mồm đều không có, nhìn lên trông đúng là rợn người.

Hắn không hề trả lời tôi, chỉ bất thình lình cười cười.

Tiếng cười này đến tý chút tình cảm cũng không hề có.

Giây tiếp theo, hắn vụt đạp bước lên trước, trong tay còn móc ra hai cái móc câu, quăng về phía bả vai tôi!

Mặt tôi đột ngột biết sắc, lúc trước tôi nhìn thấy trên ngực của hai đạo sĩ kia, chẳng phải cũng xuyên thấu thứ móc câu thế này sao?

Tôi căn bản không dám đối đầu, cũng không dám dùng dao găm đi chặn, hơi không chú ý chút là móc sắt móc thịt, lúc đó mới là có chạy cũng không thoát được.

Dưới tình thế cấp bách tôi chỉ có thể né sang bên sườn, nhưng hắn ở sau lưng ép sát tôi càng ngày càng gần.

Mười mấy bước sau, tôi đã bị ép đến phía sau rừng cây...

Tiếp sau một khoảng đất trống, chính là cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng đó, bên cạnh thì là đám xác sống huyết sát vừa ngủ say chưa lâu kia...

Người đó cũng ngày càng ép đến gần, trên trán tôi mồ hôi liên tục túa ra, bị ép tiếp nữa, là tôi đã sắp đi tới bên cạnh quan tài rồi.

Đột nhiên hắn dừng lại.

Rồi sau đó hắn lật cái áo choàng trên đầu ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận