Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 219: CHÚNG MÀY ĐỀU KHÔNG XỨNG

Đồng tử mắt tôi cũng co mạnh một phát. Câu nói ban nãy, hoàn toàn là do tôi tức quá.

Lão góa quá kiêu căng, ý tứ cũng rõ ràng rồi, nhìn thấy tôi mặc Đường phục của ông nội, khiến lão ghét, lão không giết tôi, là bởi những năm nay tính lão hiền! Nếu không cả tôi và ngao sói đều phải chết!

Tuy rằng thời trẻ lão đi theo làm việc cho quân phiệt, liếm máu trên lưỡi đao! Nhưng dù gì lão cũng già rồi, còn dựa vào đâu mà mở mồm hăm dọa người ta như thế? Vốn dĩ ý của tôi là cũng để cho lão chịu chút kích thích, tôi không mở mồm nói, lão đã biết tôi là La Thập Lục rồi.

Thế thì cái trò mà lão đang làm cũng bị tôi chỉ rõ ràng, hơn nữa tôi còn phải khiến cho tính toán của lão thành công cốc hết.

Nhưng không ngờ, lão lại không nổi giận, mà là đi thật nhanh! Tôi mới hiểu ra, việc nhất thời hả giận này, khiến tôi tính hụt rồi!

Lão góa sợ là đã sắp đào đến chỗ ông nội tôi, gần đạt được mục đích rồi!

Tư duy của tôi nhanh như chớp. Cùng lúc này, trên xe cũng lần lượt có không ít người bước xuống.

Gần như cứ mỗi hai ba người, lại khiêng xuống một chiếc máy khoan điện không nhỏ.

Trong mắt Phùng Khuất cũng có chút lạnh lùng nổi lên, hắn trầm giọng nói: “La tiên sinh, lão già này có khúc mắc với cậu à? Hay là lão có vấn đề gì? Có cần tôi phái người bắt lão lại không?”

Tôi nhớ lại lời của bà nội nói, lão góa là kẻ từng liếm máu trên lưỡi đao thật. Tôi cũng không muốn người nhà họ Phùng đi, nhỡ mà làm hại đến tính mạng họ, thì tôi cũng khó giải thích với Phùng Chí Vinh.

“Không cần quản lão, dùng tốc độ nhanh nhất đào đoạn đường cái này lên!” Tôi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.

Đồng thời tôi đi qua lại giữa hai đầu đường vạch ra một đoạn khoảng cách.

Đây là phương vị tôi xác định được dựa trên sự biến hóa của kim chỉ của Định la bàn.

Phùng Khuất lập tức hạ lệnh, nhưng người nhà họ Phùng kia lại khiêng máy phát điện từ cốp sau xe xuống, vừa phát điện, hai ba người vừa khiêng máy khoan điện, rồi liền bắt đầu khoan xuống đoạn đường cái được tôi chỉ sẵn.

Tiếng rầm rầm vang lên ầm trời.

Chưa khoan được bao lâu, trong thôn đã có rất nhiều người chạy ra, đều cầm đèn pin, chiếu loạn xạ lên.

“La Thập Lục! Mày điên à! Đào đường cái lên làm gì?”

“Mau bảo bọn họ dừng lại! Mày đào đứt đường cái, sau này bọn tao làm sao ra khỏi thôn được?”

“Địt! Cái thằng âm sanh tử nhà mày, đúng là quá đáng quá rồi, biết ngay mày về thôn là chẳng có chuyện gì hay ho! Nhanh bảo bọn họ dừng tay, nếu không bọn tao đập chết mày!”

Tiếng chửi bới liên miên không dứt, những người dân thôn chạy ra đây, có một bộ phận tương đối đều mang vẻ hung hăng, một số ít thì trong mắt đầy hoảng hốt.

Tôi không hề động đậy, không đếm xỉa đến bọn họ.

Phùng Khuất đứng luôn lên trên đầu, nói đào đoạn đường cái này, nhà họ Phùng đã khơi thông tất cả các mối quan hệ, không hề phạm pháp, dưới đường có một xác chết, chắc chắn là phải đào lên.

Ai dám lên trước ngăn cản, là kẻ đó gây sự với nhà họ Phùng!

Tuy rằng lần này chỉ có một mình Phùng Khuất đứng chắn, nhưng ở trước cổng nhà thợ mộc Lưu, thực lực của nhà họ Phùng đã lộ ra rồi, đặc biệt có ai mà không biết thổ hoàng đế sông Dương, Phùng Chí Vinh? Lại có ai dám lên trước ngăn cản?

Chỉ có điều, bọn họ chửi lại ngày càng độc địa.

Sau đó không chỉ là chửi tôi nữa, mà bắt đầu chửi cả bố tôi, ông nội tôi.

Thậm chí còn nói, ông nội tôi phẩm chất bất lương, nhân cách không đàng hoàng!

Năm đó ông làm móng đường là để chuộc tội với thôn!

Ông tạo bao nhiêu nghiệp như thế, liên lụy khiến cả thôn phải sống khổ. Bây giờ tôi muốn phá đường, đào ông nội tôi ra, thì là táng tận lương tâm, cũng là không để đường sống cho thôn, tôi sẽ phải nhận báo ứng, sớm muộn cũng sẽ chết không chỗ chôn.

Càng nghe trong lòng tôi càng bực bội, từ lúc về thôn, ban đầu chỉ có một số ít vài nhà không có thái độ tốt đẹp gì với tôi và bà nội.

Chín phần mười dân thôn, đều chỉ dùng lời lẽ ác độc.

Tôi đúng là thay ông nội tôi cảm thấy không đáng, thậm chí không có chút quyến luyến nào đối với thôn Tiểu Liễu.

Núi nghèo sông ác ra dân cùn, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

Bọn họ dẫm đạp lên thiện ý của ông nội, và công sức mà ông nội bỏ ra.

Bọn họ... căn bản không xứng đáng!

Đương nhiên, tôi không tiếp tục nói linh tinh nữa.

Chuyện của lão góa, lại dạy thêm cho tôi một bài học, tôi chỉ chăm chú nhìn phần đường bắt đầu nứt vỡ, rồi liền tục xem Định la bàn trong tay.

Hoặc là do sự im lặng của tôi càng kích thích đám dân thôn này, khiến bọn họ chửi càng hăng hơn.

Thậm chí còn có người nằm lăn ra đất ăn vạ dọa chết.

Còn có người nói, nếu như tôi vẫn không dừng tay, đồng thời sửa lại đường thôn như cũ, bọn họ sẽ đi đốt nhà tôi! Đem bà nội tôi đi thiêu luôn!

Cái cục tức bị tôi cố nén nơi lồng ngực, cuối cùng cũng cháy bùng lên.

Lạnh lùng nhìn bọn họ một lượt, sau đó tôi mới nói từng câu từng chữ một: “Ai dám động tay, La Thập Lục tôi sẽ đi sửa phong thủy của nhà đó.”

“Thôn Tiểu Liễu năm đó, bị người ta chĩa mũi vào, nên nghèo khổ lụi bại! Ông nội tôi một nửa là vì để tôi được ra đời, nửa còn lại là để khiến thôn được tốt lên, nên mới làm móng đường.”

“Ông không cầu các người nhớ đến công sức của ông, nhưng các người đổi trắng thay đen, coi ông thành kẻ ác không việc gì không làm, thì dựa vào đâu mà đòi hưởng thụ bố cục phong thủy ông tôi dùng mạng sống đánh đổi?”

“Lúc bố tôi chết dưới sông Tiểu Liễu, các người không cho bố tôi lên bờ, ông nội tôi làm móng đường, các người vỗ tay khen hay, bây giờ lại còn đòi thiêu bà nội tôi!”

“Các người ai muốn chết, thì có liên quan gì đến La Thập Lục tôi?!”

“Muốn tự sát, tôi cũng quyết không ngăn cản!”

“Còn đường này, hôm nay tôi đào chắc rồi! Bắt buộc phải mời ông nội tôi ra, táng vào đất lành, khỏi phải ở cái cổng thôn này chịu mưa chịu gió, bị người ta dẫm đạp nhục mạ!”

Tôi nói một hơi, phát tiết hết sự oán hận phẫn nộ nơi lồng ngực ra ngoài.

Đám dân thôn kia, bất chợt đều tắt điện hết.

Bộ dạng bọn họ nhìn tôi, vô cùng xa lạ, giống như nhìn thấy một người hoàn toàn không quen biết vậy.

Tôi hơi ổn định lại hô hấp.

Nhìn quét qua một vòng bọn họ xong, ánh mắt quay về lại đoạn đường này.

Tôi không cho rằng đã trấn áp được bọn họ, nên trong lòng chẳng có gì đắc ý.

Đám người này sợ mạnh hiếp yếu, tôi nếu như vẫn cứ rúm ró như trước, bọn sẽ còn ngày càng được nước làm tới.

Mà thái độ này của bọn họ, khiến tôi không thèm nể mặt nữa cũng chẳng thấy sao.

Kêu gào đòi chết, nhưng bọn họ dám đi chết thật sao? Kẻ ích kỷ vụ lợi, thì luôn là kẻ sợ chết nhất!

Tiếng động ầm ầm, hơi có giảm đi chút ít.

Mặt đường cái bằng bê tông, đã bị khoan đục gần hết.

Lúc này kim chỉ của Định la bàn lại nhảy qua nhảy về, đã không còn giống như ban nãy nữa, đoạn đường này đều là kim nổi.

Tôi tìm kiếm qua lại trong đoạn đường đầy đá vỡ ngổn ngang ngày, cuối cùng dừng lại ở chỗ chính giữa đường.

Giây phút đứng ở đây, tôi liền cảm giác thân người đột nhiên bị một luồng khí lạnh làm cho rùng mình, rồi tiếp đó lại có một luồng khí nóng nổi lên.

Tim tôi đập nhanh thình thịch, có thể xác định luôn, đây chính là vị trí nơi có ông nội tôi!

Ông nội dùng mạng của mình, bổ khuyết cho cổng sinh khí này của thôn Tiểu Liễu.

Theo bản năng, tôi ngẩng đầu lên nhìn một cái vào trong thôn, tầm mắt lướt qua đám dân thôn đã yên tĩnh lại nhưng đều đang thù hận nhìn tôi kia.

Trời xui đất khiến thế nào lại dừng lại ở cây cầu trên sông Tiểu Liễu.

Vô cớ, tôi dường như lại nhìn thấy cảnh tượng đó ở trong mơ.

Một cây gậy gỗ, treo một bộ quần áo trống không, đang tung bay theo gió, vô cùng thê lương.

Tôi hít sâu một hơi, hạ giọng gọi một câu: “Phùng Khuất, có thể dừng lại được rồi! Tất cả qua đây, đào chỗ đất này lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận