Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 226: KHÓC THƯƠNG

Tôi và bừa vài miếng cơm, chẳng có mấy cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn cứ phải cưỡng chế bản thân ăn vào.

Ánh mắt vẫn liên tục nhìn theo thân hình đang bận bịu của Trần mù.

Từ Thi Vũ cũng đang nhìn Trần mù, trong mắt phần nhiều là sự hiếu kỳ.

Bà nội thì cầm chổi, đang tỉ mỉ quét dọn bụi đất ở trong sân.

Vốn dĩ sân nhà đã rất sạch sẽ rồi, mà bà vẫn cứ quét qua quét lại, dường như muốn nó sạch bóng không một hạt bụi.

Rất nhanh, tôi bèn buông bát đũa xuống.

Trần mù đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, gọi một tiếng: “Thập Lục, ăn xong rồi thì mang bài vị với cả di ảnh của mẹ mày mà trong nhà thờ cúng những năm nay ra đây!”

Tôi rùng mình một cái, khi đó lúc rời khỏi nhà, bà nội có bảo tôi đem theo bài vị và di ảnh, thời gian lâu như vậy rồi, mà vẫn cứ để ở trong rương gỗ.

Đứng dậy, tôi vội vã về lại trong phòng, lục lấy bài vị và di ảnh từ trong rương gỗ ra.

Trên bài vị khắc một hàng chữ nhỏ vuông vắn: “Bài vị La Từ Thị, chồng La Vãn Thành lập.”

Trên tấm di ảnh kia, mẹ tôi tuy mở mắt.

Nhưng biểu cảm lại rất tĩnh lặng, cứng đờ, rõ ràng là một bộ mặt của người chết.

Rất rõ ràng, đây là ảnh chụp mẹ lúc sau khi sinh tôi, khi đó mẹ coi như đã mất rồi.

Tôi đem di ảnh và bài vị đưa tới trước mặt Trần mù.

Trần mù nhận lấy xong, bèn bắt đầu bày lên trên chiếc bàn gỗ.

Tôi ngắm nghía ba cỗ quan tài này một chút.

Màu sắc quan tài không giống nhau, có hai cỗ quan tài màu đen, một cỗ bên trên đặt bài vị của bố tôi, khắc chữ: “Bài vị La Vãn Thành.” Di ảnh được sửa từ ảnh chụp màu, còn là ảnh trên chứng minh thư của bố tôi.

Bố sau khi chết bị trấn xác, căn bản không có cách gì dùng xác chết để chụp di ảnh.

Trên cỗ quan tài đen còn lại, thì là bài vị của ông nội tôi: “Bài vị Âm thuật tiên sinh La Trung Lương!” Còn về ông nội tôi thì càng không có di ảnh.

Cỗ quan tài cuối cùng là màu đỏ tươi vô cùng, cũng nằm ở vị trí chính diện phía sau chỗ đặt chiếc bàn gỗ linh đường này.

Bài vị và di ảnh của mẹ tôi được bày ở phía sau đồ cúng tiểu tam sinh.

Hai bên phân biệt là chín cây nến, đã được châm lửa, ánh nến trắng bập bùng, lay động theo làn gió nhẹ.

Chính giữa chiếc bàn gỗ, phía trước đồ cúng tiểu tam sinh, còn có một bát hương to bằng bàn tay.

Bên cạnh đặt một bó hương, dưới đất để một chồng tiền giấy, cùng với một cái chậu than.

“Thập Lục, thắp hương cho mẹ mày, sau đó quỳ xuống đốt tiền giấy đi.”

Trần mù đột ngột mở mồm nói.

Tâm tư tôi rất phức tạp, theo yêu cầu của lão châm ba nén hương, sau đó quỳ xuống dưới đất đốt tiền giấy.

Bên trong sân, đột nhiên nổi gió.

Cơn gió này cũng không lớn, nhưng vô cùng kỳ dị, giống như biết bám lấy người vậy, cứ thổi vòng bên cạnh người.

Tôi vừa mới bật lửa để đốt tiền giấy, thì đã phụt một tiếng tắt ngóm.

Lạch cạch liên tiếp mấy lần, nhưng vẫn không thể đốt cháy tiền giấy được.

Đến cả nén hương ban nãy vừa châm, hóa ra cũng bị thổi bay ra khỏi bát hương, rơi thẳng xuống dưới đất, đầu hương thậm chí còn đứt đoạn nữa!

Sắc mặt Trần mù nghiêm trọng, lão hạ giọng gọi một câu: “Lưu âm bà, bà cũng vào trong nhà, đừng quét nữa, vào ngồi cùng một chỗ với con bé dương sai kia.”

“Mẹ của Thập Lục, không muốn đi.”

Câu nói này khiến người tôi rùng mình một cái, trong lòng đã có vài phần chua xót.

Bà nội bỏ chổi xuống vào trong gian chính, đứng cùng một chỗ với Từ Thi Vũ, rõ ràng thần sắc bà có vài phần hoảng loạn và căng thẳng.

Tôi không nói gì, cố nén cái cảm giác chua xót kia xuống, lại châm hương lại lần nữa.

Cho đến tận giờ, tôi vẫn chưa thực sự được nhìn chính diện mẹ tôi.

Mẹ theo tôi những năm nay, lần lại gần tôi nhất, cũng là lần trước khi khu nhà họ Cố sụp đổ, mẹ cứu mạng bọn tôi.

Còn trước đó nữa, thì đều là sau khi tôi hôn mê xong mẹ mới xuất hiện.

Tạch! Tạch!

Tôi liên tiếp đánh lửa mấy lần, nhưng gió quá lớn, căn bản không bật cháy được!

Trong lòng tôi ngoài cảm giác chua xót, thì còn càng nóng ruột, tạch một phát, bật lửa lại còn bị tôi đánh hỏng nữa.

Trần mù sắc mặt càng sầm xuống, lão ấn lấy tay tôi, trầm giọng nói một câu: “Đất về với đất, bụi về với bụi, người sống đi dương quan, người chết về âm gian, Từ Nương, cô đã mất mạng hai mươi hai năm, không về âm giới, thì không có khả năng đầu thai.”

“Thập Lục dù sao cũng đã lớn thành người rồi, lẽ nào cô định đi theo nó cả đời sao?” Tiếng xé rách đột nhiên liên tiếp vang lên!

Chiếc đèn compact ở trong sân, cũng bất chợt tắt phụt!

Ngoài ra, nến cháy ở trên bàn, bản thân vốn là ánh lửa sáng màu vàng nhạt nay cũng lại biến thành màu xanh lè âm u.

Nhiệt độ trong chớp mắt cũng giảm xuống tận mấy độ, lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Sắc mặt Trần mù dần bắt đầu trở nên khó coi.

Giọng của lão cũng khàn hơn rất nhiều: “Thập Lục muốn tiễn cô đi, cô cũng không đi sao?”

Tôi không khống chế nổi sự run rẩy của cơ thể, cũng luôn cảm thấy tròng mắt nóng lên, muốn rơi nước mắt.

Run rẩy khàn giọng gọi một câu: “Mẹ, Thập Lục, thành tài rồi! Mẹ ra đây gặp con, được không, Thập Lục muốn nói chuyện với mẹ.”

Tôi dứt lời.

Gió ở trong sân, đột nhiên nhỏ đi.

Tuy rằng ánh nến vẫn cứ là màu xanh lét, nhiệt độ vẫn cứ lạnh băng, nhưng may là đã có dấu hiệu tốt lên.

Trần mù lập tức lấy ba nén hương ra, lão vụt vò mạnh đầu hương một phát.

Phụt!

Ba nén hương lại bị lão cứ thế vò cháy bùng lên!

Động tác của lão vô cùng ác liệt, đem hương cắm một nhát vào trong bát hương, rồi trầm giọng quát một câu: “Mẹ mày sắp tới rồi, Thập Lục, đốt vàng mã!”

Tôi vội cầm tiền giấy lên, châm lửa từ cây nến.

Lần này, tiền giấy bị đốt cháy rồi.

Lòng tôi vui mừng, vội vàng đặt vào bên trong chậu than, lập tức lại bỏ thêm tiền giấy vào trong, rất nhanh trong chậu than lửa đã cháy đùng đùng.

Chỉ có điều, khiến người ta ớn lạnh là, ngọn lửa này cũng là màu xanh lét.

Tôi cảm thấy rất không bình thường, bởi vì trên trán trần mù, cũng đang liên tục rịn mồ hôi, thậm chí gân xanh còn đang nổi gồ lên, giật giật.

“Thập Lục, chờ chút nữa mẹ mày tới, sợ là sẽ giết người, cô ta không muốn đi.”

“Mày phải ngăn cô ta lại, sau đó khuyên cô ta đi, nghe rõ chưa?” Tim tôi đập đánh thịch một cái.

Giết người? Mẹ tôi thế này là muốn giết người? Mẹ làm gì mà bạo lực như thế, ở đây cũng chẳng có ai làm hại tôi.

Tôi khó khăn nói ra suy nghĩ của mình, bảo Trần mù đừng có sợ mẹ tôi như thế, mẹ cũng từng cứu mạng lão hai lần.

Bên trong nhà thì là bà nội tôi, và còn Lưu Văn Tam với Từ Thi Vũ, đều không có thù oán với mẹ, mẹ không thể nào giết người tùy tiện được.

Trần mù im lặng một lát, rồi mới thở dài một tiếng, nói: “Nếu là lúc bình thường, cô ta không thế, nhưng hôm nay thì khác.”

“Lúc ban ngày, chú cũng đi đào mộ cô ta lên, tuy rằng xác của cô ta không có ở trong, nhưng cũng đặt một số đồ vật lúc sinh thời! Chú đã đặt vào trong cỗ quan tài đỏ này, cũng đặt cả trấn vật nữa.”

“Chú định tiễn cô ta đi, thì cũng là muốn cô ta rời xa mày. Cô ta là mẫu sát hai mươi năm, thứ lửa ma xanh lét này đều đã cháy lên, lúc này cô ta cũng đã có sát ý rồi.”

“Mày bắt buộc phải khuyên bảo cô ta vào bên trong quan tài màu đỏ.”

Lời của Trần mù, mới khiến tim tôi đập điên cuồng.

Lão đi đào mộ?

Chỉ có điều, tôi cũng chẳng có lý do để trách lão, lão cũng chỉ là cần chuẩn bị để tiễn mẹ tôi lên đường.

Còn về trấn vật, khiến tôi nghĩ đến những thứ kia ở nhà họ Vương.

Trong lòng tôi lại do dự, mất tự nhiên nói: “Chú Trần, thế có phải là trấn vật thiếu mất gì không? Lúc trước chú chẳng phải nói là, mẹ cháu chỉ cần đến gần khu nhà họ Vương là sẽ bị trấn sao, chúng ta thiếu đồ, nên mới phải cần mẹ cháu tự vào quan tài?”

Kỳ thực tôi cũng sợ tôi không khuyên nổi mẹ tôi, nên mới muốn chuẩn bị chu toàn một chút, hoàn toàn không cần thiết phải để chúng tôi đi mạo hiểm.

Trần mù lại lắc lắc đầu trả lời: “Trấn vật không thiếu, mà là bởi vì, căn nhà này của nhà mày, là nơi cô ta chết, đây chính là hung trạch.”

“Bất luận là xác hay là quỷ quái, ở nơi mất mạng đều sẽ càng hung dữ hơn!”

“Cô ta không muốn bị trấn, thì sẽ không trấn nổi cô ta!”

Trần mù vừa dứt lời.

Trong nhà lại xuất hiện tiếng khóc thút thít đầy đau thương, cái giọng đàn bà thê lương trầm bổng ấy, khiến lòng tôi ớn lạnh.

Người khóc lóc, lại không phải là mẹ tôi, mà hóa ra là Từ Thi Vũ ở trong gian chính! Và còn cả bà nội tôi nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận