Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 491: TỰ TÁNG

CHƯƠNG 481 TỰ TÁNG



Chứ nếu không, chỉ dựa vào vết thương đó trên cổ lão ta, thì lão ta hoàn toàn không có bản lĩnh đứng dậy được.

Tôi cố nhịn cảm giác đau buốt trên người, cũng chồm một phát về phía người Lý Lão Quan.

Cùng lúc này, một bóng đen đập về hướng Lý Lão Quan

Ngao sói ngoạm một cú thật mạnh lên cánh tay cầm dao găm của Lý Lão Quan, lực của nó cực mạnh kéo theo Lý Lão Quan chồm sang bên cạnh, trực tiếp đập thẳng lên trên nấm mồ đất kia.

Bản thân mồ đất đã không so được với mộ gạch, bị đập một phát thế này, phần đỉnh liền bị đập bằng phẳng luôn.

Đầu ngao sói lắc mạnh mấy phát, cánh tay của Lý Lão Quan đã thành một đám thịt nát rồi.

Nhiệt độ ở trong sân, đột nhiên trong giây phút này liền hạ xuống dưới độ âm.

Trên nấm mồ ướt đẫm máu tươi, ngao sói nhả mõm ra, chạy quay lại phía trước tôi và Trần mù, hung hãn chằm chằm nhìn Lý Lão Quan.

Lúc này Lý Lão Quan hóa ra đã nằm im bất động, đường nét cực giống với Tiểu Niếp đó cũng đã hồi phục bình thường, thân người còn đang hơi hơi run rẩy co giật.

Tôi nhanh chóng bò dậy, đỡ Trần mù dậy.

Trên trán Trần mù toàn là từng giọt mồ hôi to đùng, tôi chằm chằm nhìn ra phía cỗ quan tài đá vôi kia.

Sau một loạt động tác vừa nãy, Tiểu Niếp cũng đã ra ngoài rồi.

Con bé đứng ở phía trước quan tài, nhưng không nhìn sang tôi, cũng chẳng nhìn Trần mù, mà ngược lại là nhìn Lý Lão Quan...

Tôi lại càng cảnh giác hơn, cũng không dám tiếp tục ra tay trước nữa.

Con bé hung dữ đến đáng sợ, cũng mạnh đến đáng sợ, Trần mù và tôi trên cơ bản đều đã dốc hết toàn lực, mà chỉ mới giáp mặt hai người đều đã bị thương.

Tùy tiện động thủ nữa, sợ đúng là sẽ chết thật.

Tay nắm chặt lấy gậy khóc tang, luôn chuẩn bị cho việc Lý Lão Quan sẽ lại lao lên, ít nhất phải giải quyết được một tên, mới có thể chuyên tâm đối phó với Tiểu Niếp.

Lúc này trong lòng tôi cũng có rất nhiều thắc mắc, Lý Đức Hiền biến mất, cỗ quan tài kia đậy nắp lại, có thể dễ dàng thấy là, lão chắc chắn đã vào trong quan tài.

Nhưng tôi lại không biết được là lão đang chơi trò gì, chỉ có thể khẳng định là việc này không có hại gì cho lão, nhưng lại chẳng tốt lành gì đối với chúng tôi.

Giây tiếp theo, Lý Lão Quan đang co giật kia đột nhiên lại một phát ngồi bật dậy.

Tôi vốn còn tưởng lão ta định tới đối phó với chúng tôi.

Nhưng không ngờ được rằng lão ta lại đi bốc lấy đất mộ.

Đem phần đất mộ ban nãy bị đập văng ra, toàn bộ bốc về chỗ cũ, máu trộn lẫn với đất, cả nấm mồ đều thành mồ máu.

Tư duy vốn hỗn loạn, lại đột nhiên một phát liền như được chỉ rõ ra vậy.

Hơi thở của tôi lập tức liền trở nên gấp gáp, cắn răng nói một câu: “Chú Trần, con bé ban đầu không phải là muốn giết chúng ta, mà là nó đang bảo vệ cái Sinh cơ trạch này!”

“Sinh cơ trạch và Tuyệt mệnh vị đối lập với nhau, nó có thể trở nên dữ như vậy, cũng có quan hệ với việc trong căn nhà này táng xác vũ hóa, vừa nãy chú không làm bị thương Lý Đức Hiền được, là bởi vì Lý Đức Hiền đã táng chính bản thân lão! Lão định hạ táng ở trong căn Sinh cơ trạch này, Trạch Nguyên thành Âm trạch, vậy nên Tiểu Niếp sẽ bảo vệ lão!”

Lúc nói xong, lòng tôi đồng thời càng ớn lạnh hơn, cũng càng xác định suy nghĩ của tôi không sai.

Chứ nếu không, con bé sẽ không để Lý Lão Quan đi sửa mộ.

Điều càng khiến tôi bức bối là, muốn đối phó với Lý Đức Hiền, thì bắt buộc phải trấn sát Tiểu Niếp, chứ nếu không thì không những không chạm được đến lý Đức Hiền, mà chúng tôi đến căn nhà này cũng không ra khỏi nổi.

Trần mù nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất, trong nước bọt còn lẫn cả máu, lão cũng lẹc khẹc ho mấy tiếng.

“Thế nghĩa là nó phải hồn phi phách tán, mới có thể động đến Lý Đức Hiền được.” Giọng Trần mù cũng vô cùng khản đặc.

Tôi gật gật đầu, trong đầu cũng nhanh chóng nghĩ đối sách, nên làm thế nào mới có thể khống chế được Tiểu Niếp.

La bàn nhái chỉ có thể trụ được thời gian chốc lát, trên cơ bản không có tác dụng gì, Sát thuật cần thức mở đầu, không trấn nó lại được thì cũng chẳng cách gì dùng.

Tôi đột nhiên phát hiện, thủ đoạn mạo hiểm duy nhất, chính là Định la bàn rồi...

Lần đó Dương Hạ Nguyên chính là dùng la bàn trong tay y định xác thanh thi, la bàn không hề vỡ...

Giằng co do dự trong chớp mắt, rồi tôi cũng không tiếp tục do dự nữa.

Định la bàn rất quý báu, nhưng tôi và Trần mù cũng chỉ có một cái mạng này thôi, trong lòng khẽ nói một câu xin lỗi với ông nội tôi.

Tôi bèn hạ thấp giọng, nói với Trần mù tôi còn cần một cơ hội nữa, cơ hội giống với ban nãy.

Tôi nắm chắc được, lần này có thể diệt được con bé!

Nhưng lời này tôi cũng chẳng mấy tự tin, bởi vì Trần mù bị thương không nhẹ, lão sợ là không tạo ra được kiểu cơ hội này nữa.

Giây tiếp theo, Trần mù đột ngột đứng thẳng người dậy, dường như sự đau đớn đều bị cưỡng chế đè xuống.

Lão vung tay một phát, vứt bỏ luôn cây gậy khóc tang trong tay đi, quay người giật cây gậy khóc tang trong tay tôi lại.

Động tác này lưu loát như mây bay nước chảy, đương nhiên tôi cũng không ngăn lại.

Gậy khóc tang Lôi kích mộc cầm vào tay trái, tay phải của Trần mù đột nhiên rắc một phát lên trước, thứ rắc rơi ra ngoài là một nắm tiền tuế! Ít nhất có tới mấy chục đồng!

Ngay tiếp sau đó, Trần mù lại lao lên phía trước.

Lão hô khẽ: “Nữ vong mạng Đinh Dậu, tiền tuế lấy trăm đồng. Trấn vật định xác, Đương đầu nhất bổng!”

Giọng nói này của lão tràn ngập khí thế trước nay chưa từng có, đồng thời cũng có vẻ tàn bạo!

Trong đó Đinh Dậu mà lão nói đến, chẳng phải chính là năm Đinh Dậu năm ngoái lúc Tiểu Niếp chết đó sao?!

Tôi cũng không dám xuất thần, toàn thân lấy hơi nhón người, chậm lại nửa nhịp, rồi theo sát phía sau Trần mù.

Trong nháy mắt, Trần mù đã đến trước mặt Tiểu Niếp.

Tiền tuế đánh trước lên trên người Tiểu Niếp, hơn nữa lờ mờ phần tiền tuế dính lên trên đầu, trên mặt nó còn nhiều hơn, ít nhất phải tới mười mấy đồng, dưới ánh trăng phản chiếu ra thứ ánh sáng sắc lạnh.

Trần mù một gậy đánh xuống, Tiểu Niếp rõ ràng muốn nhấc tay, nhưng tiền tuế lại gần như đồng thời đứng dựng lên, phát ra tiếng rung ù ù.

Thân người con bé đột nhiên như bị cố định lại, không thể nhúc nhích thêm chút nào nữa.

Mắt nhìn gậy khóc tang Lôi kích mộc sắp đánh trúng ấn đường con bé.

Lòng tôi mừng rỡ, chiêu Đương đầu nhất bổng này phải mạnh hơn dùng gậy khóc tang thông thường rất nhiều, nằm trong tay Trần mù, nó mới phát huy được tác dụng vốn có!

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên bên trên truyền lại một tiếng vù khẽ.

Một cái bọc tã bất chợt từ phía sau ném bay lại, vừa vặn chắn giữa gậy khóc tang và Tiểu Niếp!

Rầm một tiếng vang lên, gậy khóc tang vụt thật mạnh lên trên cái bọc tã.

Một trận lửa điện chói mắt xẹt qua!

Khói trắng xèo xèo, phát ra tiếng động nhức óc khó nghe, cái bọc tã đó đột ngột trở nên đen xì từng mảng, thậm chí còn bốc lên mùi cháy khét.

Bọc tã đập mạnh lên trên ngực của Tiểu Niếp.

Tiếng lạch xạch khẽ vang lên, toàn bộ tiền tuế trên người Tiểu Niếp cũng rớt xuống, hai tay con bé gập lại, vừa văn đỡ lấy cái bọc tã.

Trong sân, lập tức toàn là tiếng khóc đau đớn thê thiết.

Tiểu Niếp không mở miệng, cái âm thanh đó giống như từ trong ý thức dâng lên, không ngừng vang vọng bên tai.

Mặt Trần mù cũng biến sắc rồi, nhanh như bay lùi lại bên cạnh tôi.

Tôi cũng đứng khựng lại, có thể nhìn thấy vô cùng rõ nét, bên trong cái bọc tã đó chẳng phải chính là một cái âm thai sao?

Lúc này đầu của âm thai lõm hẳn xuống, rõ ràng là đỡ gậy kia cho Tiểu Niếp.

Toàn thân âm thai cháy khét, chẳng phát ra một chút động tĩnh nào, cũng chẳng còn thứ cảm giác âm u mà âm thai bình thường gây ra cho người ta nữa, sợ là đã bị đánh cho hồn phi phách tán rồi!

Tuy mệnh của Tiểu Niếp và âm thai đích thực là khổ, nhưng bọn chúng đã sớm thành thứ tai họa hại mạng sống của con người, không còn khả năng tiễn đi đầu thai nữa, đánh cho hồn phi phách tán có thể khiến bọn chúng bớt hại người, cũng chẳng phải là chuyện xấu.

Nhưng xấu là ở chỗ thứ diệt trước lại là âm thai...

Oán khí trong tiếng khóc bi thương càng chuyển thành sực nức hung ác tàn bạo, thậm chí khiến tứ chi tôi đều trở nên cứng đờ.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn đối diện với Tiểu Niếp.

Hai con mắt trống rỗng của nó, dường như đã có thần trí vậy, dưới đáy mắt còn ánh lên chút màu xanh.

Trong đầu tôi truyền lại từng đợt cảm giác mơ hồ, giống như có một thứ sức mạnh vô hình khiến tôi giơ tay, muốn đi bóp cổ Trần mù vậy!

Trong lòng tôi càng vô cùng ớn lạnh, một phát liền hiểu ra.

Con bé Tiểu Niếp này, muốn khiến tôi trúng tà!



[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ đại lão Diêu Càn Khôn dạo gần đây liên tục thưởng lớn, đã lên top3 donate rồi.

Cảm kích ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn, Thu Thủy Thời Chí, cùng với nhiều phần thưởng của mọi người.

Chương mới hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận