Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 231: LỜI NGUYỀN CỦA THẰNG ĂN MÀY CHÓ CHẾT

“Bây giờ tôi không muốn trả lời những vấn đề này của cô.” Nhắm mắt lại, giọng của tôi càng khàn hơn, nói một câu: “Tôi cảm kích những lần điều động cảnh sát giúp đỡ này của cô, nhưng chuyện này, cô không nhúng tay vào được.”

Từ Thi Vũ thì mím môi, rồi lại nói một câu: “Anh phải trả lời tôi, bởi vì thằng điên nhà họ Vương đó, đã chết rồi! Gã căn bản không thể nào xuất hiện sau lưng anh được.”

Lời nói của Từ Thi Vũ, khiến lòng tôi thất kinh.

“Gã làm sao mà chết?”

Tôi vụt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ không hề né tránh, trong mắt cô ta đầy sự phức tạp, và còn có vài phần đau thương.

“Lúc sáng sớm gã chẳng phải bị người của chúng tôi đưa đi à? Lúc đó đã xảy ra chuyện rồi. Tôi cứ ở trong nhà anh, chẳng đi đâu cả, nên cũng chẳng biết ở trong sở xảy ra chuyện gì nữa.”

“Xe cảnh sát đưa gã đi, trên đường gặp tai nạn, mấy sư huynh và đồng nghiệp của tôi đều bị thương.”

“Xe bị người ta đâm vào phía sau, cửa xe đều bị đâm bẹp, thằng điên nhà họ Vương bị thương nặng nhất, là kiểu bị thương nặng không thể sống sót ấy.”

“Một vị sư huynh của tôi tận mắt nhìn thấy, thằng điên đó bò từ trong đầu xe ra, chạy đi.”

“Chỗ đó là một đoạn đường bên sườn núi, bên cạnh là vách đá dựng đứng, gã rơi xuống dưới rồi.”

Đồng tử mắt tôi co mạnh, trong lòng càng lạnh ngắt.

Từ Thi Vũ mới tiếp tục nói: “Vậy nên gã căn bản không thể nào đến làm bị thương anh được, tôi vẫn cứ nghĩ, bản thân có phải hoa mắt rồi không, chứ nếu không, trên đời này lẽ nào còn có người giống hệt gã nữa?”

“Hay là trên đời này có quỷ thật?”

“Anh bảo góa phụ Liêu vẫn còn hơi thở cuối cùng, rồi đến cuối Trần Đại Đồng, Lý Phương Ngọc và cả chị ta đều chết ở trong sân, tôi có rất nhiều chỗ nghi hoặc không hiểu, nhưng mà người vẫn còn hơi thở cuối cùng, thì chẳng phải là vẫn chưa chết sao?”

“Anh bảo mẹ anh chết rồi, bác ấy lại đi ra ngoài, nhìn trông cũng hung dữ thế, quái dị thế...”

“Trên đời này, có quỷ thật sao?”

Từ Thi Vũ ngơ ngác nhìn tôi, cô ta lại hỏi lần nữa.

Tôi im lặng hồi lâu, rồi mới trả lời: “Có quỷ hay không, tự mỗi người đều có cách nhìn riêng, tôi có lẽ gặp qua không ít quỷ quái, cũng từng gặp thứ người không ra người quỷ không ra quỷ.”

“Còn về hơi thở cuối cùng đó của góa phụ Liêu, là do chị ta chết mà không tắt thở, loại này không phải là quỷ, chị ta là xác sống. Là loại người chết mà tắt thở xong là sẽ ngã xuống.”

Trong mắt Từ Thi Vũ, vẫn đầy vẻ không hiểu.

Trong lòng tôi rất rõ, nhìn thấy bao nhiêu chuyện như thế ở trong thôn của tôi, đã khiến cô ta có sự xung đột cực lớn đến thế giới quan mà bản thân cô ta từng lý giải, rồi cả việc xe cảnh sát gặp tai nạn, thằng điên nhà họ Vương lẽ ra đã chết rồi, mà lại xuất hiện lần nữa.

Đối với cô ta mà nói, đều không giải thích nổi.

Nhưng đối với tôi mà nói, sự lo lắng lại càng nhiều thêm, tôi càng sợ gã sẽ có thể gây ra chuyện gì đó với mẹ tôi.

Gã cũng kỳ dị, hung hãn như thế, chết xong rồi có trời biết sẽ biến thành thứ quỷ quái gì? Xác sống hay là huyết sát?

Lúc tư duy của tôi càng phiền loạn hơn, Từ Thi Vũ lại hít sâu một hơi, cô ta gật gật đầu, nói: “La Thập Lục, cách giải thích của anh tôi không hiểu, nhưng cũng đã rất rõ rồi, cảm ơn.”

“Có điều thân thể của anh, đích thực không chịu nổi việc anh đi về, anh không rời khỏi giường bệnh được.”

“Tôi đã đem những gì tôi biết nói với bên sở từ sớm rồi, bọn họ thấy rằng trong chuyện này có điểm đáng ngờ, khả năng thương tích của thằng điên nhà họ Vương không nặng đến thế, nên đã chạy thoát ra ngoài, lúc này thôn Tiểu Liễu của các anh chắc đã bị chó nghiệp vụ và xe cảnh sát vây tầng tầng lớp lớp, trong tay thằng điên nhà họ Vương có hai mạng người, cũng coi như là hung thủ ác ý giết người, còn đánh lén anh nữa, thì càng là cố ý giết người loại nặng, anh suýt nữa là mất mạng rồi.”

“Dạng vụ án ác tính này, bên trên rất quan tâm, gã đã bị truy nã. Anh bây giờ về thôn ngoài việc bị hỏi cung ra, không có bất cứ ích lợi gì.”

“Anh tốt nhất cứ nghỉ ngơi tử tế, có chuyện gì, tôi đều có thể giúp anh, ví dụ về thôn nhà anh xem xem, đây đều là chuyện nhỏ.”

Từ Thi Vũ nói xong những lời này, tôi cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Cũng vào lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy mở.

Mấy người Lưu Văn Tam và Trần mù căn bản không hề rời đi, Trần mù lại nói một câu: “Thập Lục, nếu mà nói, thằng điên kia đã chết rồi, thì nó lại càng không thể là đối thủ của mẹ mày được, nó vừa mới chết, căn bản không bì được với mẹ mày.”

“Nếu nó có bản lĩnh thật, thì sẽ không bỏ chạy, tất cả chúng ta đều phải chết.” Từ Thi Vũ ngoảnh đâu, thần sắc của cô ta có chút mất tự nhiên.

Tôi im lặng một lát, sau đó mới bảo phiền Từ Thi Vũ về trong thôn giúp tôi xem xét tình hình trong nhà tôi, xem xem bà nội tôi sao rồi.

Lúc này, ba người bọn họ vào lại trong phòng.

Người mở miệng ngược lại là Phùng Chí Vinh, ông ta nói với tôi, bà nội tôi đã được đón ra khỏi thôn Tiểu Liễu rồi, ông ta sắp xếp cho bà nội ở trong khu nhà của nhà họ Phùng.

Còn về quan tài của bố tôi và ông nội tôi, cùng với quan tài của con gái và cháu ngoại Trần mù, thì cũng đều được ông ta xếp người đưa ra ngoài, đặt ở nhà họ Phùng.

Lúc đó tôi sai Phùng Bảo và Phùng Quân đi canh lão góa kia, lão ta rất lợi hại.

Bao nhiêu người thế mà vẫn không giữ được, vẫn để lão chạy trốn khỏi thôn Tiểu Liễu.

Ông ta cũng lo sẽ xảy ra vấn đề gì, nên bèn sắp xếp luôn những việc này.

Lòng tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ Thi Vũ cũng không nói thêm gì khác, chỉ bảo với tôi, nếu tôi đã tỉnh rồi, thì cô ta đi về trước đã, nếu như tôi có việc gì, có thể nhắn tin wechat cho cô ta.

Tôi do dự một chút, rồi nói lời xin lỗi cô ta về thái độ ban nãy.

Từ Thi Vũ cười cười, nói không sao cả, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này Hà Thái Nhi lại dẫn bác sĩ và y tá vào, rồi tiến hành làm cho tôi một đống kiểm tra loạn xì ngầu.

Đại thể cuối cùng còn mắng tôi một trận, bảo tôi đừng có để tâm trạng kích động như thế, phải chú ý điều dưỡng thân thể, nếu không sẽ thành tàn tật cả đời các loại....

Tâm trạng tôi cuối cùng cũng ổn định lại, chuyện đã đến nước này, tôi cũng chỉ có thể cầu mong mẹ tôi đừng gặp chuyện gì khác nữa.

Trần mù nói cũng rất đúng.

Hơn nữa mẹ tôi là mẫu sát hơn hai mươi năm, Trần mù và Lưu Văn Tam, thậm chí là ngao sói, đến bản lĩnh đánh giáp mặt cũng không có.

Dù gì trước mặt huyết sát như góa phụ Liêu, vẫn còn có thể động thủ kia kìa.

Thằng điên nhà họ Vương chắc chắn không phải là đối thủ của mẹ!

Tôi phải nhanh chóng hồi phục, rồi nghĩ cách nữa.

Chỉ là Trần mù không phải là đối thủ của mẹ, không tiễn mẹ đi được, chuyện này sẽ rất phiền phức.

Trong lúc tư duy hỗn loạn, sự mệt mỏi và buồn ngủ lại dâng lên, tôi mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi một giấc.

Kết quả tôi lại mơ thấy ác mộng.

Lần này thì chẳng còn những chuyện liên quan đến mẹ tôi nữa, mà chuyện tôi lại mơ thấy, là thảm kịch nhân gian sau khi đập sông Dương bị trâu sắt đâm vỡ.

Cùng với Trần mù, và cả Hà Thái Nhi đều không được chết tử tế...

Cuối cùng là Lưu Văn Tam cũng chết ở trên sông Dương, bị quỷ nước móc tim.

Bị ác mộng này dọa cho tỉnh giấc, lúc tôi tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có một ánh đèn bàn tối mờ.

Tất cả mọi người đều không có đây, trên tay tôi được cắm kim truyền nước, nên cũng chẳng cảm thấy đói khát, chỉ là vẫn còn rất yếu ớt.

Bên cạnh đầu giường, điện thoại của tôi vẫn đang sạc điện, tôi phát hiẹn rương gỗ cũng được đặt ở đó.

Mò lấy điện thoại, tôi bấm gọi cho Phùng Chí Vinh.

Đầu bên kia giọng ông ta hơi có chút căng thẳng, hỏi tôi có vấn đề gì mà đột nhiên tìm ông ta?

Tôi nói với Phùng Chí Vinh, bảo ông ta tìm trên xác của ông nội tôi một thứ, chắc là một hoặc hai tờ giấy, bên trên có rất nhiều hình vẽ hoặc là cổ văn phong thủy khó đọc, bảo ông ta đem đến cho tôi ngay bây giờ.

Hơn nữa tôi cũng dặn ông ta, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến mạng sống của rất nhiều người! Nhớ kỹ đừng để người khác biết, chỉ có thể do đích thân ông ta đi tìm, rồi đưa qua đây!

Nói hết xong, tôi liền ngắt điện thoại.

Tay trái của tôi nắm chặt lấy ga giường.

Lo lắng không chỉ là con trâu sắt trên sông Dương đó.

Mà còn cả việc lặp lại hai lần, Lưu Văn Tam, Trần mù và Hà Thái Nhi chết thảm trong giấc mơ của tôi.

Trước đây, lúc tôi và Lưu Văn Tam giải quyết Mã Bảo Trung, trước khi gã chết có từng nói một câu.

Lúc đó gã nói với Lưu Văn Tam: “Sau khi vợ mày treo cổ, thằng mù chết chìm, là sẽ đến ngày chết của mày, mày không con tuyệt hậu, không người đưa tang, chỉ còn nước vào nghĩa trang núi Mã.”

Gã cũng còn định nói với tôi, kết quả chưa đợi nói hết gã đã tắt thở rồi.

Lời gã ăn mày chó chết này nói rất chuẩn.... Tôi vốn đã sắp quên mất chuyện ấy rồi, nhưng giấc mơ này lại khiến tôi kinh hoàng nhớ lại.

Tôi sợ nó sẽ ứng nghiệm, sẽ thành sự thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận