Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 850: VÀO THÔN, GIẾT NGƯỜI

Mặt Thẩm Kế lập tức cũng biến sắc rồi, cô ta vụt quay người, nhanh như cắt vượt qua rào chống kỵ binh, đuổi theo về phía dưới núi.

Năm người dân thôn còn lại kia cũng định đuổi theo.

Tôi nhanh chóng nhặt thanh kiếm tiền đồng và cây gậy xương mảnh ở dưới đất lên, lớn tiếng gọi bọn họ lại.

Bọn họ không hiểu nhìn sang tôi.

“Các anh không có bản lĩnh đối phó với Mã Bảo Nghĩa, đừng lên trước nạp mạng, thu liệm xác chết của mấy người này lại, lập tức rời khỏi nghĩa trang này.”

“Tôi đi giúp Thẩm Kế.” Cùng lúc nói xong, tôi đã nhanh chân đi đến phía trước hàng rào chống kị binh.

Lúc này cơ thể tôi ngược lại cứng đơ lại, bởi vì đối với tôi mà nói, độ cao của hàng rào chống kỵ binh này tôi căn bản không nhảy qua được, nếu trèo qua, thì bên trên lại toàn là thanh tre nhọn hoắt.

Ánh trăng lạnh lẽo, mũi tre ẩn hiện lóe sáng, còn chưa biết bên trên có các dạng độc kiểu như độc xác chết hay không.

Lúc tôi đang khổ công nghĩ đối sách, thì bên cạnh truyền lại tiếng nói của một người dân thôn: “La tiên sinh... Bên cạnh có thang dây chúng tôi vừa bắc...”

Hắn chỉ chỉ về phía vị trí bên phải khu nhà, tôi nhìn thấy một chiếc thang dây vừa vặn vắt trên rào chống kỵ binh.

Tôi nhanh chân chạy về phía bên đó, nhanh chóng trèo thang dây ra khỏi khu nhà, sau khi xuống đất, vẫn không dám thả lỏng, nhanh chân đuổi theo về phía dưới núi.

Lúc này, ngao sói vẫn luôn đợi ở bên ngoài “vù!” một phát, lao tới phía sau tôi, theo tôi cùng chạy xuống dưới núi.

Đuổi theo được một đoạn xong, tôi vô thức ngoảnh đầu nhìn nghĩa trang phía sau một cái.

Cũng chẳng biết là đêm quá đen, hay là nguyên nhân gì, mà tôi lại phát hiện trong sân ở phía sau hàng rào chống kỵ binh, hóa ra đã không còn người?

Đầu mày tôi nhíu chặt, nhưng chẳng còn tâm trí lần nữa chạy về kiểm tra.

Mã Bảo Nghĩa không có mặt, trong nghĩa trang chắc không có xác chết, thêm nữa kể cả là có, thì không có người đuổi xác thao túng, những xác chết đó cũng chỉ là xác chết mà thôi.

Xác sống còn giữ lại một hơi thở không chịu trút bỏ mới có thể hành động, hóa sát thì sẽ trở nên rất hung dữ.

Ngoài ra, cho dù có là huyết sát, thì đấy cũng là vật chết, chỉ là nhập vong rất dữ mà thôi.

Nhưng trên người những dân thôn đó đều có phù chuyên dùng đối phó với xác sát, chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn được.

Ngược lại là Thẩm Kế một mình đối phó với Mã Bảo Nghĩa, quá mức nguy hiểm.

Nghĩ rõ ra xong, tốc độ chạy của tôi càng nhanh hơn.

Lúc này thứ tôi cầm trong tay là cây gậy xương mảnh và kiếm tiền đồng, cũng coi như là hai món binh khí, kế hoạch đối phó với Mã Bảo Nghĩa ban đầu của tôi đã bị phá vỡ rồi, tạm thời không phát huy được bản lĩnh trên phương diện phong thủy, cũng chỉ có thể thử nghiệm đá chọi đá đi giúp Thẩm Kế thôi.

Trọng lượng kiếm tiền đồng không nhẹ, cây gậy xương mảnh đủ sắc nhọn, dùng chúng động thủ, tôi có thể thử đi phá tướng cốt của Mã Bảo Nghĩa, phá xương của y, cũng có thể thay đổi mệnh của y!

Lên núi tốn thời gian nửa ngày, đuổi theo xuống núi một phát thể này, tuy rằng chạy nhanh hơn xuống núi nhiều lần, nhưng cũng không thể một lúc một hồi mà đuổi theo tới dưới núi được.

Giữ nguyên tốc độ này chạy chừng hơn nửa giờ đồng hồ, tốc độ của tôi liền bắt đầu chậm đi, cuối cùng chỉ có thể dừng lại, không ngừng thở dốc.

Nghỉ ngơi một lúc xong, thể lực nhanh chóng hồi phục, tôi lại tiếp tục đuổi theo xuống dưới núi...

Màn đêm càng thê lương lạnh lẽo hơn, sương mù lốm đốm tràn ngập trên đường núi, hơi lạnh từ bốn phương tám hướng luồn vào trong tứ chi bách huyệt của tôi.

Lại chạy được một đoạn xong, tôi đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người, cô ta dựa nghiêng ở bên cạnh một cái cây nghỉ ngơi, phần lưng hơi hơi cong lên, nửa thân trên chúi ra trước, mái tóc xõa xuống không ít.

Đây chẳng phải Thẩm Kế, thì còn ai?

Ánh trăng chiếu lên trên gò má cô ta, bởi vì quá mức mệt mỏi, trong vẻ trắng nhợt lại có vài phần đỏ ửng một cách không lành mạnh.

Nhìn trạng thái này của cô ta, so sánh qua lại, tôi tuy cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng rõ ràng tình trạng vẫn tốt hơn một chút.

Nghĩ đến vừa nãy Thẩm Kế thổ huyết, nội thương cũng không nhẹ, cô ta mang theo thương tích đuổi theo xa như thế này, đã chẳng dễ dàng. Nếu là người bình thường, ngày đêm lên núi xuống núi, chỉ sợ lúc này sớm đã kiệt sức rồi.

Sau khi tôi nuốt Thi đan xong, tố chất cơ thể cũng được nâng cao cực nhiều, nên mới có thể trụ được đến bây giờ.

Tôi nhanh chân đến cạnh cái cây, Thẩm Kế trông đúng có vài phần nhếch nhác, con mắt lạnh băng của cô ta liếc xéo tôi một cái xong, bèn chống người dậy, tiếp tục đuổi theo xuống núi.

Lần này tốc độ của cô ta rõ ràng chẳng nhanh bao nhiêu.

“Có chuyện không tiện giải thích, Mã Bảo Nghĩa là con người.” Tôi theo bên cạnh Thẩm Kế, nhíu mày giải thích một câu.

Đồng thời cũng bảo với Thẩm Kế, đối phó xác hoặc vong khách, đối với tôi mà nói đã không phải là việc khó, nhưng dạng người sống có thân thủ mức này như Mã Bảo Nghĩa, tôi căn bản không cách gì tới gần, cộng thêm vừa nãy trong tay tôi không hề có binh khí, tôi lên trước không những không giúp được, mà ngược lại sẽ còn thành gánh nặng cho cô ta.

Sắc mặt của Thẩm Kế hơi dịu đi vài phần, cô ta hơi thở dốc nói: “Chắc đuổi không kịp rồi.”

“Anh nói y là một con người, y đích thực giống như một con người, nhưng lại không giống người.” Thẩm Kế càng thở dốc mạnh hơn.

Điều cô ta nói đích thực không sai, Mã Bảo Nghĩa trên bản chất là người, y đồng thời cũng có tình cảm, đối với Mã Liên Ngọc, con trai y, và cả Sơ bà.

Chỉ có điều Sơ bà chết do luật tộc, Mã Bảo Nghĩa y hại người cũng không ít, không ngăn chặn y, cả thôn Kế Nương đều sẽ bị diệt.

Hơn nữa hai anh em y và Mã Bảo Trung, một người xin đồ, một người quật mộ, đời này không biết đã làm bao nhiêu chuyện mất hết tính người, bọn y còn có sự cấu kết và liên hệ với Viên Hóa Thiệu.

Thậm chí y còn có quan hệ sâu với Trương Nhĩ...

Tôi không thể nào cho Mã Bảo Nghĩa cơ hội, để y rời khỏi núi Kế Nương!

Dù là liều chết chiến đấu, cũng bắt buộc phải giữ y lại! Trương Nhĩ hiện giờ rõ ràng không ở đây, nếu như để bọn y có cơ hội kết thành một hội với nhau thật, vậy thì đúng là hết cách giải.

Mã Bảo Nghĩa nếu thành hộ vệ bảo vệ cho sự an toàn của Trương Nhĩ, thì còn mạnh hơn quá nhiều so với Viên Hóa Thiệu dùng Ngũ gia tiên!

Có điều, không giết được chúng tôi, Mã Bảo Nghĩa sợ rằng cũng sẽ không đi.

Đây đã là cục diện không chết không dừng rồi.

Cả quãng đường dừng dừng đuổi đuổi, lúc gần đến giờ ngọ chính khắc, chúng tôi cuối cùng cũng đuổi theo đến vị trí chỗ Hoành triều sơn.

Một phát nhìn qua, liền phát hiện khoảng chừng có hơn mười cái giếng vàng bị đào ra...

Lòng tôi ngay lập tức liền trầm xuống, bởi vì số giếng vàng bị đào ra đó, cũng chính là dựa trên cơ sở chúng tôi lúc trước đã đào được nửa mét, lại đào sâu xuống thêm một ít nữa, xác chết bên trong đều biến mất rồi, là bị nhổ ra ngoài.

Thẩm Kế vẻ mặt nghiêm trọng, cô ta cảnh giác xoay xoay đầu, quan sát tứ phía đồng thời nghiêng tai lắng nghe.

Giây tiếp theo, Thẩm Kế khẽ bật người lên, nhanh chóng nhảy vọt một vòng xung quanh các phương vị của khu giếng vàng này.

Tôi trong nháy mắt đã hiểu ra, cô ta thế này là đang kiểm tra.

Mấy phút sau, Thẩm Kế quay lại trước mặt tôi.

Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, gấp gáp nói: “Không ở đây...”

“Y không thể nào bỏ đi...” Tôi cúi đầu nhíu mày.

Giây tiếp theo, hơi thở của tôi vụt nghẹn lại, lúc này mặt Thẩm Kế cũng vụt một phát tái nhợt đi.

“Hỏng rồi...” Giọng nói của Thẩm Kế, vừa giận dữ vừa run rẩy, đã đổi cả thanh điệu.

Cô ta điên cuồng lao như bay về phía dưới núi, tốc độ lần này, đã nhanh đến mức tôi không cách gì theo kịp.

Lòng tôi thì càng một phát như chìm xuống tận đáy vực.

Mã Bảo Nghĩa không ở đây, nhưng y lại đem hơn mười xác chết đang chuyển biến thành thanh thi đi...

Y cực có khả năng là trực tiếp định vào thẳng thôn Kế Nương, y căn bản không muốn đánh đấu trực diện luôn với chúng tôi, mà nhân lúc thôn Kế Nương trống rỗng không người, định đi giết người!

Thân hình của Thẩm Kế ở phía trước đã thành tàn ảnh, tôi dốc hết hơi sức đuổi theo lên trước.

Ngọn Hoành triều sơn này cách thôn Kế Nương không được coi là xa, trong tình trạng chạy điên cuồng, thậm chí có thể nói là rất gần.

Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, tôi đã đuổi theo đến vị trí cổng thôn.

Phía trước cổng chào yên lặng trống trải, nhưng tôi lại phát hiện, bên cạnh có một số vết tích đốt cháy.

Nhìn kỹ xong, đó chẳng phải chính là một số phù soạn sao?

Là phù do Âm tiên sinh để lại bị phá rồi, hay là phù của Thẩm Kế bị phá rồi?

Việc này nói lên rằng, Mã Bảo Nghĩa đích thực đã vào thôn rồi...

Ngao sói ở cạnh tôi sủa nhỏ một tiếng, trong thần thái đó, toát ra vẻ cảnh giác trước nay chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận