Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 801: CƠ HỘI

Tôi nhất thời còn chưa phản ứng lại, tôi vốn cho rằng đạo đồng này xuất hiện, khả năng sẽ vì cái chết của Mao Nguyên Dương mà chất vấn tôi.

Nhưng không ngờ rằng, cậu ta hóa ra lại muốn bái sư? Việc này liền khiến tôi trở tay không kịp.

Mao Thủ Nhất rõ ràng cũng ngẩn cả ra, hắn lập tức nhíu mày nói một câu: “Mao Sam, đừng có làm bừa! La tiên sinh còn rất bận.”

Trên khuôn mặt hơi non nớt của Mao Sam, vẻ kiên định chưa từng giảm bớt.

“La tiên sinh, tôi rất có khả năng chịu khổ, tôi không muốn học đạo nữa, tôi muốn theo anh học thuật phong thủy.”

Mao Thủ Nhất lập tức giơ tay ra định đi kéo vai của Mao Sam.

Tôi đưa tay lên, ngăn động tác của Mao Thủ Nhất lại.

“Tại sao?” Kỳ thực tôi cũng rất thắc mắc, muốn hỏi rõ ràng, bây giờ thời gian còn sớm, Mao Sam chắc cũng không làm lỡ thời gian của tôi.

Ngoài ra chính là việc Mao Nguyên Dương không quay về được, khiến trong tâm tôi vẫn có vài phần tự trách, lão chết thế này, tiếp sau có quá nhiều vật và việc.

“Đạo thuật của Trường Thanh Đạo Quán quá nông cạn, đúng gặp phải chuyện lớn thật, thì chẳng có một chút tác dụng nào, tổ sư bị người ta trộm thọ, cha tôi theo đi trừ ma hộ đạo, mà lại chết mất bao nhiêu đồng môn, sau đó nhà họ Liễu có tiền bối tới, cha đưa tinh nhuệ của Đạo quán đi, lại muốn tiếp tục theo đuổi đạo pháp chính thống nhà họ Liễu, kết quả là chẳng còn sống mà quay về.”

Mao Sam từng câu từng chữ nói có chứng có cớ, trong lời nói còn toát lên đôi phần thất vọng đối với Trường Thanh Đạo Quán.

Tôi không hề mở miệng ngắt lời cậu ta, lời của cậu ta còn chưa dừng lại, tiếp tục nói: “Lần này, cha chết như thế nào, chúng tôi cũng đều không biết.”

“Nhưng điều này càng đã nói lên sự nông cạn của đạo thuật của Trường Thanh Đạo Quán, cho dù là cha tôi, ông ở thành phố Nội Dương cũng đã coi là một nhân vật nhỏ, nhưng thực lực thật sự thì vẫn chỉ ở tầng lớp đáy cùng.”

“Tôi từng nghe nói, thuật phong thủy của anh, kế thừa từ Địa tướng Kham dư, tôi muốn học Phong thủy! Không muốn giống như cha tôi, đến tận cùng mạng sống, theo đuổi đều chỉ là Đạo thuật nông cạn, cả đời không chút thành tựu.”

Nói hết xong, thần sắc của Mao Sam vẫn vô cùng kiên định.

Từ nơi sâu thẳm trong con mắt cậu ta, tôi còn có thể nhìn ra được, cậu ta thất vọng đối với Trường Thanh Đạo Quán.

“Hỗn xược!” Mặt Mao Thủ Nhất kinh hãi biến sắc, giơ tay, tát một phát thật mạnh lên trên đầu của Mao Sam.

Mao Sam hự lên một tiếng, lập tức loạng choạng lùi ra sau nửa bước.

“Mao quan chủ dốc lòng dạy dỗ đệ, đệ bắt đầu học Đạo kinh từ năm ba tuổi, tại sao còn không thể lý giải, chuyến đi này của Quan chủ là vì Đạo quán? Ông tuy chết, nhưng là xả thân vì chính nghĩa! Đệ nói ông bất tài nông cạn, đúng thật là ngỗ nghịch bất hiếu!”

Mao Thủ Nhất rất cung kính đối với tôi, nhưng khi hắn quát tháo Mao Sam, thì giọng điệu rất nghiêm khắc.

Mao Sam chằm chằm nhìn Mao Thủ Nhất nói: “Sư huynh, cha đệ cũng dạy dỗ huynh từ nhỏ! Nhưng hiện giờ đạo thuật của huynh ra sao? Cùng tuổi đời như nhau, tiền bối nhà họ Liễu lại ra sao?”

Câu nói này, khiến tôi lập tức hiểu ra, Mao Sam đang nói đến Liễu Dục Chú.

Đích thực, Liễu Dục Chú tuổi đời chẳng qua hơn hai mươi, Mao Thủ Nhất này cũng là hơn hai mươi tuổi, nhưng hai người lại hoàn toàn không so được với nhau.

Đầu mày Mao Thủ Nhất nhíu chặt, tâm mày dồn lại thành một đống, hắn trầm giọng nói: “Nhà họ Liễu là nhà họ Liễu, việc này làm sao có thể so sánh được?”

Nhưng Mao Sam lại không hề nhượng bộ, tiếp tục nói: “Tại sao không thể so sánh được? So sánh một cái liền rất rõ ràng rồi, tại sao huynh không bằng tiền bối nhà họ Liễu? Chính là bởi vì Trường Thanh Đạo Quán quá tầm thường, quá nông cạn! Tại sao La tiên sinh tuổi còn trẻ măng, chẳng qua chỉ hơn đệ mấy tuổi, nhưng Phong thủy tiên sinh trong giới phong thủy của cả thành phố Nội Dương đều không bằng anh ta, thậm chí anh ta có thể dẫn người phá bỏ khu trạch viện của tên Viên Hóa Thiệu cùng hung cực ác đó, diệt kẻ tội ác chồng chất đó!”

“Đây chính là bởi vì La tiên sinh được kế thừa Địa tướng Kham dư, ngưỡng cửa của anh ta, hoặc giả đã là theo đuổi cả đời của những Phong thủy sư khác! Đệ không muốn cố cả một đời, kết quả chỉ có thể đạt đến điểm khởi đầu của người khác. La tiên sinh hôm nay tới Trường Thanh Đạo Quán, đệ có cơ hội này, tại sao không thể từ bỏ Đạo thuật, đi học thuật Phong thủy?!”

Rõ ràng, sau khi cậu ta nói hết những lời này xong, sắc mặt của Mao Thủ Nhất đã lúc xanh lúc đỏ rồi.

Mao Sam ra vẻ lại định quỳ xuống trước mặt tôi.

Nói thật, đạo lý trong những lời này của cậu ta, nói ra thì quá kịch liệt, nhưng trên thực tế, thì đúng thật là không sai...

So sánh đạo pháp, Trường Thanh Đạo Quán đối mặt với đạo thuật nhà họ Liễu, bèn giống như đứa trẻ non nớt đối mặt với trai tráng lực lưỡng.

So sánh thuật phong thủy, thuật phong thủy thông thường đối mặt với Địa tướng Kham dư, cũng giống như đứa trẻ vừa học chữ, đối mặt với một học giả học vấn đầy mình.

Giống như Trương Nhĩ cố cả một đời lão đều khó có thể thực sự nhập môn Âm Dương, nhưng cả cuộc đời này của lão, lại vô cùng khát vọng.

Nghĩ đến đây, lòng tôi lập tức kinh hãi một phát.

Tâm thái của Mao Sam, tại sao tôi cảm giác lại sẽ giống với Trương Nhĩ thời trẻ?

Ánh mắt tôi chằm chằm nhìn Mao Sam, cậu ta cũng nhìn tôi, rõ ràng trong mắt cậu ta có vẻ mừng.

Tư duy trong đầu tôi diễn ra rất nhanh.

Mao Sam đã nhập môn Đạo thuật, cậu ta có dạng tâm thái này, bèn nhất định sẽ muốn leo lên cao.

Nếu như cậu ta đi sai đường, sau này nhất định sẽ có chuyện.

Cái chết của Mao Nguyên Dương tôi dù gì cũng có trách nhiệm, nhà họ Liễu kỳ thực cũng có trách nhiệm, lão có một huyết mạch, nếu như đi sai đường, sợ rằng sẽ đoạn tử tuyệt tôn, lại hoặc là con cháu đời sau thành kẻ ác.

Nếu nói ngộ nhỡ, cậu ta gặp phải Trương Nhĩ, ngộ nhỡ bị Trương Nhĩ thu vào dưới trướng.... Thì đấy mới là việc không dám nghĩ, tôi lại không thể giết cậu ta để bóp chết khả năng từ trong trứng nước.

Tư duy xác định xong, tôi mới mở miệng: “Mao Sam, tôi nể mặt Mao quan chủ, có thể thử tranh cho cậu một cơ hội.”

Mao Sam ngẩn ra một cái, nói: “Anh không đồng ý thu nhận tôi sao? Tôi rất...”

Tôi ngắt luôn lời của Mao Sam, tiếp tục nói: “Cậu để tôi nói hết xong, rồi hãy mở miệng.”

Mao Sam lập tức ngậm chặt miệng, trong mắt cậu ta đều là vẻ cung kính.

Lúc này, trong mắt Mao Thủ Nhất cũng đã có vài phần dao động và khát vọng rồi.

Tôi nhìn rất rõ ràng thấu triệt, nếu như Mao Sam có thể theo tôi học thuật phong thủy, thì đối với Trường Thanh Đạo Quán mà nói, nhất định là chuyện tốt.

Mao Thủ Nhất liền không ngăn cản và cự tuyệt.

Khác biệt giữa bọn họ và đạo sĩ nhà họ Liễu chính là, nhà họ Liễu ở ngoài thế tục, còn bọn họ vẫn đang nằm trong thế tục.

Tôi định thần lại, rồi mới nói: “Mao quan chủ theo nhà họ Liễu vào Phị Phát Quỷ diệt ác mà chết, tôi phải giải thích một chút với cậu, nhà họ Liễu cũng cần cho cậu một số giải thích. Mà thứ cậu học từ nhỏ lại là Đạo pháp, bây giờ tôi xem tâm cậu cũng rắn rỏi, tôi sẽ nói với Liễu Dục Chú, hỏi anh ta xem có đồng ý thu nhận cậu làm đệ tử ghi danh không, nếu anh ta thu nhận cậu, thì đấy chính là cơ hội của cậu, cậu có thể học được Đạo thuật càng tinh diệu hơn, cũng sẽ không phí hoài nỗ lực mười mấy năm qua của cậu, dù sao cũng là một phép thông, vạn phép thông.”

“Nếu như cậu không có duyên với nhà họ Liễu, thì tôi nhận cậu làm đệ tử ghi danh, dạy cậu Âm thuật.”

Địa tướng Kham dư, chỉ được có một truyền nhân, có điều đó là đối với Âm dương thuật hoàn chỉnh mà nói.

Tôi chỉ dạy đi chút ít Âm dương thuật hời hợt, thì sẽ không có vấn đề gì.

Cũng giống hệt như lần đó từ núi Kế Nương xuống, tôi không cho được Trương Nhĩ Táng ảnh quan sơn, liền đề nghị dạy Âm thuật cho lão vậy.

Chỉ có điều bị Trương Nhĩ từ chối rồi.

Tôi dứt lời xong, trong mắt Mao Sam toàn là ngạc nhiên, đồng thời càng nhiều hơn nữa là mừng như điên.

Cậu ta vụt quỳ xuống, lại dập đầu mạnh tận mấy phát!

“La tiên sinh, nếu như tiền bối nhà họ Liễu thu nhận tôi, thì cái lạy này, là sự cảm kích của tôi đối với anh, nếu tiền bối không nhận, thì tôi sẽ dâng trà hành lễ, nhập môn dưới trướng anh, học tập Âm thuật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận