Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 87: THÀ CHẾT KHÔNG CHỊU CÚNG



Ngay tức thì, ánh mắt tôi nhìn sang phía Đường Hải.

Tên Đường Hải này mở nhà vườn, mấy cái thứ này, trong nhà vườn túm phát ra cả đống.

“Ông chủ Đường, đi với tôi một chuyến nhé?!” Tôi lập tức nói.

Đường Hải lúc này mới hoàn hồn lại, lập cập một lát rồi nói: “Được....được...”

Kết quả Trần mù liếc gã một cái, đột ngột nói: “Thập Lục, mày không được đi với nó, nó không ra khỏi con đường này nổi đâu.”

“Nếu chú nhớ không nhầm, Lưu Văn Tam tuổi này cũng chẳng còn nhỏ, mà còn đi chăn rau, có chút quan hệ mập mờ với bà chủ quán ăn đồ sông phía trước bến tàu ấy.”

“Mày đi qua đó, chắc sẽ kiếm được mấy thứ kia.”

Mấy lời của Trần mù khiến tôi lập tức vỗ trán!

Đúng nhỉ! Trong quán ăn đó chắc chắn có mấy món đồ cúng tiểu tam sinh kia!

Nhưng mà Trần mù nói Lưu Văn Tam đi chăn rau... Khiến tôi ngại không để đâu cho hết.

Câu này nói trần trụi quá, quan hệ nam nữ của Lưu Văn Tam quá loạn, hơn bốn mươi tuổi mà vẫn còn không ít nợ phong lưu.

Còn cái tên Đường Hải này thì tôi chẳng còn ôm hy vọng nữa, gã chắc chắn có vấn đề, thôi lười chẳng buồn hỏi nhiều quản lắm.

Tôi quay người nhảy ra khỏi cầu tàu, vội vàng chạy ra phía cầu tàu chỗ Lưu Văn Tam đỗ thuyền.

Lúc này trời đã rất tối rồi, bên đường cách rõ xa mới có một cột đèn đường.

Tôi vừa chạy, vừa không nhịn được quay ra nhìn phía mặt sông, quả nhiên giống hệt như những gì Trần mù nói.

Thụ thi quá nhiều, dày đặc chi chít, chắn đường đi của bè tre, ban đầu thì còn di chuyển được chút ít, đến bây giờ thì chỉ có thể ở yên vị trí cũ không tiến thêm được chút nào.

Cứ tiếp tục như thế này, thì Lưu Văn Tam chỉ có nước bị giam đến chết trên mặt sông.

Trên đường chẳng có thứ gì khác, cũng chẳng có trở ngại gì.

Tôi cảm giác chỉ là đường đêm bình thường, tôi cũng chẳng mang theo thứ gì liên quan đến xác chết, không có quỷ quái gì định đến chặn đường tôi.

Nếu không, cứ đi đêm là gặp quỷ, trên đời này bao nhiêu người hoạt động về đêm, thì đều chết hết à.

Tôi chạy rất nhanh, gần mười phút sau, cuối cùng cũng đến cái cầu tàu chỗ quán ăn đồ sông.

Lúc này đã gần mười giờ, trong quán ăn vẫn còn không ít khách.

Thương nhân buôn bán đồ sông, ngư dân đánh bắt tôm cá, còn cả một số thực khách đi ăn đêm thông thường.

Bà chủ quán thiếu phụ vẫn còn nét quyến rũ chạy ra chạy vào nhà bếp, bê đồ ăn còn nghi ngút khói, cười tươi như hoa.

Tôi thở hồng hộc đi lại, cũng chẳng quản được nhiều, túm luôn lấy tay bà ta.

Khiến bà ta giật nảy mình!

“Bà chủ, cho một hũ rượu trắng, một con gà sống, một con vịt sống, với cả một cái sủ lợn to! Phải nhanh!”

Giọng tôi khản đi, hơi trước hụt hơi sau.

Bà chủ thiếu phụ ngạc nhiên nhìn thôi, sau đó nói: “Cậu là cái cậu La.... La Thập Lục? Nửa đêm rồi kiếm mấy thứ đó làm gì?”

Trong lòng tôi thấy mừng, bà chủ này còn nhận ra tôi, thế thì dễ rồi.

“Chú Văn Tam xuống sông Dương xảy ra chuyện rồi, phải đưa mấy thứ này qua ngay, nếu không chú ấy sợ không lên được bờ!” Tôi lập tức nói.

Kết quả sắc mặt bà chủ thiếu phụ tối sầm lại, nhíu chặt mày, đột nhiên nói một câu: “Có thật là lão Lưu bảo cậu ra đây không?”

Tim tôi đập đánh thịch một cái, vô thức gật đầu.

Có điều tôi lập tức phản ứng lại, đây không phải là do Lưu Văn Tam bảo tôi, mà là Trần mù chứ!

Chỉ trong phút chốc như thế, sắc mặt bà chủ thiếu phụ lại thay đổi, rõ ràng có điều muốn nói.

Tôi vội vàng giải thích, nói: “Chạy vội quá, nói... nói nhầm... không phải là chú Văn Tam, là chú Trần!”

“Ai da, cũng không tiện giải thích chú Trần là ai, chung quy lại là do chú Trần bảo mang đồ qua! Nếu không chú Văn Tam không lên nổi bờ!”

Vừa nói, tôi vừa chỉ ra mặt sông Dương.

Tuy rằng chỗ cầu tàu bên này cách chỗ đó rất xa, sóng nước cũng rất bình lặng.

Nhưng vẫn có thể mập mờ nhìn thấy, trên mặt nước lúc ẩn lúc hiện một số xác nổi, đều trôi về phía dưới hạ lưu một cách kì dị.

Thậm chí còn từng đám từng đám tóc nổi trên mặt nước, cũng trôi về phía hạ lưu.

Lúc này, cũng có một số ngư dân ánh mắt không mấy thân thiện nhìn sang tôi.

Bọn họ cầm ly rượu, ăn hạt lạc, trong thần sắc có lẫn mấy phần lạnh lùng.

Lúc này tôi mới phản ứng lại, ở đây cũng có mấy ngư dân ban nãy nhìn thấy chúng tôi xuống sông! Bọn họ còn chửi Lưu Văn Tam, bị Lưu Văn Tam chửi lại.

“Tôi nói mà, lão Lưu làm gì có chuyện bảo cậu đến lấy đồ tam sinh, lão từng thề độc là sẽ không cúng tế gì cho thần sông của sông Dương, cậu quay về đi, mạng lão cứng lắm, không chết được đâu.”

Bà chủ thiếu phụ đột nhiên nói một câu, sau đó giật tay ra khỏi tay tôi.

Xong lại uốn éo cái eo nhỏ nhắn, tiếp tục đi bê đồ ăn cho khách.

Tôi nghe mà ngẩn người, rồi lập tức sốt cả ruột.

“Dì! Dì không được thế chứ, chú Văn Tam lúc này còn đang dưới sông Dương kìa, nguyên cả sông chết đổ đang vây chú ấy! Chú Trần bảo là chú ấy làm to chuyện rồi! Bắt buộc phải tuân thủ quy tắc một lần, nếu không chú ấy sẽ mất mạng!”

“Quan hệ của dì với chú ấy chắc cũng không tồi, không thể nhìn chú ấy gặp chuyện được...”

Bà chủ thiếu phụ nhíu chặt mày, trợn mắt nhìn tôi một cái: “Gọi ai là dì đấy! Ai giống dì cậu hả?”

Tôi: “.....”

“Chị.... Thế gọi chị đã được chưa?” Tôi rầu cả mặt, nói.

Bà chủ thiếu phụ không trả lời tôi, mà liếc ra sông Dương một cái, đột nhiên nói một câu: “Thần sông của sông Dương là cái thứ không ra gì, đến giờ vẫn còn đè con trai tôi dưới chân đập sông, không cho nó lên.”

“Lưu Văn Tam từng thề độc, cả đời này sẽ không bao giờ cúng thần sông nữa, lão vớt xác ở sông Dương, đổi lấy tiền thật bạc thật, tôi thủ ở bên bờ sông Dương, chỉ để đợi một ngày nào đó có thể nhìn thấy được xác chết của con trai tôi.”

“Đã qua bao nhiêu năm thế, nghĩ lại chắc cũng chẳng thấy được nữa.”

“Kể cả tôi đưa đồ cho cậu mang qua, Lưu Văn Tam cũng sẽ không chịu cúng đâu.”

Lúc bà chủ nói những lời này, khóe mắt đã bắt đầu đỏ lên.

Tôi nghe mà ngẩn ra, cũng đơ người lại.

Lúc này tôi cũng chẳng biết phải nói gì cho được.

Trần mù nói Lưu Văn Tam đời này không biết phép tắc, thậm chí lần trước lúc lão nói những lời này, Lưu Văn Tam còn đầy vẻ ung dung, thậm chí còn chỉ mặt Trần mù mà mắng.

Nói lão đến nửa cái lông gà cũng không cho thần sông của sông Dương, kể cả phải bỏ mạng để vớt xác, cũng nhất quyết không cúng!

Không ngờ, trong chuyện này còn có uẩn khúc như thế...

Mà con trai của bà chủ thiếu phụ này, có quan hệ gì với Lưu Văn Tam?

Do dự một lát, tôi đang định hỏi, thì bà chủ quán lại đưa cho tôi một thứ, nói: “Cậu cầm cái này qua, bảo với Lưu Văn Tam, lên được bờ, thì cái chìa khóa này bà đây cho lão, không lên được, thì vứt xuống sông làm đồ cúng cho lão, đợi dịp lễ tết, bà đây sẽ dắt trai ra thắp hương cho lão.”

Cái bà chủ thiếu phụ đưa cho tôi, hóa ra là một chiếc chìa khóa.

Chỉ có điều chiếc chìa khóa này rõ ràng cũng lâu năm rồi, bên trên có có vết gỉ sét.

Dưới ánh trăng và ánh đèn, còn phản chiếu ra chút ánh sáng màu vàng xanh.

Bà chủ quán lại quay người đi làm việc tiếp, rõ ràng, vẫn còn có nhân viên phục vụ khác trong quán, đang ngầm cảnh giác nhìn tôi, giống như sợ tôi làm loạn vậy.

Thời gian lại bị kéo dài thêm mấy phút, tôi chẳng dám ở lại lâu, vội vàng chạy quay về.

Suy nghĩ trong đầu vô cùng hỗn loạn, quan hệ giữa Lưu Văn tam với bà chủ quán ăn đồ sông đúng là cắt không đứt chuốt càng loạn, lẽ nào, lão có một đứa con trai? Là con trai chung với bà chủ quán?

Nếu đúng là như thế thật, thì sự việc có thể nói thông suốt được rồi...

Tôi nắm chặt cái chìa khóa, lần này chạy càng nhanh hơn.

Lúc về đến cầu tàu phía dưới, Lưu Văn Tam vẫn còn ở giữa sông Dương.

Lúc này tôi mới phát hiện, đã gần như không còn nhìn thấy cái bè tre nữa, dày đặc chen chúc toàn đầu của chết đổ, bè tre gần như sắp rã ra rồi.

Trần mù cau mày nhìn tôi: “Đồ cúng tam sinh đâu? Rượu đâu?”

Tôi cười khổ lắc lắc đầu, nói không cầm về, tôi cũng chẳng kịp thuật lại mấy lời kia cho Trần mù, dù gì đây cũng là chuyện cá nhân của người khác.

Đi ra bên bờ cầu tàu, huơ huơ cái chìa khóa trên tay, tôi hướng về phía Lưu Văn Tam gân cổ gào to lên.

“Chú Văn Tam! Cháu vừa ra quán ăn đồ sông một chuyến! Bà chủ bảo, nếu chú còn sống lên bờ! Thì cái chìa khóa này cho chú!”

“Nếu chú không lên được bờ! Thì bảo cháu vứt xuống làm đồ cúng cho chú! Bà chủ hàng năm còn sẽ đưa trai đến thắp hương cho chú!”

Tôi cảm giác gào gần rách cả cổ họng ra.

Trên sông, Lưu Văn Tam đột nhiên cũng tru tréo lên: “Địt! Thập Lục sao mày lại đi tìm con mụ ấy! Ai bảo chú Văn Tam mày không lên bờ được?”

“Chú Văn Tam chẳng qua chỉ xuống sông lượn vài vòng, chọc chọc thần!”

Rõ ràng, giọng điệu của Lưu Văn Tam đã có chút phẫn nộ rồi!

Tim tôi đập thình thịch, ngẩn người nhìn Lưu Văn Tam.

Cùng với việc chết đổ dưới nước ngày càng nhiều, lòng tôi cũng ngày càng cảm thấy bất an.

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam đột ngột kéo rụt chiếc sào tre trong tay lại.

Cái xác nữ bị treo trên sào, lập tức rơi xuống tay lão.

Cách quá xa, tôi cũng chẳng nhìn rõ động tác của lão.

Chỉ trong chớp mắt, các xác thẳng đứng ấy đầu đột nhiên gập ngược ra sau, tiếp đó thân người cũng bị gập một cái, chồng thẳng thành một đống rơi xuống chiếc bè tre.

Ngay tiếp đó, chiếc sào tre trong tay Lưu Văn Tam bốp bốp vụt hai nhát xuống mặt sông.

Đống tóc kia bị lão vụt tản ra.

Sau đó, Lưu Văn Tam lại túm cái xác nữ kia lên, đột nhiên lấy ra một cái bật lửa, tạch một cái bật lửa lên, cứ thế đốt liên tục vào cằm cái xác nữ.

Cảnh tượng này trông vô cùng ghê rợn kì dị.

Xác nữ lúc này đã bị lão bẻ gãy hết xương cốt, trông vô cùng kinh khủng.

Tóc của chết đổ cũng dần tụ hội về phía bè tre.

Thị lực của tôi cũng không đến nỗi tồi, nhìn thấy rất rõ, cùng với việc thời gian bị đốt kéo dài, vị trí cằm của xác nữ bắt đầu rỉ ra giọt mỡ đặc quánh.

Tí tách tí tách rơi xuống mặt sông.

Cũng cùng với việc mỡ xác chết rơi xuống, tóc của chết đổ, bắt đầu chìm xuống....

Với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, trên mặt sông trở nên trống trơn,chẳng còn thứ gì...

Lúc này Lưu Văn Tam mới bắt đầu chống bè, hướng về phía bờ.

Tôi thấy vậy cũng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần mù thì bước xuống khỏi xe ba bánh, lão khoát tay sau lưng, đầu mày nhíu chặt.

Ngao sói cũng bất chợt ngẩng đầu lên, da mõm nó rung rung không ngừng, thậm chí còn có cảm giác đang nhe nanh nhe lợi.

Rất nhanh, Lưu Văn Tam đã vào đến bờ, lão vung tay bừa một cái, xác chết đã lên trên cầu tàu, tiếp đấy lão cũng nhảy lên bờ, còn chiếc bè tre kia cũng rã ngay vào giây phút cuối cùng này, rồi chìm xuống lòng sông Dương.

“Mỡ xác chết của khỉ nước, cộng thêm với bổ âm tán, đổ xuống sông Dương tuy rất tốn, nhưng may là còn có thứ bù lại.”

“Mày luyện luôn mỡ xác sát, chết đổ bị đẩy lùi rồi, nhưng lần sau xuống sông Dương thì chẳng dễ dàng gì nữa.”

“Thứ mỡ này quá hung sát, hơn nữa mày cũng bị giảm thọ.” Giọng Trần mù rất khó nghe.

Lưu Văn Tam nhún vai, cầm lấy chiếc chìa khóa từ tay tôi, ve vẩy trước mặt Trần mù.

“Trần mù, ông đừng có chỉ đứng nói mồm chẳng đau lưng, nếu vợ ông bảo đợi ông chết xong, thì kiếm trai khác, lại còn dắt qua thắp hương cho ông, thì trong lòng ông thấy thế nào?”

“Nói chung ông đây mạng cứng, cái sông Dương này chẳng làm gì được tôi! Cũng tại tôi không muốn làm quá, chứ không cái đám chết đổ kia, hôm nay phải chết với tôi!” Tôi lại thấy rùng mình, cũng chẳng thấy Lưu Văn Tam nói khoác.

Nhưng đúng vào lúc này, Đường Hải bất chợt chạy đến bên cạnh xác chết, đưa tay mò mẫm lên người xác chết!

Mặt tôi hơi biến sắc, Trần mù thì đột ngột gằn giọng quát một câu: “Không được động vào nó!”

Có điều, Trần mù rõ ràng quát muộn mất rồi, Đường Hải rất thẳng luôn, căn bản không thèm nghe lời Trần mù!

Kéo thẳng quần của xác vợ gã xuống!

Bạn cần đăng nhập để bình luận