Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 818: CANH PHU, PHÁ XÁC

Giây phút cảm giác nguy hiểm ập về phía tôi, chỉ thấy lão già đó vụt giơ tay lên, dùi đánh chiêng trong tay lão ném thật mạnh về phía tôi!

Lực cú ném này của lão mạnh đến cực điểm, trong tiếng gió rít, dùi đánh chiêng đã đến trước mặt tôi rồi.

Tôi sớm có sự chuẩn bị, lách người sang bên cạnh một phát, dùi đánh chiêng đập thật mạnh lên trên vách tường, phát ra một tiếng “rầm!” nặng nề, nhưng dùi đánh chiêng không hề cắm vào trong vách tường, mà ngược lại mượn phản xung lực của vách tường bật ngược trở lại, lão già giơ tay túm một phát, lại nắm nó vào trong tay.

Lại là “keng” một tiếng, lão già lại lần nữa dùng dùi đánh chiêng gõ mạnh một phát lên mặt chiêng.

“Giờ Tuất lúc hoàng hôn! Giờ tinh người suy kiệt!” Giọng của lão càng chói tai hơn, càng giống như của đàn bà phát ra hơn, còn hàm nghĩa những lời này của lão thì lại kỳ dị đến cực điểm.

Tôi vốn cho rằng lão sẽ vung cái dùi đánh chiêng ra nên đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục tránh né lần nữa, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ làm sao đánh trả.

Nhưng không ngờ, lão lại không tiếp tục vung cái dùi đánh chiêng ra, giây phút lão dứt lời, trong phòng liền yên tĩnh một cách kỳ dị đến cực điểm.

Cái xác nữ trên lưng lão, lửa nến cháy leo lét trên đỉnh đầu, ngọn lửa rung rung đôi phát, từ một ngọn lửa mỏng mảnh, biến thành ngọn đuốc cháy đùng đùng.

Càng kỳ dị hơn nữa là, tôi lại đột nhiên bắt đầu cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cảm giác buồn ngủ bắt đầu điên cuồng ăn mòn ý thức của tôi.

Đôi mắt đục ngầu của lão già, nheo lại thành một đường rãnh, trên khuôn mặt nhăn nheo nhếch lên một nụ cười âm u khủng khiếp.

Tôi dùng sức cắn đầu lưỡi một phát, tỉnh táo lại trong chốc lát, nhưng cơn buồn ngủ đó lại càng mạnh hơn, hai mắt tôi đều suýt nữa thì mờ đi.

Lại vụt lắc mạnh đầu một phát, tôi biết không thể tiếp tục đợi nữa, cái xác nữ châm nến người này quá dữ, đây đã thuộc phá xác rồi.

Ả chắc chắn không bằng được Ương Sát Nam Cương của Lý Độn Không, nhưng tôi không thông thạo thủ đoạn của Thần bà, không cách gì phân biệt được cái xác nữ này thuộc loại phá xác gì.

Gắng gượng chống chọi lại cơn buồn ngủ như sóng triều ập tới, tôi cắn mạnh một phát rách đầu lưỡi mình, tranh thủ sự tỉnh táo trong chốc lát này, vụt sải bước lên trước.

Bút Địa Chi trong tay phải quét qua trên nghiên mực, rồi trực tiếp liền vạch thẳng về phía đỉnh đầu lão già đó!

Phá xác này có dữ đến đâu, cũng cần dựa vào việc nhập vong người bình thường, nếu như tôi cho lão già này một đạo Trấn sát phù lên trán, thì cái xác nữ này bèn sẽ bó tay hết cách!

Lão già vụt lùi ra sau, lão tuy bị vong nhập, nhưng động tác lại linh hoạt nhanh nhẹn hơn so với người già bình thường, thậm chí còn nhanh hơn vài phần so với thanh niên trai tráng.

Trước khi cơn buồn ngủ lại lần nữa ập tới, động tác của tôi cũng nhanh đến đột phá cực hạn, giây phút mà lão tránh né đó, tôi đã đến trước mặt lão rồi.

Bút Địa Chi ép thật mạnh lên trên đỉnh đầu lão, tôi nhanh như bay phác họa.

Nhưng lão già thì lại gõ mạnh một dùi lên trên chiêng đồng.

Tiếng của lão càng trở nên the thé hơn nổ ầm bên tai tôi.

“Canh hai giờ Hợi đến, Nhân Định giờ mộng du!” Giây phút lão dứt lời, tôi chỉ cảm thấy cái cảm giác gà gật sắp ngủ đó trong nháy mắt tăng lên gấp chục lần, toàn bộ cơ thể đều cứng đờ đến mức gần như không thể nhúc nhích.

Trấn sát phù, tôi mới chỉ vẽ ra được một nửa.

Đôi mắt đục ngầu của lão già nhìn chòng chọc vào mắt tôi, lão liếm liếm mép, giắt cái dùi đánh chiêng vào thắt lưng, lão giơ tay ra sờ vào cằm tôi, nhấc lên trên một chút.

“Một bộ vỏ da đẹp, một cây đui đèn tốt.” Lão u ám nói.

Cơ thể tôi cứng đờ không nhúc nhích được, ý thức cũng đang ở biên giới của sự mơ hồ, lại lần nữa dùng sức cắn đầu lưỡi , giây phút tỉnh táo lại đó, tôi nhổ mạnh một ngụm máu ra ngoài!

Phụt một tiếng, máu tươi trực tiếp nhổ đầy khắp cả khuôn mặt của lão già!

Lão già lập tức phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Tiếng hét thảm này gần như xuyên thấu màng nhĩ của tôi, vang vọng không dứt trong khắp gian phòng.

Lão bịch bịch bịch lùi ra sau nhiều bước, giống như điên rồ mất hết lý trí vậy, khua loạn hai tay lên, điên cuồng cào cấu vào mặt mình.

Cơ thể tôi mất tự chủ run lên một phát, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo, cái cảm giác đầu nặng chân nhẹ, cơ thể như bị cố định đó cũng đột nhiên biến mất không còn nữa.

Cơ thể đột ngột hồi phục tri giác, tôi cũng bịch bịch bịch lùi sau mấy bước, ngoài sợ hãi, thì tôi càng thấy kinh ngạc, ngụm máu này, hóa ra lại có thể khiến lão già đó đau đớn kinh khủng đến mức đấy?

Không đúng, kẻ đau khổ không phải lão già, mà là cái xác nữ đó?!

Tôi chú ý đến cái xác nữ trên lưng lão già, trên mặt ả có thêm mấy cái lỗ máu, chắc là vị trí bị máu của tôi bắn lên, cái lỗ bị đục ra trên đầu kia, lửa nến bên trong cũng trở nên ảm đạm hơn không ít, giống như có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.

Đầu lưỡi truyền lại cảm giác đau buốt thấu tim, trong khoang miệng đều là mùi máu tanh, tôi cố nén nhịn sự chấn động trong lòng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ phân tích, thứ máu này của Âm dương tiên sinh, và máu của đạo sĩ, lẽ nào cũng lại có cùng hiệu quả như nhau?

Nghĩ rõ những điểm này, tôi càng không ngập ngừng tý chút nào, có một câu nói gọi là nhân lúc hắn bệnh mà lấy mạng hắn! Bây giờ không động thủ, có trời biết đợi chút nữa cái xác nữ này còn có thủ đoạn gì?!

Ba bước ghép lại thành hai, tôi đuổi theo đến trước mặt lão già.

Lão vụt ngửa đầu lên, hai mắt trợn tròn, mặt mày hung hãn, giọng nói cực kỳ chói tai hét lên: “Mày muốn chết!”

Đột nhiên, lão già túm một phát thật mạnh ra sau, hóa ra lại túm lên trên người cái xác nữ, phát ra một âm thanh nhớp dính chói tai, lúc tiếp tục giơ tay lên, thì liền túm về phía người tôi!

Tuy ánh sáng mờ mịt, nhưng thứ mà tôi nhìn thấy, lại là một đám mỡ bẩn buồn nôn trên tay lão, giống như lão đã túm xuyên cơ thể của xác nữ, móc ra một nắm mỡ người.

Tôi không hề lùi sau, mà dùng nghiên mực đập một phát thật mạnh lên trên cánh tay đó của lão!

“Rắc” một tiếng, cánh tay của lão già gãy gập ra sau một cách quái dị, tôi vứt bỏ nghiên mực, trực tiếp ấn lấy cổ tay của cánh tay đang túm mỡ người đó của lão!

Đồng tới Bút Địa Chi trong tay phải của tôi, đã hạ lên trên đỉnh đầu lão, trong nháy mắt phác họa hoàn thành nốt nửa đạo Trấn sát phù còn lại kia!

[Tác giả có lời muốn nói]

La Chậm Chậm: Huyền nghi viết rất chậm... Chương mới hôm nay viết mất mười ba giờ đồng hồ, chuyện này về bản chất không giống với đô thị huyền huyễn, gần như có thể coi là hết lòng hết dạ rồi.

Mọi người thích sự không vụ lợi cao cả, đạo thuật tinh xảo của Dương Thanh Sơn, thích sự bình tĩnh quyết đoán của Trần mù, thô kệch hào phóng của Lưu Văn Tam, chính khí lẫm liệt của Liễu Dục Chú.

Mỗi một nhân vật đều có điểm sáng của mình, mỗi một nhân vật đều không thể thiếu, Thập Lục nếu tụ hội điểm sáng của tất cả mọi người lên mình, thì bản thân liền chẳng có cảm giác mong đợi gì nữa rồi.

Nhưng cậu ta sẽ nỗ lực, sẽ tiến bộ, sẽ trưởng thành thành một bậc thầy Âm dương, ứng với tướng quẻ của Trương Cửu Quái.

Chậm Chậm dốc hết tâm huyết, quên ăn quên ngủ, hy vọng hôm nay xin được ít hoa tươi và vàng thưởng của người yêu thích.

[Giải thích từ dịch giả]

Nhân Định: là một cách gọi khác của giờ Hợi theo Địa Chi (khoảng 21-23h), đồng thời cũng mang nghĩa chỉ đêm khuya yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận