Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 296: NÚI ĐÁ KHÔNG CÓ ĐƯỜNG

Về đến trong phòng, tôi vẫn cứ có chút cảm giác bất an khó đè nén nổi.

Trương Nhĩ thì có vấn đề gì được?

Nghĩ lại thêm đôi chút, Trương Nhĩ là một phong thủy sư kinh nghiệm đầy mình, cũng nói là đồng ý chỉ dạy kiến thức phong thủy thông thường cho tôi, dắt tôi vào nghề.

Nhưng lão cũng đích thực có chỗ thần bí của lão, ví dụ như quan hệ của lão với Trương Cửu Quái, cùng với việc lão nói chuyện toàn thích nói một nửa, khiến người ta không đoán chắc được.

So với lời nói của Mã Bảo Nghĩa, thì đúng là Mã Bảo Nghĩa thấu đáo hơn chút.

Tôi đương nhiên cũng chẳng lựa chọn toàn bộ tin lời Mã Bảo Nghĩa, trong lòng cũng để tâm thêm một chút. Thận trọng mới lái được vạn năm thuyền, huống hồ bên cạnh còn có Trần mù và ngao sói, chuyến này không được phép có sai sót.

Kinh qua chuyến đi ban nãy, tôi đã thích ứng hơn nhiều với nhiệt độ của Lương Châu, nằm cuộn tròn trong chăn, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này không được ngon lành cho lắm, hoặc giả là bởi đã sắp đến lúc trời sáng, trong lòng tôi còn có chút hoang mang.

Mãi cho đến lúc sau, lờ mờ tôi cảm giác trên mặt mình có chút lạnh lẽo, dịu dàng, giống như có một bàn tay đang khe khẽ vuốt lên má tôi vậy.

Cái cảm giác quen thuộc phảng phất, khiến trong lòng tôi có một thứ cảm giác chua xót.

Nửa mê nửa tỉnh, tôi liền cảm thấy như có người ở bên giường, vô thức sờ lên mặt mình, thì lại sờ hụt.

Đương nhiên, tôi cũng vẫn cứ ở trong mơ không tỉnh lại.

Ngày hôm sau lúc tôi mở mắt ra, trong phòng đã ngập tràn ánh nắng.

Tôi dụi dụi mắt, lật người ngồi dậy, đồng thời mò điện thoại ra nhìn thời gian một cái, tôi gần như là đã ngủ đến mười hai giờ rồi.

Sự mệt mỏi của đi chặng đường dài đã bị quét sạch.

Tôi lắc lắc đầu, định đi giày ra đánh răng rửa mặt, thì điều khiến tôi ngẩn ra là đôi giày ở dưới giường.

Hóa ra đã gọn gàng hướng mũi vào trong giường!

Bây giờ tôi mới phát hiện, đêm qua lúc tôi đi ngủ, vốn dĩ là một phát leo lên giường luôn, cũng chẳng để ý cởi bỏ quần áo.

Lúc này bộ Đường phục được gấp gọn đặt ngay ngắn ở đầu giường, trên người tôi cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Hơn nữa chăn trên giường tôi, ngược lại còn dày hơn không ít.

Tôi trân trối nhìn đôi giày một hồi lâu, nén cái cảm giác vui mừng ấy xuống dưới đáy lòng.

Nhớ lại trước đây, nếu tôi nhìn thấy mũi giày hướng vào giường, cảm xúc đem đến cho tôi nhất định là sự hoảng sợ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy, lại khiến tôi mừng đến phát khóc.

Mẹ tôi, đến rồi!

Tuy rằng không biết mẹ với thằng điên nhà họ Vương ra sao rồi, nhưng mũi giày hướng vào trong giường, cộng thêm việc giúp tôi lấy thêm chăn, gấp quần áo, thì chẳng phải là những chi tiết mà bao năm nay mẹ hay làm sao?!

Mà lúc này tâm thái của tôi cũng đang có sự biến đổi.

Trước đây muốn tiễn mẹ tôi đi, là vì tôi cảm thấy mình không nên ích kỷ, thế nhưng nếu đây cũng là số mệnh thì sao?

Số mệnh chưa tới lúc, thì chẳng cưỡng ép được, mà cũng chẳng cắt bỏ được, thế thì sao không thuận theo số mệnh đi?

Tôi cầm bộ Đường phục mặc lên người, lại đi giày vào, lúc đánh răng rửa mặt, tròng mắt tôi vẫn còn hơi có chút đỏ, lẩm bẩm nói một câu: “Cảm ơn, mẹ.”

Thu xếp xong xuôi, đẩy cửa bước ra sân.

Trong sân có một cái nồi được dựng giá treo lên, canh nội tạng bò đang sôi ùng ục.

Trần mù đang lặng lẽ ăn uống, ngao sói ngoạm một con gà sống, cũng đang ăn ngon lành.

Còn về Trương Nhĩ, thì đang ở một bên cúi đầu nhìn Tam nguyên bàn, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

“Thập Lục, ăn chút đồ đã, bọn Mã Bảo Nghĩa đã đến qua rồi, bảo đợi lúc nữa sau hai giờ thì đi, chúng ta phải lên núi.” Trần mù hướng về phía tôi gọi một tiếng.

“Phùng Bảo đâu?” Tôi vô thức nhìn bốn xung quanh.

Chỗ cổng hậu viện, Phùng Bảo đang xách túi to túi nhỏ bước vào.

“La tiên sinh, tôi đi mua ít đồ, chúng ta phải lên núi Kế Nương, bộ Đường phục này của cậu mỏng manh quá, Trần tiên sinh với Trương tiên sinh cũng không chịu nổi, độ cao với nhiệt độ này, mấy người mà lên rồi mới biết thế nào là khó chịu.” Mặt Phùng Bảo đỏ au lên, trên người cũng đã thay một chiếc áo khoác dày, đồng thời trên lưng hắn còn có một cái ba lô lớn.

Ăn uống xong, mặc cái áo gió Phùng Bảo đưa cho tôi lên, đến cả Trần mù và Trương Nhĩ cũng thêm đồ lên người.

Phùng Bảo nói với tôi, trong cái ba lô của hắn toàn là một số đồ cấp cứu y tế, còn có ống dưỡng khí, lên núi có dù có gặp phản ứng cao nguyên cũng có thể chống đỡ được.

Tôi cũng giục hắn ăn ít đồ, đồng thời càng vừa ý với năng lực của Phùng Bảo.

Nhìn trông thô kệch, nhưng thực tế suy nghĩ mọi việc đều rất tỉ mỉ chi tiết.

Trước khi đi tôi cũng chú ý nhìn Trương Nhĩ tận mấy lần, đích thực là cảm thấy lão quá yên tĩnh, thậm chí còn yên tĩnh hơn cả Trần mù.

Lúc hơn hai giờ, Mã Liên Ngọc vào trong sân, ra hiệu cho chúng tôi đi theo.

Ra đến bên ngoài đại viện, Mã Bảo Nghĩa đã ngồi trên ghế lái phụ của xe.

Sau khi lên xe, Mã Liên Ngọc liền lái xe.

Tôi phát hiện cô ả vẫn đi con đường đêm qua, đây không phải là đường chính lên núi Kế Nương, mà ngược lại là một con đường nhỏ, bởi vì đến chỗ này gần như đều chẳng còn người đi đường, mà ở một vị trí không xa, có thể nhìn thấy một con đường cái khác có không ít xe cộ.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến dưới chân núi.

Sau khi xuống xe, Mã Liên Ngọc ra cốp sau xe bận bịu, cô ả lại còn khiêng xuống dưới bốn cái xác chết!

Xác chết đều mặc áo liệm, trên đầu đội một cái nón, dưới ánh nắng mặt trời, mà vẫn còn toát ra một tia cảm giác rợn người.

Tôi không nhận ra đâu là cái xác tối qua bị trộm về, lòng thầm nghĩ Mã Bảo Nghĩa cũng là người có tài thì to gan.

Trộm xác ở miệng núi, mà chúng tôi còn phải từ miệng núi đi lên núi.

Mã Bảo Nghĩa lên đầu dẫn đường lên núi, chúng tôi thì đi theo phía sau.

Phùng Bảo thần sắc rõ ràng có chút căng thẳng, lúc lại nhìn Mã Liên Ngọc một cái.

“La tiên sinh... Chuyện đuổi xác này, cũng huyền bí thế à? Tôi từng nghe nói không biết bao nhiêu lần, mà đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy xác chết có thể bước đi được...”

“Đây lại còn là ban ngày ban mặt nữa, có đường lối gì không?” Không chỉ Phùng Bảo, trong lòng tôi cũng có rất nhiều nghi vấn.

Mã Liên Ngọc đi ở sau cùng, nhìn như là đoạn hậu, cô ả cúi đầu cõng một cái xác chết, lờ mờ thông qua cái bọc còn có thể nhìn thấy nước da trắng nhợt và mịn màng của xác chết, chắc là cái xác mà đêm qua được trộm về.

Sau người cô ả vẫn còn ba cái xác chết nữa, nhưng đều cứng đờ bước đi theo phía sau...

Cái kiểu lắc lắc lư lư thế này, cũng giống như xác chết đang nhảy nhót lên xuống vậy...

Bạch sát, hắc sát, huyết sát, tôi đều từng được thấy rồi, hai loại phía trước đều là xác chết đại hung, cũng chẳng đi đường được.

Kể cả là huyết sát, cũng phải là loại xác sống như góa phụ Liêu kia, xác mà như người sống, mới có thể đi lại vào ban đêm.

Thêm nữa chính là Mạnh Hân Thư mượn mạng từ trên thân mèo.

Nhưng cho dù là bọn họ có hung dữ như thế, cũng không thể nào ban ngày ra ngoài tác quái được.

Mấy cái xác chết này chắc chắn không thể bì được với huyết sát.

Trong lúc suy nghĩ, Mã Bảo Nghĩa ở phía trước đã đi được một đoạn không ngắn rồi, y còn lúc lại lắc lắc cái chuông nhỏ, trên đường núi lại khiến cho lòng người ta vô cùng ngột ngạt.

“Người đuổi xác có bí mật của người đuổi xác, Phùng Bảo, yên tâm đi theo Thập Lục, đừng có hỏi nhiều như thế nữa.”

Đúng vào lúc này, Trần mù bất chợt mở miệng nói một câu.

Tôi cũng hơi thu gọn lại tư duy, Trần mù nói cũng không sai, hỏi quá nhiều, đặc biệt là một số thứ ẩn mật thế này, vẫn sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Nắng tuy to, nhưng trong rừng trông lại có vẻ yên tĩnh, ánh sáng cũng tương đối tối tăm.

Đi mãi đi mãi, tôi liền phát hiện Trương Nhĩ đột nhiên tụt lại phía sau cùng.

Lúc đó tôi liền cảm thấy có chút không bình thường, nên chú ý lão thêm đôi chút, thậm chí còn gọi lão mấy tiếng.

Trần mù thì chẳng chú ý đến cử động này của tôi.

Bước chân của Mã Liên Ngọc lại nhanh hơn nhiều, khiến cho Trương Nhĩ rớt lại phía sau một khoảng không nhỏ...

Mãi cho đến lúc chúng tôi dừng lại, trời đã dần chuyển sang hoàng hôn.

Nơi chúng tôi dừng lại, cũng chẳng biết là chỗ nào ở sườn núi, chung quy đường lên núi tuyệt đối chưa từng có người thứ hai đi qua, vòng qua rẽ lại, vô cùng kín đáo.

Trong đó còn dính dáng đến địa lý phong thủy, có mấy chỗ hiểm địa ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, hơi không chú ý chút là rất dễ ngã xuống núi.

Người bình thường tuyệt đối không đến nổi chỗ này.

Trước một khoảng đất phẳng, có một vạt rừng tre, phía sau rừng tre, xây một gian nhà rộng, bên trên còn có tấm biển.

“Nghĩa trang núi Kế Nương.”

Trước cổng nghĩa trang có rất nhiều quan tài, bên trong cũng bày không ít quan tài, Mã Liên Ngọc đuổi xác đi vào trong.

Mã Bảo Nghĩa ngoảnh đầu nhìn tôi một cái, nói: “Ở đây đi lên trên là tới núi Vô Thổ rồi, nghỉ một đêm cuối cùng, đợi lúc trời tối, là phải để cậu bắt đầu dùng la bàn rồi.”

“Không có vấn đề gì chứ?” Lời nhắc của Mã Bảo Nghĩa, cũng khiến tôi dịu người lại, lúc này tôi mới đột nhiên cảm thấy, sợ rằng đây mới đúng là sào huyệt của Mã Bảo Nghĩa.

Căn nhà chỗ ngoại ô huyện Các kia, chỉ là chỗ để nghỉ chân mà thôi.

Lúc đó Lưu Văn Tam từng nói với tôi, Mã Bảo Nghĩa có rất nhiều xác chết, ở trong căn nhà đó tôi lại chẳng nhìn thấy cái xác nào.

E rằng, toàn bộ đều bị y đưa đến đây rồi!

Hít sâu một hơi, tôi lắc lắc đầu nói không vấn đề gì.

Đồng thời tôi cũng ngoảnh đầu ngó một cái, phía cuối tầm mắt, Trương Nhĩ lúc này mới theo tới nơi, thần sắc của lão vẫn bình thản như cũ, không nhìn ra có vấn đề gì cả.

Lão hoàn toàn không cần thiết phải chậm như thế... Mã Bảo Nghĩa nói đúng là không sai, Trương Nhĩ trên đường đi chắc chắn đã làm gì đó, nhưng chúng tôi lại chẳng nhìn thấy được.

Đến bên cạnh chúng tôi, Trương Nhĩ cũng ngẩng đầu lên, lão nói một câu: “Thập Lục, cậu nhìn phía sau kìa.”

Tôi vô thức cũng ngẩng đầu lên. Dưới ánh chiều tà, phía chân trời bị ráng đỏ bao trùm, là một ngọn núi tuyết khổng lồ.

Tôi có chút như người mất hồn, cứ cảm giác Trương Nhĩ đang đánh lừa dư luận.

Dưới sự sắp xếp của Mã Bảo Nghĩa, chúng tôi vào bên trong nghĩa trang nghỉ ngơi, đi đường nguyên cả ngày, cũng đều rất mệt mỏi, đến cả ngao sói cũng ỉu xìu đi không ít.

Phía trước nghĩa trang có không ít quan tài, phía sau cửa cũng dựng không ít xác chết, Mã Liên Ngọc thì vẫn liên tục xử lý xác chết.

Mãi cho đến lúc trời tối, cô ả mới làm cơm cho chúng tôi.

Đương nhiên, trong lòng tôi cũng có chút cảm giác buồn nôn khó nén được... Người tiếp xúc hàng ngày với xác chết, đồ ăn thức uống bị đụng vào, chẳng phải cũng toàn là mùi xác thối à?

Buổi tối cũng chẳng có mấy cảm giác thèm ăn, cuối cùng Trần mù và Trương Nhĩ, cùng với Phùng Bảo đều dưới sự thúc giục của Mã Bảo Nghĩa mà về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa còn bảo bọn họ buổi đêm đừng có ra ngoài đi lại linh tinh.

Rồi y mới ra hiệu cho tôi theo y ra ngoài, thời gian cũng tương đối, có thể dùng Định là bàn định vị rồi.

Tôi theo Mã Bảo Nghĩa qua khỏi phía sau nghĩa trang.

Ở đây giống như có một đường biên giới rõ ràng.

Phía dưới nghĩa trang cây cỏ um tùm, từ đây lên trên, thì là vách đá trọc lóc, cùng với băng tuyết còn sót lại bên trên vách đá...

Hơn nữa đi lên trên, toàn bộ đều là đá với tuyết, càng lên trên tuyết càng nhiều, căn bản là không có đường nữa.

“Ông cần tôi dùng Định la bàn định vị, là để tìm đường?” Tôi hít sâu một hơi, chằm chằm nhìn Mã Bảo Nghĩa.

Mã Bảo Nghĩa gật gật đầu, nói: “Tìm được đường, mới coi như là lên được núi, Trương Cửu Quái mà cậu muốn tìm, cũng ở bên trên đây.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Ngày hôm nay nhận được thưởng từ một vị độc giả đại gia, bốn cái ‘Chứng nhận Đại thần’...

Cảm ơn sự thừa nhận cao độ của jesica Cẩm Siêu, cũng vô cùng cảm ơn sự ủng hộ cả các bạn độc giả...

Hôm nay đăng chương chậm, là bởi vì tôi đang liên tục hoàn thiên đề cương và cấu trúc nội dung, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh tốt, sau đó bạo chương.

Ngày mai tiếp tục nhé...
Bạn cần đăng nhập để bình luận