Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 70: TAO CHỈ BÁO THÙ GIÚP LÃO THÔI



“Đi, về nhà đã.” Lưu Văn Tam đột nhiên nói.

“Hả? Chú Văn Tam, chúng ta không đợi nữa sao?” Tôi không hiểu, nói.

Lưu Văn Tam lườm tôi một cái: “Chú Văn Tam mày lớn tuổi rồi, không so với thanh niên chúng mày được, nằm bò trên cây mấy tiếng đồng hồ mà vẫn nhảy nhót tưng bừng được, ngồi trong bụi cỏ đấy nửa ngày, chú Văn Tam mày suýt nữa là tèo rồi.”

“Về nhà, uống chén rượu, rồi ngủ một giấc, không sướng à?”

Tôi cũng thở phào, còn giơ ngón tay cái lên với Lưu Văn Tam, nói: “Chú Văn Tam, tuy là chú không còn trẻ, nhưng mà so với mấy ông bác bằng tuổi thì đúng là theo sát thời đại rồi, cháu thấy sướng phết, nếu về mà có được bát mì nữa, thì càng sướng.”

Thời gian trốn trên cây, cộng thêm vận động một hồi, tý đồ ăn trong bụng đã tiêu hóa sạch từ bao giờ rồi.

Lúc này vừa lạnh vừa đói vừa mệt, đúng thật chỉ muốn ăn no xong ngủ một giấc.

Tôi với Lưu Văn Tam về nhà, còn chuyện xác chết lão Liễu, tôi cũng có hỏi qua.

Lưu Văn Tam nói rằng tôi đã đóng đinh sắt, lão có dữ đến đâu cũng chịu chết, đợi trời sáng đi nhặt về là được.

Lão uống rượu, tôi đi nấu mì.

Làm một bát mì to, sùm sụp ăn căng bụng.

Đến gần mười một giờ, cuối cùng tôi cũng được lên giường, ngủ một giấc tít thò lò.

Đợi lúc tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh!

Ngoài sân ồn ồn ào ào, tôi dụi mắt, khoác áo lên đi ra ngoài.

Đông nghìn nghịt, trong sân phải có tầm hơn hai chục người đứng đó.

“Lão Liễu” bị trói gô người vứt nằm dưới đất.

Giờ tôi mới phát hiện, “lão Liễu” này với lão Liễu đã chết, vẫn có chút khác biệt.

Bọn họ đúng thật rất giống nhau, nhưng “lão Liễu” này không bị hói đầu, mà cắt trọc.

Hôm qua cũng tại tôi sợ quá, không chú ý đến điểm này.

Trên người lão có không ít vết thâm tím, trên mặt cũng có vết thương. Đặc biệt là dưới chân, vẫn đang chảy máu.

Ông cụ Vương bước lên trước, nói với tôi một câu: “La âm bà, cậu đi gọi Văn Tam cái?”

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam đẩy cửa phòng, dụi mắt bước ra.

“Gọi gì mà gọi, mấy người vào sân tôi đã tỉnh rồi.” Lưu Văn Tam vẫn còn hơi ngái ngủ.

Tôi chào lão.

Trưởng thôn bước lên đầu, nói một thôi một hồi, tôi mới biết, bọn họ bắt “lão Liễu” này không dễ tí nào.

Lão núp xuống dưới bãi lau Liễu, nhân chỗ mọi người vừa soát qua, xông ra định chạy ra ngoài, suýt chút nữa thì để lão chạy thoát.

Cũng may đều có nuôi chó, chỗ cổng thôn cũng có người canh chừng! Thế mới tóm được lão!

Vết thương ở chân lão, là do bị chó cắn.

Tận mấy người đàn ông khác cũng bị thương, lão có cầm theo dao, đâm loạn lên.

Sau khi lão bị tóm, cũng chẳng tránh được bị tẩn cho một trận.

Tôi nghe thôi cũng thấy kinh hồn bạt vía.

Quỷ đáng sợ, người cũng đáng sợ, trên tay “lão Liễu” này ít nhất cũng phải có ba mạng người!

Nhỡ không để ý cái, có khi bị lão giết thật...

Lưu Văn Tam nheo mắt gật gật đầu.

“Tên gì?” Lão đột ngột đạp vào đầu “lão Liễu” kia.

“Làm con mẹ gì thế! Có giỏi đánh chết bố mày đi! Không bố mày chôn sống cả nhà mày!”

Lời “lão Liễu” thốt ra nghe kinh người, khuôn mặt đang yên lặng, đột nhiên đầy vẻ hung hãn trừng mắt nhìn Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam gật đầu: “Dám ra tay giết ba mạng nhà thằng cháu, thảo nào mày dám ngang thế.”

“Có điều rơi vào tay người vớt xác sông Dương tao, sợ là mày ngang không nổi.”

“Khiêng nó lên, đi theo tao ra bãi lau Liễu.” Lưu Văn Tam đột nhiên giơ tay lên, nói.

Tôi nhất thời không hiểu.

Có điều mấy người trưởng thôn bọn họ thì Lưu Văn Tam nói gì nghe nấy.

Rất nhanh, cả đám người ùn ùn kéo nhau ra bãi lau Liễu.

Lưu Văn Tam lôi thuyền từ dưới chỗ cây liễu ra, thò tay túm lấy “lão Liễu”, quẳng lên thuyền.

Tiếp đấy Lưu Văn Tam một mình chèo thuyền ra giữa bãi lau Liễu.

Lão cũng chẳng nói gì cả, cứ thế đẩy thẳng “lão Liễu” xuống nước!

Tiếng nước ào ào!

“Lão Liễu” chẳng giãy giụa được tý nào, chìm thẳng xuống nước, chỉ thấy ục ục nổi lên mấy cái bóng nước.

Lưu Văn Tam từ từ châm một điếu thuốc, ngồi hút bên mạn thuyền.

Trán tôi lập tức đầy mồ hôi, gọi to một tiếng chú Văn Tam.

Lưu Văn Tam hướng về phía tôi xua xua tay, rõ ràng là bảo tôi không phải quản.

Mấy dân thôn khác thì hưng phấn hơn nhiều, xắn áo xoa tay, đều nói Lưu Văn Tam xử quá đẹp!

“Lão Liễu” này hành xử không phải con người, hại ba mạng người! Lại còn định hại Lý Nhị Căn!

Đa phần là lão Liễu thật, cũng bị lão hại chết.

Trên tay có những bốn mạng người! Đây đều là huyết án!

Tôi sốt ruột quá!

Đây không phải chuyện đơn giản chỉ làm cho hả giận!

Ăn cơm người âm quản chuyện người âm, chuyện người sống, thì do người làm quan ở dương gian quản! “Lão Liễu” này giết người, thì phải để cho cảnh sát quản! Chứ không phải cứ đơn giản vứt xuống dưới bãi lau Liễu cho chết chìm như thế.

Bình thường Lưu Văn Tam rất chững chạc mà, sao lúc quan trọng thế này lại chìm xuồng thế...

Nghĩ đến đây, tôi lại lạnh cả người.

Trần mù có nói, nguyên nhân khiến lão không đi làm cùng với Lưu Văn Tam, là bởi Lưu Văn Tam không theo quy tắc...

Nhưng đây là chuyện giết người.... Quy tắc này sao không theo được?

Chớp mắt, đã một phút trôi qua, đúng lúc tôi sốt ruột không chịu nổi, đang định nhảy xuống nước.

Thì Lưu Văn Tam đột nhiên vứt đầu lọc thuốc trong tay ra ngoài.

Lão giơ tay ra túm lấy một sợi dây thừng trên mạn thuyền, kéo từng đoạn lên.

Tôi vô cùng căng thẳng...

Không quá hai phút, toàn bộ sợi dây thừng đã được kéo lên.

Hóa ra “lão Liễu” bị buộc chân, cũng được kéo lên.

Chìm dưới nước hơn một phút, không làm lão mất mạng, sau khi được kéo lên, lão ho sặc sụa, thở hồng hộc.

Lưu Văn Tam rõ ràng có hơi kinh ngạc: “Giỏi, xem ra một phút chưa đủ dài, tao tý nữa thì quên, chúng nó nói mày trốn dưới nước rất lâu, xem ra vẫn phải cho mày xuống dưới chơi thêm lúc nữa.”

“Lão Liễu” kia lập tức biến sắc! Đang định mở mồm.

Thì Lưu Văn Tam đã đạp một nhát vào mông lão!

Tùm!

Lão bị đạp thẳng xuống nước!

Dân thôn vây quanh đều reo hò tán thưởng!

Tim tôi thì gần nhảy ra khỏi cổ luôn, thấy thế mới coi như thở phào.

Tôi còn tưởng Lưu Văn Tam định giết người thật... Không ngờ chỉ là dùng phương pháp này dạy cho đối phương một bài học...

Nếu thế thì theo tôi, chẳng quá đáng tẹo nào!

Lần này, đợi phải đến hai ba phút, Lưu Văn Tam mới kéo dây thừng lên.

“Lão Liễu” kia sau khi được lôi lên thuyền, xem chừng chỉ còn hít vào mà chẳng có thở ra.

Lưu Văn Tam mới cởi dây thừng ra, rồi vỗ mấy phát vào lưng lão.

Mặt “lão Liễu” trắng bệch, run rẩy nói ba chữ: “Liễu Trung Đường” “Tên nghe thì tử tế, mà làm toàn chuyện súc sinh.” Lưu Văn Tam nói một câu lạnh tanh.

Liễu Trung Đường như có hơi hồi người lại một chút, ho sặc sụa không ngừng.

Lưu Văn Tam nheo mắt, đột nhiên nói một câu: “Xuống tay giết ba mạng nhà thằng cháu mày, tàn độc thật. Lão Liễu cũng là mày giết hả?”

“Biết đây là đâu không?” Lưu Văn Tam bất thình lình hỏi tiếp một câu.

Tôi lại thấy lo lắng, Lưu Văn Tam có khi vì phẫn nộ, mà lấy mạng Liễu Trung Đường cũng nên.

Liễu Trung Đường tái mặt ngẩng đầu lên, lão nhìn chằm chằm Lưu Văn Tam, khàn giọng nói: “Nơi Liễu Trung Thư mất mạng.”

Tôi ngẩn người, lão Liễu trông thô lỗ thế, mà không ngờ, lại có cái tên nho nhã thế.

Lưu Văn Tam nheo mắt nói: “Bốn mạng người, chỉ một cái mạng của mày, đúng là không đủ đền.”

“Tao đúng là muốn cho mày chết chìm luôn ở dưới này!” “Có điều đời này tuy Lưu Văn Tam tao chẳng mấy khi làm theo quy tắc, mà lại vì mày mà theo một lần, giết mày, tao cũng sẽ bị bắt, thế nên chỉ còn cách cho mày đi ăn đạn thôi, không thể tự tay báo thù cho lão Liễu rồi.”

Liễu Trung Đường trừng trừng nhìn Lưu Văn Tam, đột nhiên nói một câu: “Tao không giết lão.”

“Tao chỉ báo thù cho lão thôi!”

Chỉ một câu, mà khiến đồng tử của Lưu Văn Tam co lại, cũng khiến tôi đột ngột biến sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận