Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 810: CƯỚP ĐOẠT

Tôi cũng nghe rõ ra tiếng bước chân đó không phải là của người, âm thanh sột sột soạt soạt, giống như là hoàng bì tử đang bò vậy.

Mấy giây sau, cổng nhà liền chui ra ngoài hai con hoàng bì tử, bọn chúng đứng ở bậu cửa, giống như là người vậy, cái đầu lúc lắc lên xuống, con mắt tròn vo láo liên đang quan sát tôi.

Giây tiếp theo, chúng lại thủng thẳng nhích sang hai bên cổng, đứng dựng dính sát vào bên góc của bậu cửa, dưới ánh trăng chiếu rọi, cái bóng của chúng ngược lại bị kéo ra vừa dài vừa mảnh, cho người ta cảm giác chỉ có âm u khủng khiếp.

Nếu như là người thường đi tới, trước tiên khi nhìn thấy cái bóng này chắc chắn cảm thấy là có hai người, nhưng trên thực tế thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là hai con hoàng bì tử đứng thẳng dậy...

Lòng tôi run lên, bàn tay cầm Bút Địa Chi vụt run rẩy một phát, đây rõ ràng là đám hoàng bì tử con bị cứu đi, cái con hoàng bì tử già đã bị thương sắp chết rồi, làm sao còn có thể bò ra ngoài được?

Bọn chúng thế này là động tác mời tôi vào trong.

Tôi cực lực ổn định lại hơi thở, nắm thật chặt Bút Địa Chi trong tay, thần kinh toàn thân đều trở nên căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, không do dự gì nhiều, sải bước trực tiếp đi luôn vào trong sân.

Giây phút vào trong khu nhà đó, da đầu tôi đột ngột trở nên tê rần.

Bởi vì, tôi một phát liền nhìn thấy chính giữa gian chính bày một chiếc bàn vuông, còn phía sau chiếc bàn vuông, đang ngồi một người.

Cảnh tượng này, trong nháy mắt liền trùng khớp với một hình ảnh trong ký ức của tôi...

Hồi đó lần đầu tiên tôi biết đến Từ Bạch Bì, lần đầu tiên đến căn nhà cũ này, lần đầu tiên nhìn thấy Từ Bạch Bì, chính là khi Từ Bạch Bì ngồi ở phía sau chiếc bàn vuông trong gian chính hút thuốc...

Theo lý mà nói, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, tôi lẽ ra không nên nhớ rõ ràng như vậy mới phải.

Thế nhưng lúc này, cảnh tượng đó lại cứ hiển hiện vô cùng rõ nét trong đầu óc tôi.

Từ Bạch Bì lúc đó, mặc một bộ quần áo lông, nâng một cái tẩu ngồi hút thuốc.

Lúc đó tôi có đặc biệt chú ý đến tướng mặt của lão ta: xương gò má cao, mắt một mí, môi mỏng, mày gãy, ấn đường lún sụt...

Cái người ngồi phía sau bàn vuông lúc này, cũng khoác một bộ quần áo lông.

Bộ quần áo lông đó tôi nhận ra được, là áo khoác làm từ lông hoàng bì tử, bên trên có không ít đuôi, thậm chí còn có một số đầu của hoàng bì tử...

Khi tôi nhìn kỹ thấy rõ mặt của hắn, mới kinh ngạc phát hiện diện mạo của hắn hóa ra lại giống hệt không khác gì với Từ Bạch Bì!

Xương gò má cao vút, nhọn hoắt như muốn đâm thủng lớp da, phía dưới mí mắt một mí mỏng mảnh, là một đôi con ngươi ánh vàng, môi mỏng toát ra màu đen bầm, vị trí vốn là phần mày gãy đã không nhìn rõ lông mày nữa, thay vào đó là dày đặc lông vũ mịn màu đen, giống như lông mày đều bị kéo dài ra, trên tướng mặt lại là thành bộ dạng tướng mày trường thọ, đây là chỗ khác biệt với Từ Bạch Bì.

Ngoài ra còn có một khác biệt, chính là Từ Bạch Bì hồi đó, ấn đường hơi hơi sụt xuống, còn lão già hiện giờ, vị trí ấn đường lại là một cục u, dạng gồ lên giống như Lý Âm Dương...

Lão ta nhấc cái tẩu thuốc, một cánh tay đen xì như than vậy, cánh tay còn lại thì giống như vớt từ trong mực ra, trong màu đen còn ánh sắc bóng như nước mực! Trên phần da lộ ra ngoài của lão, còn có vết tích của lông vũ mịn dính sát vào...

Một phát thế này, liền trực tiếp đạp đổ suy đoán vừa nãy của tôi.

Từ trong miêu tả của nhà họ Cẩu, tôi cho rằng, Từ Bạch Bì chết ở trong vùng đất Trượng ẩn Âm tới, xác chết ở trong cỗ quan tài bằng gỗ cây ngũ quỷ chính là lão ta.

Nhưng bây giờ xem ra, đây mới đúng là Từ Bạch Bì!

“Từ Bạch Bì... Ông diệt bỏ cái xác Ác thi đó, lắp tay của nó vào?!” Cơ cổ họng tôi căng cứng, âm thanh phát ra cũng đã khản đến thay đổi cả âm điệu.

Xác sống cho dù là có được một số đặc tính của người, cũng không thể nào biến thành giống hệt với Từ Bạch Bì, nguyên nhân duy nhất chính là tôi phân tích sai rồi, tôi tưởng rằng nó có được Từ Bạch Bì, nhưng không ngờ rằng, là Từ Bạch Bì móc rỗng nó!

Giây phút tôi dứt lời, Từ Bạch Bì đột nhiên bắt đầu ho khùng khục, lão ta ho rất kinh, giống như phổi đều bị ho từ trong cổ họng ra ngoài vậy.

“Nhà, xây rất tốt.” Lão ta ho một hồi xong, thủng thẳng nói.

Tiếp đấy lão ta lại ghé đầu tẩu thuốc đến sát miệng, dùng sức rít một hơi.

Lồng ngực lão ta phập phồng, hơi thuốc này rít dài khác thường, đợi lúc phả ra thì là khói trắng mờ mờ.

“Thi Vũ, với cả bà nội tôi đâu?” Tôi không tiếp lời của Từ Bạch Bì, cố gắng khắc chế dao động kịch liệt trong nội tâm, trầm giọng hỏi.

Từ Bạch Bì không hề trả lời tôi, vẫn cứ tiếp tục hút tẩu thuốc.

Đồng thời, lão ta cũng không có dấu hiệu động thủ.

Chỉ có điều, việc này ngược lại thành cho tôi áp lực cực lớn.

Tôi còn nghĩ đến một điểm, trước đây tôi nghĩ sai rồi, cho rằng cái xác dữ đó ra ngoài, vậy thì nó dính phải một số chấp niệm của Từ Bạch Bì, nhưng chủ yếu sẽ vẫn đối phó với một thứ tồn tại nào đó khác.

Bây giờ đây là Từ Bạch Bì, vậy chấp niệm trong tâm lão ta, lại là thứ gì?

Về lại căn nhà cũ này, liệu có phải là định giết tôi?

Tôi lo lắng cho sự an nguy của Từ Thi Vũ và bà nội, liếc mắt tìm kiếm bốn xung quanh.

Động thủ tôi không sợ, nhưng Từ Thi Vũ và bà nội tôi phải đi, nếu không, chẳng cách gì liều mạng được cả.

“Thi Vũ là cháu gái tao, mày còn nhớ chứ, lần trước tao từng nói với mày, tao là ông nội nó, máu mủ tình thâm.” Bất thình lình, bên tai lại truyền tới giọng nói khản đặc khô khốc của Từ Bạch Bì: “Mày không cần lo nó có chuyện, bác cả nó chết rồi, nhà họ Từ bèn chỉ còn lại một huyết mạch này thôi.”

Lời này của Từ Bạch Bì, lại không hề khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng tý chút nào, ngược lại lòng càng ngày càng u ám thêm vài phần.

“La Thập Lục, nếu hiểu chuyện một chút, thì lúc mày đến đây đã chẳng phải là cõng theo cái con ngỗng khiến người ta thấy ghét đó, mà là khiêng hai rương vàng ròng.” Từ Bạch Bì đặt cái tẩu thuốc xuống, dùng cánh tay đen xì như mực đó, khẽ gõ lên mặt bàn.

Tôi nghe mà ngẩn cả ra.

Cũng đúng vào lúc này, cửa nhà bếp ở mé bên phải đột nhiên mở ra.

Mấy con hoàng bì tử chui ra ngoài, trên đầu chúng đội một cái khay dài, trong đó hóa ra dày đặc để toàn là đầu gà trống, số đầu gà này máu me be bét, cổ đều bị trực tiếp cắn đứt, rìa khay còn đặt một bát máu, khủng khiếp đến khiến người ta rụt lưỡi.

Mấy con hoàng bì tử con đó đội cái khay, đôi ba phát liền vọt lên trên mặt chiếc bàn vuông, đặt cái khay xuống.

“Đem con ngỗng đấy vứt ra ngoài, qua đây ngồi xuống, tao cần nói chuyện chút với mày.” Từ Bạch Bì đưa tay ra xua mấy con hoàng bì tử con kia ra.

Bởi vì sau khi chúng đặt cái khay xuống xong cũng chưa đi, con ngươi tròn láo liên cứ liên tục quét qua bát máu, rõ ràng là bộ dạng muốn uống máu.

Sau khi bị xua đi xong, chúng nhảy xuống đất, kẹp đuôi lại, phát ra tiếng khặc khặc, hóa ra lại làm bộ dạng chắp tay lạy Từ Bạch Bì.

Từ Bạch Bì tiện tay nhót mấy cái đầu gà lên, vứt một phát về phía sân bên phải.

Lập tức mấy con hoàng bì tử con toàn bộ đều lao vụt qua.

Bọn chúng mỗi con cắp một cái đầu gà trống, cũng chẳng biết chui vào chỗ nào, biến mất không thấy nữa.

Bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếp gặm cắn không dứt, và cả tiếng khặc khặc lúc lại vang lên.

Tôi nhấc tay trái lên ấn thật chặt lấy dây đai của cái gùi, lòng bàn tay bởi dùng sức quá mức mà hơi hơi run rẩy, khớp ngón tay đã trắng cả ra.

Từ Bạch Bì lại ho lên một tiếng, lão ta đột nhiên nói: “Mày muốn đợi tao bóp gãy cổ nó rồi bảo mày tới nói chuyện sao?”

Mí mắt giật điên cuồng, tôi quay đầu đi đến cổng nhà, đem cái gùi đặt ở bên ngoài.

Lúc lại quay vào trong sân, tôi đi thẳng đến phía trước cái bàn vuông, cũng chẳng do dự, lập tức ngồi đối diện luôn với Từ Bạch Bì.

Cự ly gần nhìn mặt của lão ta, càng có thể thấy rõ đặc trưng của Ác thi vũ hóa.

Biểu hiện của Từ Bạch Bì, ngược lại khiến tâm trạng căng cứng của tôi thả lỏng ra vài phần.

Bởi vì lão ta hóa ra là có lý trí? Việc này bèn quá kỳ dị.

Có điều việc này cũng có nguyên nhân, là do lão ta đã cướp đoạt tất cả của cái xác Ác thi đó?

Việc này khiến tôi nghĩ đến Dương Hạ Nguyên, y mất cả một đời muốn có được tất cả mọi thứ của Khâu Xử Đạo, không ngờ Từ Bạch Bì lại lấy được được thứ dạng giống như của ông ta một cách dễ dàng như vậy.

Từ Bạch Bì đã nuốt Ác thi đan sao? Lão ta làm sao mà chống đỡ nổi thế?

Trong thời gian tôi suy nghĩ, Từ Bạch Bì đẩy một bát máu gà đến trước mặt tôi, nói: “Biết tao tại sao không giết mày chứ?”

Tôi hơi nheo mắt lại, chằm chằm nhìn Từ Bạch Bì, kỳ thực tôi rất muốn nói một câu, lão ta không giết nổi tôi.

Có điều tôi không hề ngắt lời của Từ Bạch Bì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận