Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 836: SĨ BIỆT BA NGÀY ĐÃ PHẢI LAU MẮT NHÌN LẠI

Thẩm Kế hôm nay, vẫn ăn mặc như hôm qua, chỉ có điều ánh mắt cô ta nhìn sang tôi rõ ràng có chút khác thường.

Cô ta khẽ nhíu nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên lạnh băng.

Tôi lập tức ý thức được rằng, thế này, là Thẩm Kế hiểu nhầm rồi...

Lúc này áo của tôi bị kéo xuống phía dưới vai, Khương Manh ấn lấy cánh tay bên bả vai bị thương của tôi, tay còn lại của tôi thì đang ấn lấy tay của Khương Manh, góc độ này của Thẩm Kế chắc chắn không nhìn thấy vết thương trên bả vai tôi, biểu cảm này của cô ta bèn quá mức bình thường.

Thẩm Kế không nói một lời, lùi ra khỏi cửa.

Tôi lập tức liền mở miệng nói: “Tôi bị thương rồi, Khương Manh đang giúp tôi xem vết thương.”

Bước chân của Thẩm Kế khựng lại, nhưng đầu mày của cô ta thì nhíu càng chặt hơn, ngừng động tác lùi sau lại, rồi sải bước trực tiếp vào luôn trong phòng.

Tôi cũng vội vàng buông bàn tay đang nắm tay của Khương Manh ra, đồng thời dặn dò Khương Manh, bảo cô ta đừng trực tiếp chạm vào vết thương của tôi, để tránh độc tố cũng làm tổn hại đến cô ta.

Tôi nhanh chóng móc găng tay tiên xám từ trong túi ra, đưa cho Khương Manh.

Găng tay tiên xám không chỉ có thể cách ly độc tố, mà còn có thể tránh bị những thứ như âm khí, oán khí làm bị thương.

Cô ta đeo găng tay tiên xám lên xong, lại lấy từ trên người ra một số thứ.

Đó là một cuộn dây vải, bên trong hóa ra có một số kim thô, kim mảnh, dao kéo cực nhỏ, nhìn trông giống như công cụ chữa bệnh cho người ta trong Trung y.

Khương Manh cẩn thận ấn lấy vết thương của tôi, sau đó bắt đầu động tay làm sạch.

Thẩm Kế cũng đi đến cạnh giường, cô ta nhíu mày, chằm chằm nhìn vết thương của tôi mãi một hồi.

“Những người bên ngoài kia làm anh bị thương? Tôi nghe Phùng Bảo nói, một mình anh đối phó với bọn họ?” Trong giọng nói lạnh lùng của Thẩm Kế, xen lẫn với chút ít nghi hoặc, tôi nghe rất rõ ràng, Thẩm Kế không cho rằng tôi có thân thủ và thực lực này.

Tôi nhìn vết thương trên bả vai, dùng khóe mắt liếc Thẩm Kế.

Lúc này Khương Manh đã dùng một con dao nhỏ xíu, cắt bỏ phần thịt bầm đen trên vết thương của tôi, quái dị là, tôi chỉ cảm giác hơi hơi đau nhói.

“Là bọn họ, có điều chỉ bị thương một chỗ này, người quá nhiều, song quyền khó địch tứ thủ, cũng chẳng đem theo binh khí thuận tay.” Tôi giải thích một câu.

Lúc này, vị trí bả vai, đột nhiên truyền lại một cơn đau buốt thấu tim, khiến tôi hự lên một tiếng.

Trên trán tôi gân xanh nổi gồ lên, mồ hôi từng giọt từng giọt to đùng rớt xuống.

Giọng điệu Khương Manh vô cùng trịnh trọng, rụt rè nói: “Tiên sư, chỗ độc xác chết đó khiến cơ thịt xung quanh vết thương của anh đều hoại tử rồi, vậy nên anh không cảm nhận được đau đớn, nhưng chúng lại vẫn đang lan ra, tôi phải cắt bỏ hết toàn bộ phần thịt bị nhiễm độc đi, cơn đau này anh cố nhịn, lập tức xong ngay.”

Giọng của Khương Manh rất bình tĩnh, động tác trên tay cũng vô cùng nhanh gọn vững vàng, tôi nhìn con dao của cô ta xoay lật qua lại trong vết thương của tôi, cảm giác đau đớn từ vết thương truyền lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt, nhưng phần cơ thịt bị cô ta cắt ra vứt xuống dưới đất, đã không còn là đen xì nữa, mà toát ra màu đỏ tươi.

Máu trong vết thương cũng đang thấm rỉ ra ngoài, tay trái của Khương Manh cầm một miếng gạc, liên tục thấm hút sạch phần máu rỉ ra ngoài, tốc độ của tay phải cầm dao thì không hề giảm đi chút nào.

Cả quá trình làm sạch vết thương chắc chưa đến một phút, nhưng cảm giác đau thấu tim, khiến tôi gần như quên cả hít thở. Ngay tiếp đó, Khương Manh lại móc ra một cái lọ bằng khoảng hai ngón tay, đổ bột thuốc trực tiếp dốc thẳng vào trong vết thương của tôi, rồi lại dùng một miếng gạc bịt lên miệng vết thương, đồng thời rút dây vải băng bó bả vai tôi lại.

Trên trán tôi toàn là mồ hôi, trên người cũng bị mồ hôi thấm đẫm.

Trong lòng tôi đúng thật nghĩ lại còn thấy sợ, độc dính trên vết thương này, dữ đến mức đấy? Móng tay của bọn chúng lại bị tưới độc xác chết vào bằng cách nào?

“Người bên ngoài không ít? Đừng để bọn họ chạm vào mấy người Thẩm Cửu.” Tôi phản ứng lại, lập tức nói với Thẩm Kế.

Thẩm Kế trả lời tôi là đã dặn qua rồi, cô ta đang đợi tôi tỉnh lại, muốn hỏi tôi rốt cục tình hình là thế nào.

Ngừng lại một chút, cô ta tiếp tục bảo với tôi, mấy người Thẩm Cửu đã mất tích bảy ngày rồi, cô ta còn tưởng rằng bọn gã đã chết rồi.

Tiếp đấy cô ta lại hỏi tôi, tại sao lại gặp được Thẩm Cửu, còn bị bọn gã vây đánh nữa? Mấy người Thẩm Cửu tại sao lại thành bộ dạng này? Chắc không phải là xác chết chứ? Hay là trúng vong?

Vấn đề của Thẩm Kế nhiều, nhưng cũng đủ logic, trên cơ bản không khiến tôi cảm thấy hỗn loạn.

Tôi nghêng đầu nhìn Khương Manh đang băng bó vết thương, cảm giác đau nhói vừa tê vừa ngứa không ngừng từ bả vai truyền lại.

Tôi nỗ lực nén nhịn cơn đau, bình ổn lại tư duy, lần lượt trả lời vấn đề của Thẩm Kế, chỉ có điều về việc mấy người Thẩm Cửu tại sao lại thành thế này, tôi cũng chẳng giải thích nổi.

Thẩm Kế trầm ngâm...

Lúc này, Khương Manh đã băng bó xong vết thương cho tôi.

Tôi kéo áo lên, Khương Manh nhanh nhẹn dùng một mảnh vải gói đống vụn thịt ở dưới đất lại.

Tôi bảo cô ta tạm thời đừng vứt bỏ, tôi còn phải xem xem.

Khương Manh gật gật đầu.

Tôi đứng dậy đi về phía ngoài sân, Thẩm Kế đồng thời bước đi bên cạnh tôi.

Trong sân ánh nắng rực rỡ, chiếu lên trên mặt người ta cực kỳ nóng rát.

Mấy người Thẩm Cửu đã bị được đặt thẳng trên mặt đất, dưới đất có trải vải trắng, trên đầu bọn gã đang dán phù, đúng thật là giống với xác chết.

Bên rìa sân là Phùng Bảo và Phùng Quân, ngao sói đang nằm bò ở cửa phòng của Phùng Quân, thè lưỡi ra, cảnh giác dò xét bốn phía.

Chẳng biết đêm qua Thẩm Cửu dùng thủ đoạn gì, mà lại khiến ngao sói không phát giác ra bọn gã? Hoặc là lúc gã đến, ngao sói vừa hay không ở trong khu nhà?

Hơn mười người dân thôn của thôn Kế Nương mà Thẩm Kế đưa tới, lúc này đều đứng ở cổng, bọn họ liên tục châu đầu ghé tai, rì rầm nói chuyện.

“Không có cách gì khiến bọn họ hồi phục sao?” Thẩm Kế lại nhíu mày hỏi một câu.

Tôi lắc lắc đầu, trả lời: “Trong tình huống thông thường, trúng vong phơi dưới ánh nắng là được, nhưng bọn họ lại không phải là trúng vong, tạm thời tôi không có cách gì, tôi phải tìm người...”

Giây tiếp theo, Khương Manh lại đột nhiên từ trong phòng bước ra, cô ta nhỏ giọng nói: “Tiên sư, tôi nghĩ tới một khả năng, tôi phải xem xem xác chết.”

Lời của Khương Manh, khiến tôi không khỏi kinh ngạc, Khương Manh chẳng qua chỉ là một người tộc Khương bình thường, cô ta biết y thuật tôi có thể hiểu được, tộc Khương bồi dưỡng một thị nữ, chắc chắn là phải có tác dụng đối với Tiên sư, nhưng cô ta nhìn ra được vấn đề, thì tôi đúng thật không nghĩ ra được cô ta nhìn ra từ chỗ nào.

“Nói ra nghe xem?” Tôi trầm giọng mở miệng.

Vốn dĩ tôi định gọi điện thoại về, tìm Lưu Văn Tam và Trần mù hỏi thăm tình hình, Trần mù là Thần bà, bản thân lão cũng có chút hiểu biết đối với Mã Bảo Nghĩa, hoặc giả sẽ biết.

Khương Manh chỉ chỉ vào người trên đất, do dự một chút, nói: “Tôi phải lột đồ một người ra nhìn thử, xác định một chút xem tôi đoán có đúng không.”

“Được.” Tôi còn chưa nói gì, Thẩm Kế đã liền gật gật đầu đồng ý.

Có điều Khương Manh lại không nhúc nhích, mà vẫn cứ mang thái độ cực kỳ cung kính, chờ đợi mệnh lệnh của tôi.

“Xem đi.” Tôi gật đầu, Khương Manh lập tức liền đến bên cạnh một người, con dao trong tay cô ta, rạch áo của người đó ra một cách nhanh gọn.

“Sĩ biệt ba ngày, La Thập lục, anh dường như không chỉ là khiến người ta phải lau mắt nhìn lại.”

“Vừa nãy tôi thử gỡ bỏ một tờ phù, phản ứng của bọn họ rất mạnh, không dễ mà đối phó như vậy.” Thẩm Kế khẽ nói.

“Thân thủ thay đổi rồi, tâm tính cũng không còn như trước nữa, tôi nhìn anh, cảm giác giống như nhìn thấy sư tôn, tại sao lại khiến người ta cảm giác sợ hãi từ trong đáy lòng? Giống như trên mặt anh có một đám mây mù, khiến người ta không nhìn rõ được?”

Hình dung này của Thẩm Kế, lại cũng khiến tôi mất tự nhiên.

Tôi giải thích, con người kiểu gì rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ có điều tôi tin chắc mình không vấn đề, sẽ không biến thành Âm tiên sinh, cô ta không cần thiết phải sợ tôi gài bẫy cô ta.

Ngừng lại một chút, tôi sờ sờ lên mặt mình.

Thẩm Kế nói tôi khiến người ta nhìn không rõ.

Sợ rằng chính là bởi vì tôi học được nghệ thuật nói của Viên Hóa Thiệu.

Cùng với việc trong khoảng thời gian đối phó với Dương Hạ Nguyên, Từ Bạch Bì, tôi bắt đầu học được mưu mô tính toán?

Đây là sự thay đổi bắt đầu từ khí trường, từ trong ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận