Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1168: TỔ LONG CAO ĐỈNH TÊN LẦU ĐIỆN, THƯỜNG CÓ KHÍ MÂY HIỆN

Bàn tay dầy dặn, toát lên luồng khí lạnh lẽo, lòng bàn tay cũng rất thô ráp, có thể cảm nhận được toàn là vết chai, có điều lại khiến người ta cảm thấy yên ổn.

Bên tai dường như nghe thấy tiếng thì thầm, bí ẩn phức tạp, tôi thậm chí đều chẳng hiểu được đang nói gì, nhưng lại cảm thấy tĩnh lặng khác thường.

Ý thức lại lần nữa lắng xuống, tôi ngủ vô cùng sâu, đến một chút cảm giác cũng chẳng còn nữa.

Hơn nữa giấc ngủ này, bèn không còn nằm mơ gì nữa.

Tôi chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi tôi cảm giác ý thức bắt đầu trở nên rõ nét, kỳ thực đều vẫn còn chưa mở mắt.

Xung quanh người là làn gió se lạnh, dường như còn có tiếng xào xạc, cùng với tiếng côn trùng kêu.

Tôi đột ngột mở hai mắt ra, đập vào mắt là thảm cỏ xanh thẫm, đầm nước trong vắt tràn ra ngoài, và còn có hai đôi chân.

Tôi vụt ngồi dậy ngẩng đầu, phát hiện trước mặt tôi đang đứng hai người.

Một người là Dương Thanh Sơn đang đứng khoát tay quay lưng về phía tôi, hắn dường như đang từ chỗ này nhìn vọng xuống núi đồi bên dưới!

Người còn lại, chiều cao lại tương đương với Dương Thanh Sơn, thân người cũng cao rộng y hệt, thẳng đứng như thông xanh.

Người đó mặc đạo bào màu vàng đậm, đầu đội một chiếc mũ đạo sĩ, mà chiếc mũ đạo sĩ này phái trước có một tấm mạng, che lấy khuôn mặt!

Nhưng tấm mạng này rất mỏng, tôi một phát liền có thể nhìn ra, người này hóa ra là Liễu Tam Nguyên!

Tôi trợn to hai mắt, tâm trí kinh ngạc đến cực điểm.

Liễu Tam Nguyên cũng khoát hai tay sau lưng, tuy ông ta và Dương Thanh Sơn đứng sánh vai với nhau, nhưng ông ta thì đang ngoảnh đầu nhìn tôi.

Kể cả có vải mỏng che mặt, nhưng vẫn không chắn được ánh mắt của ông ta!

“Đại trưởng lão...”

Tôi nhanh chóng đứng dây, hai tay bao quyền, hơi hơi cúi người.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, lúc trước tôi lo lắng Liễu Dục Chú sẽ tới, biến số này khó lòng chặn được.

Nhưng người theo tới, hóa ra lại là Liễu Tam Nguyên!

Ông ta đã là người sắp chết, lúc Đại lễ nhậm chức của Tiên sư, ông ta bèn đã chẳng còn bao nhiêu thời gian...

Sắc mặt tôi trở nên phức tạp khác thường, trong lòng cũng nặng trĩu hơn không ít.

“La Thập Lục, không, cậu đáng được ta xưng hô một tiếng La tiên sinh rồi, trước mặt đại thị đại phi, bỏ lợi ích và an nguy của bản thân xuống, thân gánh nợ nghiệp, cũng phải cứu tính mạng của muôn dân. Lão hủ bội phục.” Giọng nói của Liễu Tam Nguyên rõ ràng già nua hơn rất nhiều, ông ta lắc lắc đầu nói: “Ta đã không còn là Đại trưởng lão của nhà họ Liễu nữa, cậu gọi tên húy của ta là được.”

Những lời này của Liễu Tam Nguyên, càng khiến tôi ngẩn người ra.

Trong lúc nghĩ ngợi, tôi đã hiểu được nguyên nhân Liễu Tam Nguyên tới đây.

Hoặc là thay Liễu Dục Chú tới ứng quẻ, lại hoặc là giống như trước đây tôi suy đoán, ông ta cho dù là chết, cũng sẽ hoặc là lặng lẽ tọa hóa vào lúc mạnh nhất, hoặc là bèn trực tiếp biến mất luôn, lúc này ông ta lựa chọn vế sau.

Hai khả năng này, bất luận là khả năng nào, chuyến đi này của ông ta cũng đều là tới vì tác thành đại nghĩa!

Ông ta càng đáng để tôi kính trọng hơn!

“Bất luận lúc nào, ông cũng đều là Đại trưởng lão của nhà họ Liễu, bất kể là Liễu đạo trưởng có kế nhiệm hay không, tôi không biết Đại trưởng lão tiền nhiệm ra sao, nhưng ông, đã vì nhà họ Liễu và tộc Khương, trả giá bằng tất cả.” Tôi thở hắt ra một hơi dài, trịnh trọng nói.

Liễu Tam Nguyên lắc lắc đầu, nhưng không tiếp tục nói nữa, mà chỉ nhấc tay lên.

Lúc này trong tay ông ta cầm một bọc vải, bên trong gói một số lương khô dạng như thịt khô và bánh nướng.

“Thập Lục, ăn xong rồi, thì xem Phong thủy tướng sao.” Vừa vặn lúc này Dương Thanh Sơn cũng quay đầu lại, hắn dặn dò nói.

Tôi ngập ngừng muốn nói.

Vốn dĩ tôi cảm thấy, Liễu Tam Nguyên đã tới đây, cũng rất nhọc nhằn, dù sao ông ta cũng là một người sắp chết.

Nhưng giây tiếp theo, nhìn Dương Thanh Sơn và Liễu Tam Nguyên đứng cùng một chỗ, tôi lại nhớ tới thân phận của hai thầy trò bọn họ, hai người nếu như cùng vào một mộ, vậy cũng chẳng phải là chuyện vẹn cả đôi đường sao?

Chỉ có điều, cái sự vẹn cả đôi đường này, lại khiến người ta không khỏi thương cảm.

“La tiên sinh, mạng người có lúc tận, ta đã không còn gì nuối tiếc, Thanh Sơn cũng đã không còn oán hận, sắp sửa vào cổng, vẫn cứ nhanh một chút đi, cái thân già này, cứ lúc lại lơi lỏng rồi.” Liễu Tam Nguyên đột nhiên lại nói một câu, lời này, bèn giống như lời nói của một người già tuổi xế chiều.

Đặc biệt là cái câu La tiên sinh đó của ông ta, càng khiến tôi cảm giác không chịu đựng nổi.

Tôi không tiếp tục nói thêm, đón lấy đồ ăn mà Liễu Tam Nguyên đưa, trong lúc ăn đồ ăn, cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tướng sao đêm nay so với đêm qua còn càng rõ nét hơn nhiều, đặc biệt là sao Liêm Trinh của Ngũ Hoàng Trung, ánh sao càng thấu triệt, thậm chí đè bẹp những tướng sao còn lại, đến ánh trăng cũng đều thất sắc vài phần.

Tôi nhai đồ ăn một cách máy móc, nuốt vào trong bụng, tiếp đaasy bèn quay đầu qua nhìn chóp núi sau lưng.

Chóp núi này, lại vừa vặn có năm đỉnh! Bên trên chóp núi cao vút, có mây mù nhàn nhạn uốn lượn, đây bèn là “cao vút tầng mây”!

Mà chúng tôi giờ này vốn đã ở đỉnh núi, thứ sương trắng đó giống như thò tay là chạm đến.

Tốc độ ăn đồ ăn của tôi nhanh thêm rất nhiều, suýt chút nữa thì nghẹn, vội vàng ngồi xổm xuống, vốc nước uống đôi ngụm.

Sau khi cảm giác no bụng truyền lên xong, cả người tôi càng trở nên dồi dào tinh lực.

“Thanh Sơn tiền bối, tôi phải lên trên xem xem.” tôi nhấc tay, chỉ về phía chóp núi ở chính giữa nhất.

Giây phút tôi dứt lời, Dương Thanh Sơn bèn đưa tay ra, một phát túm lấy bả vai tôi, tung người bật một phát, tôi chỉ cảm giác cơ thể nhẹ bẫng một cái.

Hắn xách tôi sải bước bật bay lên nhiều lần trên vách núi dốc đứng, hai chúng tôi lại lần nữa hạ xuống, bèn vững vàng đứng trên đỉnh cao nhất của chóp núi này!

Đá núi dưới chân lúc này, cũng chỉ vừa vặn cho hai người chúng tôi đứng, hơi không chú ý ngã khỏi đỉnh chóp núi, nhất định là thịt nát xương tan!

Ánh mắt tôi nhìn quét dưới chóp núi phía sau, đồng thời lẩm bẩm nói: “Đại long khe lớn trăm mười chặng, Bảo điện Long lầu đi vô số, Tổ long cao đỉnh tên lầu điện, thường có khí mây hiện.”

Trong lúc tôi lẩm nhẩm, đập vào mắt vô số ngọn núi đồi, mà nổi bật nhất, là một quả núi lùn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận