Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 558: NGƯỜI CHẾT ĐIỂM MAI

Đồng tử mắt tôi co lại thành một chấm nhỏ.

Ban ngày ban mặt, bao nhiêu máu thế này, mà nhà họ Sài không dọn?

Giây tiếp theo tôi liền biết, không phải là như vậy...

Tất cả những thứ này dường như chỉ là ảo giác, máu và vết chân đã biến mất không còn nữa...

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại một cái, thời gian đã qua giờ ngọ chính khắc một phút.

“La tiên sinh, có vấn đề?” Phùng Chí Vinh hạ thấp giọng hỏi.

Lúc này mặt Sài Dục cũng đầy thắc mắc, kèm thêm cả chút căng thẳng.

Tôi cười cười nói: “Không vấn đề gì lớn, còn có một số chuyện cần hỏi Sài gia chủ.” Sài Dục lập tức bảo tôi cứ hỏi thoải mái, ông ta biết gì đều nói hết.

Tôi hơi vuốt xuôi tư duy một chút, rồi hỏi thẳng Sài Dục, dạo gần đây chắc chỉ có một mình Sài thiếu gia mất thôi chứ? Nhà họ Sài còn có người nào mất mạng nữa không?

Mặt Sài Dục hơi biến sắc, ông ta lắc lắc đầu nói: “Tuyệt đối không có.” Thần sắc ông ta càng lo âu và bất an hơn, sốt ruột hỏi: “Lẽ nào trong khu nhà này, còn có “người chết” khác nữa?”

Lời của Sài Dục không giống nói dối, nhưng tôi lại nghĩ tới một người, mí mắt không khống chế được mà hơi giật đôi phát.

Hít sâu một hơi, giọng điệu tôi trịnh trọng hơn không ít, nói: “Sài gia chủ, lại phiền ông đi làm một việc, hôm đó người cảnh sát đưa Lữ Xảo Nhi đi đó, anh ta tên là Trâu Vi Dân, ông đi hỏi anh ta xem, xác chết của Lữ Xảo Nhi có yên ổn đưa về nhà không, rồi lấy các thông tin địa chỉ nhà gì đó của gia đình ấy, tốt nhất là lấy được phương thức liên lạc. Xem xem tình trạng hiện giờ của Lữ Xảo Nhi thế nào, đã yên ổn hạ táng hay chưa.”

Tôi vừa nói xong, sắc mặt Sài Dục đã lập tức trở nên khó coi, ông ta mất tự nhiên nói: “Con đàn bà đấy quay về rồi?”

“Không xác định. Chú Trần từng nói, người Tý Ngọ sinh tháng hai, sau khi chết cần gia đình đoàn tụ, bị trộm xác chết nhất định sẽ bật xác. Cô ta lại bị phá xác, vậy nên thành ác quỷ Bạch y sát hóa Huyết y.”

Tôi trầm giọng tiếp tục mở miệng nói: “Sự hung dữ của cô ta, khiến chú Trần cũng bị trúng tà, Lý Đức Hiền thì càng là bị khống chế quay về đánh gãy hai chân con trai lão rồi nhét vào trong rương, nếu như cô ta tìm về, thì đúng là không dễ đối phó.”

“Sài gia chủ, ông đi hỏi thăm xem, cố nhanh hỏi ra kết quả.” Tôi lại dặn dò một câu, rồi không nói thêm gì nữa.

Thời điểm này, vệ sĩ canh kỳ lân đồng đã lấy vải đỏ tới, phân biệt phủ lên trên hai con kỳ lân xong, chuẩn bị khiêng nó vào cốp sau xe của nhà họ Phùng.

Tôi giơ tay ra làm một động tác ngăn cản, nói: “Không cần khiêng vội, kỳ lân vẫn cứ đặt ở đây đã, nghe tôi chỉ huy, đợi lúc nữa khả năng sẽ bảo các anh đưa nó vào trong nhà.” Vệ sĩ ngừng động tác lại.

Sài Dục vốn đang gọi điện thoại, lập tức cũng hoảng hồn, ông ta bất an nói: “La tiên sinh, cậu chẳng phải nói là kỳ lân vào trong nhà, sẽ thổi tan hồn phách con trai tôi à? Làm sao có thể khiêng vào trong được?”

“Yên tâm, tôi khắc có tính toán, Sài thiếu gia sẽ bình yên vô sự. Chúng sẽ vào trong nhà vào lúc nên vào.” Tôi trầm giọng giải thích.

Phùng Chí Vinh thì ấn lấy vai của Sài Dục, kéo ông ta sang một bên.

Tôi không tiếp tục dừng lại nữa, nhấc chân bước vào trong nhà họ Sài.

Ban ngày ban mặt, người trong nội viện nhà họ Sài không ít, đều đang bận việc của mình.

Có một vệ sĩ đi theo tôi, hắn tự giới thiệu với tôi tên mình là Sài Mậu, gia chủ dặn hắn làm việc theo sai bảo của tôi.

Không thể không nói, Sài Dục địa vị cao, mà sĩ diện cũng có thể hạ xuống được.

Gần đèn thì rạng, có thể giữ quan hệ tốt với Phùng Chí Vinh, bản tính trong xương máu vẫn là rất tốt, hơn nữa cũng rất tinh tế.

“Dẫn tôi đi xem xác chết của Sài thiếu gia.” Tôi mở miệng sai luôn.

Sài Mậu lập tức đi lên trước dẫn đường cho tôi.

Đầu tiên vào trong sảnh chính, tiếp đấy đi vào trong hành lang, tôi vốn tưởng xác chết vẫn được để ở trong mật thất bảo quản đồ cổ của nhà họ Sài.

Nhưng không ngờ, Sài Mậu trực tiếp đi qua vị trí hòn giả sơn, tiếp tục tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến đại hậu viện của nhà họ Sài, ở đây có một dãy nhà, nhìn có vẻ tương đối cũ.

Trưng bày trong nội viện thứ cần có đều có cả, bồn hoa đình đài, thậm chí có cả giếng nước.

Chỉ có điều cả khu hậu viện đều toát lên một luồng khí âm u, cho dù bây giờ là ban ngày, dưới ánh nắng gay gắt, cái luồng khí lạnh đó vẫn không ngừng luồn vào trong da.

“Ngày trước ở đây là đại viện của nhà họ Sài, sau đó nhà họ Sài phất lên, mua một khu đất rất lớn, rồi xây dựng lại khu xung quanh, vậy nên ở đây mới thành hậu viện.” Sài Mậu nhỏ giọng giải thích với tôi, đồng thời cũng chỉ về phía gian chính.

Tôi lúc này mới nhìn thấy ở giữa gian chính của hậu viện đặt một cỗ quan tài màu đen, quan tài được bịt kín bưng, nhưng bên trên lại vắt một chiếc áo liệm.

Đây là một chiếc áo liệm màu đỏ thẫm, giống như áo liệm thông thường bị máu thấm đẫm vậy...

Mặt Sài Dục hơi biến sắc một phát, hắn mất tự nhiên nói: “Trên quan tài, không nên vắt áo liệm chứ... Để tôi qua lấy xuống.”

“Đừng động chạm linh tinh.” Tôi ngăn hắn lại, rồi mới vào trong phòng.

Chiếc áo liệm này lờ mờ có chút quen quen, trong lòng tôi không khỏi có chút lạnh buốt, chẳng lẽ là áo liệm của Lữ Xảo Nhi?

Quả nhiên, con bé vẫn chưa bị đưa đi.

Dương sai có bản lĩnh quản chuyện của người sống, nhưng không có cách gì thu xếp ổn thỏa cho người chết, cho dù là đưa người đi rồi, tác quái hóa sát cũng có thể quay lại nơi muốn tới.

Không động vào chiếc áo liệm, tôi đi đến phía sau quan tài, bảo Sài Mậu giúp một tay, đẩy mở nắp quan tài ra.

Trong tiếng ken két, nắp quan tài bị đẩy ra một nửa.

Bên trong quan tài, hai mắt xác chết của Sài thiếu gia mở ra, chết không nhắm mắt nhìn lên trần nhà.

Nước da của gã ngoài toát lên màu tái xanh của người chết ra, còn lờ mờ có chút màu đen, có một ít khí đen lởn vởn ở ấn đường, hai bên gò má, dưới cằm, những vị trí khác thì dày đặc lông nhung màu đen.

Tôi lập tức thận trọng hơn không ít, bình thường nhìn thấy những thứ như huyết sát, hắc sát, bạch sát, đều là trực tiếp mọc luôn lông nhung hóa sát, chứ làm gì từng thấy “khí”?

Xác chết của vị Sài thiếu gia này... có chút kỳ dị.

Ngoài ra, áo liệm trên người gã cũng giống như loại áo cưới của đàn ông thời trước, hơn nữa trên đầu còn đội một cái mũ đen xì xì.

Trong hai tay gã còn nắm một tờ giấy!

Tôi cẩn thận lấy tờ giấy từ trong tay gã ra ngoài, lẩm nhẩm đọc: “Năm Nhâm Ngọ, tháng Nhâm Dần, ngày Ất Sửu, giờ Ngọ, nữ mệnh Thổ tấn tài.”

Đây chẳng phải chính là sinh thần bát tự của Lữ Xảo Nhi sao?

Tôi chỉ cảm giác toàn thân ớn lạnh, áo liệm đàn bà đậy quan tài, tay đàn ông cầm sinh thần bát tự, đây chẳng phải là ngầm định chung thân sao?

Hồi đó đích thực là nhà họ Sài có ý tổ chức hôn sự này, nhưng Lý Đức Hiền và Cố Thiên Lương không làm cho phải đạo.

Hôn nguyên của Sài thiếu gia và Lữ Xảo Nhi kỳ thực vẫn chưa được sắp xếp xong, cũng chưa có cái gọi là người mai mối âm hôn.

Mà giờ này Sài thiếu gia cầm tờ giấy này, chính là người chết ‘điểm mai’, là Lữ Xảo Nhi tự tìm đến nhà, cậu ta cũng không từ chối!

Hôn sự này nếu như thành công, thì hậu viện nhà họ Sài chính là phòng tân hôn, cũng là đại hung trạch!

Trong đại hung trạch giấu quỷ phu thê, con bé Lữ Xảo Nhi này còn là ác quỷ Bạch y sát hóa Huyết y, ai có bản lĩnh lôi chúng nó ra ngoài được?

Sợ rằng ông nội tôi còn sống cũng không làm nổi...

“Đi gọi vài người tới đây, khiêng quan tài ra ngoài, nhanh lên!”

“Sau đó khiêng kỳ lân đồng vào đây, tôi phải tìm Tam sát vị, lập tức đi làm ngay!”

Mí mắt tôi không ngừng co giật, trên mu bàn tay cũng lờ mờ nổi đầy từng lớp da gà, cảm giác sợ hãi tim đập nhanh cũng hoàn toàn không đè nén nổi.

Trong phong thủy Âm dương, bản thân chuyện này nên do tôi quản, nếu như tôi tới muộn hai ngày, hôn sự người chết điểm mai này thành công rồi, thì toàn bộ người nhà họ Sài nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử trong thời gian ngắn.

Vậy thì những món nợ này... đều phải do tôi trả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận