Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1081: ÂM DƯƠNG TIÊN SINH CHIẾU CÁO VĂN THƯ

Tôi dùng điện thoại xem thời gian một cái, vừa vặn đến bảy giờ.

Lúc này sắc trời sầm sì khác thường, mây đen nặng nề đến mức giống như một tảng chì được chất đống lại, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Trong lòng tôi đã nâng cao cảnh giác tới mười hai phần, trên mặt không hề biểu lộ ra tý chút cảm xúc nào.

Chỉ là điều tôi lo lắng nhất, ngược lại không phải bản thân, cũng không phải Liễu Dục Chú, mà là những đạo sĩ nhà họ Liễu còn lại trong đám đông đội ngũ.

Tôi không ngờ được rằng, Từ Bạch Bì lại kiếm ra bao nhiêu Hoàng tiên như thế, hoàng bì tử con thông thường linh tri còn không đủ cao, nhưng đám Hoàng tiên đã già thành tinh này thì chưa chắc.

Nếu như để cho đám Hoàng tiên này phát giác ra vấn đề, vậy phiền phức sợ rằng bèn lớn rồi.

Động tác của đám Hoàng tiên đó đồng nhất đến kỳ lạ, bọn chúng căn bản không có hứng đối với đám gà kia, thậm chí còn có mấy con Hoàng tiên đến chỗ đầu con phố, chính là chỗ tới gần trước mặt đội ngũ rồi.

Có điều bọn chúng không hề chui ra khỏi con phố cũ, mà trợn to con ngươi đen xì tròn vo, chằm chằm nhìn cái cổng chào.

Cổng chào lúc này đã bị tôi lật bỏ vải đỏ, dáng vẻ được hoàn tất, rõ ràng là thứ mà đám Hoàng tiên này chưa từng được nhìn thấy.

Tôi lập tức nghĩ tới việc chúng tôi không thể cứ đứng thế này không hành động, đợi đám Hoàng tiên này liên tục quan sát, như thế chắc chắn sẽ có vấn đề.

Rất nhanh, tôi liền nghĩ ra một cách.

Tôi dùng sức ho lên một tiếng, tiếng ho này của tôi lập tức liền gây ra sự chú ý đối với đám Hoàng tiên đó.

Ngày tiếp đó, tôi liền gọi người, khiêng tới cho tôi một chiếc bàn gỗ dài.

Tôi trực tiếp cho người khiêng cái bàn gỗ tới bên trong đầu con phố cũ.

Lập tức, không ít hoàng bì tử con ào lên, mấy người nhà họ Phùng làm việc theo sắp xếp của tôi đó rõ ràng đều bị dọa không hề nhẹ, liên tục tránh né.

Việc này ngược lại khiến đám hoàng bì tử đó nổi hứng thú, thậm chí còn nhảy nhót lên xuống trên thân người, càng dọa cho những người đó không khỏi khiếp hãi.

Tôi thì sải bước vào trong đầu con phố cũ.

Khoảnh khắc tôi bước vào trong, đột nhiên tất cả hoàng bì tử con, đều vọt về phía trung tâm con phố.

Bao gồm cả mấy con Hoàng tiên tới bên rìa con phố vừa nãy cũng lùi về lại.

Bọn chúng tới vị trí vừa nãy, cách tôi phải tới bảy tám mét, rõ ràng bọn chúng vô cùng cảnh giác.

Hơn nữa tất cả hoàng bì tử, đều tập trung chú ý lên người tôi.

Tôi hít sâu một hơi, tâm trí cực lực ổn định lại.

Rút ra một tờ giấy lanh mịn, tôi trực tiếp trải lên trên chiếc bàn án dài, sau khi mài mực, bèn bắt đầu viết chữ.

Soạt soạt soạt, chữ rất nhanh đã viết kín cả một tờ.

Trong thời gian này, đám Hoàng tiên đó liên tục chăm chú nhìn tôi, ngược lại có mấy con hoàng bì tử con vọt tới trước bàn, thậm chí còn có hai con trèo lên trên bàn án, ngoài ra cũng có một bộ phận, qua chỗ đang giết gà đem gà đã giết xong đi.

Tôi không hề cố ý trì hoãn thời gian, chẳng qua là cần thu hút đủ sự chú ý của hoàng bì tử mà thôi.

Sau khi dừng bút, tôi đưa tờ giấy lanh mịn viết đầy chữ đó ra trước ngực.

Tiếp đấy tôi lại ho một tiếng, hắng hắng giọng, trịnh trọng đọc: “Hôm nay lễ mừng cổng chào Tiên gia hoàn thành, La Thập Lục dẫn hai đại gia tộc của thành phố Nội Dương, đặc biệt tới chúc mừng Tiên gia Từ Bạch Bì, giết gà nghìn con, dâng lễ vàng ròng ngàn lượng, tỏ lòng thành kính.”

Tôi hơi hơi ngừng lại một chút, vào thời điểm tôi ngừng lại này, trong con phố cũ đột nhiên truyền lại tiếng khặc khặc liên tiếp không dừng, hoặc lớn hoặc nhỏ, giống như có người đang nén tiếng cười lén vậy.

Những âm thanh này, đều tới từ hoàng bì tử, đặc biệt là đám hoàng bì tử con đó...

So với chúng, thì Hoàng tiên trấn tĩnh hơn nhiều, có điều bọn chúng cũng không phải không chút lay động.

Con ngươi tròn láo liên, ánh vẻ giảo hoạt, hơn nữa bọn chúng không còn cảnh giác đứng yên như người nữa, mà ngược lại nằm bò xuống.

Có điều thứ cảm giác đem lại cho tôi, giống như là rất cung kính?

Đương nhiên, kẻ bọn chúng cung kính không phải là tôi, mà e là cái tên Từ Bạch Bì mà tôi đọc, vậy nên bọn chúng mới có bộ dạng này.

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tôi không hề ngừng nghỉ, âm thanh rõ nét tiếp tục lớn tiếng đọc: “Năm nay là năm chó Mậu Tuất, giờ là tháng Tân Dậu, ngày Giáp Thìn.”

“Âm dương tiên sinh La Thập Lục, chiếu cáo bách tính Nội Dương, Hoàng tiên tồn tại, là may mắn của Nội Dương, Tiên gia Từ Bạch Bì tồn tại là đại vận của Nội Dương, chư dân nên lấy tháng năm này để tế, đem kê cầm, vàng bạc, cung phụng Tiên gia. Cầu được Tiên gia che chở, cho Nội Dương không hậu hoạn, dân chúng được yên giấc.”

“Cần tới các nơi trong Nội Dương, xây dựng Miếu Hoàng tiên trăm ngôi, hương hỏa thờ cúng!”

“Hôm nay lễ đầu, ngoài vàng bạc ra, đặc biệt đem một đạo sĩ nhà họ Liễu tới làm quà!”

“Mong Tiên gia vui lòng nhận giúp!” Nói đến sau cùng, giọng nói của tôi chỉ còn lại trịnh trọng, tiếng “Khặc khặc!” ở xung quanh, ồn ã một vùng.

Thế nhưng đúng vào lúc này, tất cả hoàng bì tử ở trung tâm con phố, lại đều bắt đầu nhảy nhót.

Giữa đám nhảy nhót này, tôi mới nhìn thấy, ở vị trí càng xa hơn có một bóng người, chầm chậm đi tới.

Đợi cái bóng đó hơi lại gần hơn một chút, mặt tôi hơi biến sắc.

Kẻ này hóa ra là Từ Bạch Bì!

Áo khoác được làm từ da lông Hoàng tiên màu trắng, quấn trên người lão ta, hai tay lão ta toàn bộ đều bị che khuất bên dưới, cũng không nhìn thấy cánh tay phải đen xì.

Trên cái áo khoác da đó, ít nhất phải có tới mười mấy tấm da Hoàng tiên, Hoàng tiên sau khi bị lột da, da lông ở vị trí đầu và đuôi vẫn có thể nhìn thấy rõ nét.

Tròng mắt trống rỗng u ám, cùng với cái đuôi vô lực thõng xuống, vừa kỳ dị vừa khủng khiếp.

Mặt của Từ Bạch Bì rất trắng, trắng đến mức giống như mấy tháng nay đều chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, vị trí bả vai của lão ta, đang nằm bò một con Hoàng tiên.

Trên đầu, trên thân con Hoàng tiên này, đều có không ít vết thương, tuy rằng đã liền da, nhưng vết sẹo khủng khiếp trên da lông của nó, vẫn có thể nhìn thấy rõ nét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận