Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 437: MÀY SẼ HỐI HẬN!

Lưu Văn Tam lập tức nổi giận.

Tôi chắn trước mặt lão, ánh mắt nhìn lại Dương Hưng, không chút tránh né, cũng không chút lưỡng lự.

Mà lập tức nói luôn: “Vốn dĩ bọn tao đã định đi rồi, chuyện này không liên quan đến mày.”

“Nhìn thấy mày, tao càng phải đi, bởi vì tao căn bản không muốn nhìn thấy mày, không muốn, cũng không thèm có giao tiếp gì với mày hết!”

“Đạo bất đồng không cùng mưu sự, mày không cần phải quá đề cao bản thân, mày có tiền cũng được có quyền thế cũng xong, những thứ này chẳng liên quan quái gì đến tao, đối với tao mà nói, những thứ này căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì!”

Lần trước, Dương Hưng dùng lời nói nhục mạ tôi.

Tôi không phản kích, là bởi vì lúc đó tôi đúng thật còn chưa xác định được hắn là ai.

Cái câu “Đến người đàng hoàng cũng chẳng phải” đó của hắn, vừa vặn chạm đến vết thương của tôi, chạm đến chỗ đau lòng của tôi.

Lần này tôi đã biết được thân phận của hắn.

Đây đích thực là điều khiến tư duy của tôi có chút phức tạp, nhưng không đủ để ảnh hưởng gì đến tôi, càng không hù dọa gì tôi được.

Mà ngược lại cảm thấy, Dương Hưng cũng là một kẻ đáng thương.

Hắn không hiểu phong thủy, rõ ràng càng không thể nào biết được tác dụng của khu nhà kia của Dương Hạ Nguyên.

Có thể sống sót được, vốn cũng là vận may của hắn!

Chỉ là điều khiến tôi hơi thắc mắc là, con trai cả của Dương Hạ Nguyên, cũng là cao nhân có thành tựu cao thâm về mặt phong thủy, nhưng tại sao cháu nội của y lại căm ghét phong thủy như vậy?

Cho dù Dương Hạ Nguyên che dấu thân phận một cách vô cùng triệt để, nhưng những gì y biểu hiện ra ngoài cũng là mê đắm phong thủy, chỉ là giấu giếm thực lực mà thôi.

Trong chuyện này chắc chắn còn có khúc mắc khác.

Vừa dứt lời xong, tôi đồng thời cũng nghĩ rõ thêm không ít chuyện.

Trong ánh mắt không tránh được toát ra ngoài chút biểu cảm thương hại, lại nói một câu: “Ngoài ra, tao cũng khuyên mày một câu.”

“Phong thủy, có lúc mày không thể không tin, mày bắt buộc phải kính nể nó, thì mày mới có thể có được thiện cảm của nó. Nếu không, chắc chắn sẽ chịu khổ nhiều vì nó.”

Dương Hưng ngẩn ra một phát, rồi hắn cười khẩy mấy tiếng: “Đúng là chuyện lạ rồi, thằng đỡ âm linh hạ cửu lưu, kể cả tao nhìn mày cao hơn một tý, coi mày là Âm dương tiên sinh. Thì mày cũng chỉ là một Âm dương tiên sinh! Còn phải đến đạo trường của ông nội tao kiếm cơm, làm việc cho ông ấy, cầm thứ ông ấy cho.”

“Mày nói với tao, bảo tao đừng quá đề cao bản thân? Đối với mày mà nói, không có ý nghĩa?”

“Mày còn định dạy dỗ tao?”

Dương Hưng lạnh băng vỗ một phát lên cỗ quan tài bên cạnh tôi.

Phát ra một tiếng rầm.

Cỗ quan tài mà hắn vỗ lên, vừa hay chính là cỗ quan tài của ông nội tôi.

Giây tiếp theo, hắn liền nói thẳng luôn: “Ban nãy Đường Đức bảo tao rồi, hai cỗ quan tài này là thù lao ông nội tao trả cho mày.”

“Giờ ông ấy không có mặt, ở đây lời của tao mới tính.”

“Quan tài, mày không được đem đi!”

Lập tức, sắc mặt của tôi cũng trở nên vô cùng khó coi, chằm chằm nhìn Dương Hưng.

Tôi gằn từng câu từng chữ một: “Đây không phải là thù lao, mà là thứ lão ta vốn phải hoàn trả lại cho tao, là thứ lão ta cướp từ trong tay tao.”

“Dương Hưng, mày đừng có ép người quá đáng!”

Dương Hưng ngược lại cười lên đầy giễu cợt.

“La Thập Lục, mày sốt ruột rồi?”

“Ha ha, ban nãy chẳng phải còn uy phong lắm à? Tao vừa mới nói hai cỗ quan tài này không cho mày nữa, là mày đã bắt đầu thêu dệt mấy câu bậy bạ ra? Còn nói đây là thứ ông nội tao vốn phải hoàn trả cho mày? Mày có thứ gì mà ông ấy cần được?”

Trong chớp mắt, thần sắc hắn tối sầm xuống, trực tiếp nói luôn: “Đường Đức, đem thẳng hai cỗ quan tài này đi đốt luôn!”

“Quyết không được đưa cho thằng La Thập Lục này!”

Sắc mặt của Đường Đức trở nên vô cùng khó coi, gã ngập ngừng, rõ ràng muốn hòa giải, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Đồng thời gã còn có đôi chút sợ hãi và hoảng hốt, tôi biết, đấy là gã đang sợ chúng tôi.

Bởi vì gã rất rõ, bên trong quan tài là ông nội, và cả bố tôi.

Tiếp đấy, gã liền cắn răng, ghé sát tai Dương Hưng tiếp tục nói một tràng.

Tôi loáng thoáng nghe thấy mấy câu, đại khái cũng nghe rõ rồi, Đường Đức nói với Dương Hưng, xác chết trong quan tài là bố và ông nội tôi. Là Dương Hạ Nguyên bắt cóc bà nội tôi, cướp xác chết bố và ông nội tôi để ép tôi tới làm việc cho Dương Hạ Nguyên.

Bây giờ tôi đã giúp Dương Hạ Nguyên làm xong việc rồi, vậy nên Dương Hạ Nguyên liền sắp xếp gã thả bà nội tôi ra, hoàn trả xác chết lại cho tôi.

Dương Hưng nghe xong, sờ cằm, bộ dạng có vẻ nghĩ ngợi.

Tôi cũng không muốn làm to chuyện lên.

Liền nói luôn một câu: “Đường Đức, đưa bọn tôi ra ngoài.”

Đương Đức đang định mở miệng.

Thì Dương Hưng đột nhiên lại nói một câu: “Tao có nói cho mày đi chưa?”

“Bất kể trong quan tài là ai, ở trên địa bàn nhà họ Dương, thì đều là đồ của nhà họ Dương, ông nội tao có định trả cho mày, tao cũng không muốn trả, mày còn nợ một lời giải thích chưa đưa ra cho tao.”

Hắn lạnh băng nhìn tôi, vẫn cái tư thế từ trên cao nhìn xuống ấy, vẫn là giọng điệu khinh miệt coi thường ấy.

“Tao cho mày một lựa chọn.”

“Thứ nhất, theo tao tới một nơi, đưa một lời giải thích cho chuyện của ông cụ nhà họ Cố.”

“Thứ hai, hai cỗ quan tài này tao đốt bỏ, cũng coi như bàn giao hoàn thành.”

“La Thập Lục, mày định chọn thế nào?”

Sắc mặt Đường Đức càng trở nên khó coi hơn.

Những lời này của Dương Hưng, phải nói là ép người quá đáng đến cực điểm! Thậm chí còn có chút vẻ càn quấy không phân biệt trắng đen.

Mặt tôi cũng tối sầm xuống.

Dương Hưng liên tục yêu cầu tôi giải thích chuyện Cố lão gia, việc này đã rất rõ ràng, hắn muốn bày tỏ thiện chí với Cố Nhược Lâm.

Đối với tôi mà nói, không phải là không thể chấp nhận được chuyện này.

Chỉ là vì bản thân cái chết của Cố lão gia không có quan hệ gì nhiều với tôi.

Thậm chí có thể nói, lúc đó tôi vì Cố Nhược Lâm, gần như có thể coi là không cần sĩ diện, bị nhà họ Cố nhục mạ đến thế, mà vẫn trơ mặt lên trước giúp đỡ.

Cuối cùng nhà họ Cố rơi vào kết cục như thế, cái chết của Cố lão gia, gần như đều là do ông ta tự làm tự chịu.

Cố Nhược Lâm đi không từ biệt, cũng đúng thật là khiến tim tôi tan nát.

Nhưng Dương Hưng có lý do gì mà đòi tôi đưa lời giải thích đối với cái chết của Cố lão gia?

Dương Hưng định dùng xác chết của bố và ông nội tôi để uy hiếp tôi, cũng đã chạm đến giới hạn của tôi rồi!

Con giun xéo lắm cũng phải quằn, tôi tự nhận cũng đã đủ nể mặt Dương Hưng rồi.

Mà hắn vẫn thế này, thì tôi cũng không định tiếp tục nhịn nữa.

Hơi nheo mắt lại, tôi lắc lắc đầu, lạnh lùng đáp: “Tao chẳng chọn cái nào cả, bởi vì cái chết của Cố lão gia không phải do tao gây nên, tao cũng chẳng có gì phải giải thích hết, xác chết trong hai cỗ quan tài đó là bố tao và ông nội tao, tao đương nhiên có quyền đưa đi.”

“Nếu như mày còn chắn đường, thì mày sẽ phải hối hận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận