Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 996: HẮN NGHIÊM TÚC HAY KHÔNG KHÔNG QUAN TRỌNG

Liễu Dục Chú khoát hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản, câu nói này gã nói cũng bình thản cực độ.

Ngoài bình thản, gã còn đang nhìn Ngô Mậu.

Chỉ có điều vân ngang ở tâm mày gã lồi lên, cái thứ áp lực vô hình đó, lập tức khiến tôi nhớ lại, lúc lần đầu tiên tôi gặp Liễu Dục Chú, gã chính là nhìn tôi kiểu này.

Nhìn như giếng cạn không sóng, nhưng trên thực tế, cái ánh mắt đó có thể nhìn thấu tận đáy lòng người ta! Cho người ta một thứ cảm giác bức bối cực kỳ mãnh liệt.

Biểu cảm của Ngô Mậu cứng đờ đến cực điểm, mí mắt giật nháy rất nhanh, trên trán thì càng túa ra mồ hôi to như hạt đậu.

Hơn nữa, sắc mặt của y đang nhanh chóng trắng bệch ra bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được, thậm chí còn loạng choạng lùi ra sau hai bước.

“Hử?”

Ngô Mậu lùi sau, Liễu Dục Chú bèn lên trước.

“Cạch!” một tiếng, Ngô Mậu va vào một cái ghế ở phía sau, cả người đều ngã ngồi lên trên, tay chân có chút luống cuống nắm lấy thành ghế.

“Sao không nói gì?” Liễu Dục Chú lại nhàn nhạt hỏi một câu.

Sắc mặt của Ngô Mậu càng trắng bệch hơn, gã bấu chặt lấy thành ghế, giọng nói rõ ràng đều yếu ớt hơn không ít.

“Không... Không phải là bắt, tôi để ở chỗ đất dưỡng hồn, sẽ... Sẽ không có chuyện.”

Lúc Ngô Mậu nói chuyện với tôi, lúc nào cũng bày ra một bộ dạng trấn tĩnh tự nhiên, nhưng bây giờ đến trước mặt Liễu Dục Chú, hóa ra lại hoàn toàn không chút tự tin.

Ngay tiếp đó, y lại chú ý thận trọng bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ không hại người.”

Liễu Dục Chú cũng ngồi thẳng nghiêm túc lên mội cái ghế đối diện Ngô Mậu, sau đó nói: “Vậy thì thả người, đất phong thủy dưỡng hồn có tốt đến đâu, đều không bằng được với cơ thể vốn có của người ta, ngươi không hại người, tại sao phải giữ bọn họ lại?”

“Nếu ngươi xảy ra vấn đề gì, bèn là hai ba mươi mạng người bị ngươi hại chết.”

“Ta không lừa người, ngươi thả người ra, chuyện La Thập Lục hứa với ngươi, hắn sẽ làm được.” Giọng điệu của Liễu Dục Chú vẫn bình thản như cũ, hơn nữa gã nhấc tay, bèn là một thanh kiếm đồng thau đặt lên trên bàn.

“Việc này...” Đồng tử mắt Ngô Mậu co mạnh.

Liễu Dục Chú lạnh nhạt nói: “Nếu không thả, cũng rất đơn giản, việc La Thập Lục hứa với ngươi, là hắn hứa với ngươi, nhưng ta cho rằng mạng người nắm trong tay ngươi quá nhiều, một khi ngươi nổi tà niệm, những người đó đều sẽ chết, vậy nên ta sẽ giữ ngươi lại, khiến ngươi mở miệng nói ra hồn đang ở đâu.” Mặt tôi cũng đã hơi biến sắc.

Bởi vì tôi không ngờ rằng, Liễu Dục Chú lại sẽ làm thế này.

Gã không hề bàn bạc qua với tôi, càng đến một chút dấu hiệu cũng đều chẳng biểu hiện ra ngoài.

Tim tôi hơi đập mạnh, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi.

Đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú đột nhiên nhìn sang Phùng Chí Vinh, nói: “Phùng gia chủ, giúp tôi làm một việc.” Phùng Chí Vinh rõ ràng cũng có chút hoảng hốt, giọng điệu ông ta toát lên vẻ cung kính: “Liễu đạo trưởng mời nói.”

“Mời Trần mù tới đây, cứ nói là tôi mời lão dùng một chút thuật pháp bứt hồn của Thần bà, ông lại đi mời đạo sĩ của Trường thanh Đạo quán một chút, nếu tôi nhớ không nhầm, bọn họ có hương tụ thần dưỡng hồn, bảo bọn họ đem theo.” Phùng Chí Vinh rõ ràng liếc tôi một cái.

Đầu mày Liễu Dục Chú nhíu lại một phát, lập tức Phùng Chí Vinh liền không tiếp tục mở miệng thêm, chỉ nói một chữ được.

Mồ hôi trên trán Ngô Mậu càng nhiều hơn.

Y nghi ngờ kinh hãi nhìn Liễu Dục Chú, nhưng Liễu Dục Chú lại nhắm mắt lại, bèn giống như là đang chờ đợi vậy.

Phùng Chí Vinh đã đi ra khỏi sảnh chính, tôi nghe thấy ông ta đang gọi Phùng Bảo đi làm việc này.

Ngô Mậu cắn răng nói một câu: “La tiên sinh, các cậu nghiêm túc đấy chứ?”

Chưa đợi tôi nói gì, Liễu Dục Chú nhắm mắt nói một câu: “Ngươi nói với La Thập Lục cũng vô dụng, hắn nghiêm túc hay không không quan trọng, ta nói rất nghiêm túc, Thần bà bứt hồn để ngươi mở miệng, Trường thanh Đạo quán thay ngươi dưỡng hồn, sau khi xong việc, ta theo La Thập Lục cùng ngươi lên đường.”

Ngô Mậu: “.....”

“Đạo sĩ nhà họ Liễu... Danh bất hư truyền... Tôi thả người.” Ngô Mậu trên cơ bản là rặn từ kẽ răng ra mấy từ này, lúc này trên mặt y đều toàn là mồ hôi.

“Ta để một vị sư thúc đi cùng ngươi.” Liễu Dục Chú lại ngoảnh đầu nhìn sang Phùng Chí Vinh, nói: “Phùng gia chủ, người vừa nãy không cần mời nữa, phiền ông qua hậu viện mời tứ sư thúc Liễu Hóa Dương của tôi một chút, bảo sư thúc đi với Ngô tiên sinh một chuyến, bọn tôi bèn ở đây đợi, đợi đám công nhân đó tỉnh xong, rồi cùng rời đi với Ngô tiên sinh.”

Phùng Chí Vinh rõ ràng có chút ngẩn người nhìn nhìn Liễu Dục Chú, xong lại nhìn Ngô Mậu một cái, sau đó gật mạnh đầu, rồi nói một chữ được.

Ngô Mậu thì xìu cả mặt lại.

Khoảng chừng vài phút sau, Liễu Hóa Dương đã được Phùng Chí Vinh mời ra ngoài.

Phùng Chí Vinh chắc đã đem đầu đuôi sự việc đều bảo với Liễu Hóa Dương rồi.

Sau khi Liễu Hóa Dương nhìn thấy Ngô Mậu xong, lão chỉ lạnh nhạt nói một chữ đi.

Ngô Mậu đứng dậy, bước chân y hơi có chút lảo đảo, mãi cho tới khi vào trong sân, cả người mới hơi hơi hồi phục được một chút.

Y ngoảnh đầu nhòm Liễu Dục Chú một cái, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Liễu Dục Chú thì mở miệng nói: “Nhà họ Liễu nói có chữ tín, La Thập Lục cũng chưa từng lừa người.” Ngô Mậu lúc này mới nghiến răng, đi thẳng ra phía ngoài cổng.

Lúc gần đến cổng khu nhà, Ngô Mậu lại quay đầu nói một câu:

“La tiên sinh, Liễu đạo trưởng, nơi chúng ta sắp đi, là Lũng Nguyên Hà Tây, hai người có thể chuẩn bị chút ít, nếu như đưa theo con ngao sói này, bèn cần có một khoảng thời gian đi đường rồi.”

Tôi gật gật đầu, nhưng trong lòng lại thở phào mạnh một hơi.

Đợi Ngô Mậu đi xong, rõ ràng Phùng Chí Vinh đều trở nên vui mừng, ông ta làm một động tác mời, nói: “Liễu đạo trưởng ăn chút đồ, La tiên sinh, cậu cũng nhanh tới dùng cơm. Tôi qua mời Liễu Hóa Minh đạo trưởng, đúng rồi, Liễu Hóa Đạo đạo trưởng hôm nay rời đi rồi, ông ta phải về tộc Khương một chuyến.”

Tôi biết Liễu Hóa Đạo là đi đưa Ngũ đế Phong táng phù.

Đến cạnh bàn ngồi vào chỗ xong, tôi trịnh trọng nói với Liễu Dục Chú một câu: “Liễu đạo trưởng, đa tạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận