Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 352: NGƯỜI ĐẾN

Trong phòng tối đen như mực, căn bản không thể nhìn thấy gì.

Không tới một phút, mẹ tôi bèn từ từ bước ra.

Bộ quần áo vải cũ bẩn đầy vết máu trên người mẹ đã được thay bằng một bộ đồ liệm màu vàng nhạt.

Áo liệm rất dài rộng, gần như trùm hết cả chân, phần áo rủ xuống hai bên cũng che mất tay.

Phần cổ lộ ra ngoài không có vết bẩn gì mấy.

Kỳ thực ban đầu nhất, trên người mẹ tôi cũng không bẩn.

Duy chỉ có mái tóc là bù xù.

Mẹ đi đến bên cái bàn gỗ khom lưng xuống, đầu để ở phía trước cái chậu nước.

Tôi liền vội đến bên cạnh, múc nước dội lên đầu mẹ.

Thân người mẹ quá lạnh, trong quá trình gội đầu, còn bốc lên làn sương trắng.

Mái tóc khô queo như rơm, sau khi ướt nước thậm chí còn rối bết vào nhau.

Tôi gội rất kỹ, lại gỡ những đám tóc rối kia ra.

Hà Thái Nhi cũng chuẩn bị sẵn kem gội đầu đặt bên cạnh chậu nước, sau khi dùng cho mẹ tôi xong, rất nhanh mái tóc của mẹ đã trở nên sạch sẽ suôn mượt.

Lại dùng khăn mặt lau khô tóc, để mái tóc xõa xuống vai.

Đợi lúc mẹ tôi ngẩng mặt lên, bèn không còn vẻ âm u hung hãn như trước nữa.

Mái tóc đen buông xõa, gương mặt trái xoan vô cùng thanh thoát, sống mũi thẳng, lông mày nhàn nhạt có dáng chứ không thưa, hốc mắt hơi trũng, thì lại mang một vẻ đẹp ngoại lai.

Chỉ có điều nước da mẹ quá trắng, trắng đến mức bệnh hoạn.

Vẻ chết chóc trong ánh mắt đã nhạt đi rất nhiều, có điều ánh mắt mẹ hướng lên người tôi, chấp niệm trong đó vẫn không hề giảm bớt, mà ngược lại càng sâu nặng thêm.

Tôi không nhịn được cảm giác chua xót trong lòng, lập tức nước mắt giàn giụa.

Bịch một tiếng tôi liền quỳ xuống đất, hướng về phía mẹ tôi dập đầu ba cái.

“Thập Lục, con không nên khóc.” “Mẹ, còn chưa đi mà.” Mẹ tôi cúi đầu xuống, động tác của mẹ vẫn hơi có chút cứng đờ, nhưng tiếng nói thì không còn trống rỗng như trước nữa.

Tôi lau nước mắt, nhưng câu nói này lại khiến nước mắt của tôi càng nhiều hơn.

Hà Thái Nhi khẽ nói một câu: “Chị, em giúp chị trang điểm.”

Bà ta mở cái hộp trang điểm ra, đầu tiên lấy ra một miếng son môi.

Mẹ tôi cũng không kháng cự.

Chẳng mấy chốc, Hà Thái Nhi đã bỏ tay xuống.

Mẹ tôi so với lúc trước, đã có sự thay đổi một trời một vực.

Trên miệng một làn môi đỏ, mày nhạt sau khi được sửa, bèn là đôi mày lá liễu dài mảnh.

Gò má đánh phấn lên, màu trắng bệch bị che đi, nhìn qua một cái, đã chẳng còn giống như một người chết nữa.

Trên dung nhan nơi thời gian đã ngừng trôi, lại còn toát lên vài phần điềm tĩnh.

Tôi cũng đứng dậy, trên mặt nở nụ cười.

Trong thâm tâm, bèn là sự vui mừng và thư giãn mà đời tôi ít có được.

Tôi đang định mở miệng nói, thì đột nhiên ngoài cổng vọng lại tiếng bước chân, và còn cả tiếng đập cửa rầm rầm.

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, tôi bị ngắt lời, vô thức liền quay đầu lại nhìn một cái.

Hà Thái Nhi cũng trở nên cảnh giác, nói một câu là ai?

Thời điểm này, đã là nửa đêm, sao lại có người đến.

Hoặc là phía bên bãi lau Liễu xảy ra chuyện, hoặc là có tình trạng gì khác.

Gió nhẹ thổi qua, trong lòng tôi trào lên cảm giác hụt hẫng, lập tức quay đầu lại nhìn một cái, mẹ tôi đã biến mất không thấy nữa.

Tiếng nói ở bên ngoài cổng có chút the thé.

“Chúng tôi tìm người, Lưu Văn Tam, có nhà không?” Vẻ mặt của Hà Thái Nhi liền càng cảnh giác hơn.

Tôi đánh mắt cho bà ta một cái, ra hiệu bảo bà ta về phòng, sau đó mới đi về phía cổng.

Đúng là có người đến thật, thì một cánh cổng gỗ chắc chắn không chặn nổi, chẳng thà xem xem bọn họ có lai lịch thế nào.

Tôi trực tiếp kéo cánh cổng ra.

Bên ngoài có hai người đàn ông đứng.

Một người cao cao gầy gầy nhưng lại có khuôn mặt tròn, gò má cao vút, mắt một mí, không có sống mũi.

Hắn mặc một bộ vest, tuy đang cười, nhưng nụ cười đó rất giả tạo.

Người còn lại thì mặt dài, chiều cao tầm như tôi, rõ ràng là người luyện võ.

Tôi chú ý đến trên cổ hắn đeo một sợi dây thừng, còn thứ được đeo lại ở trong ngực, chắc là cổ ngọc.

Hai người này, không có thiện chí!

Trong lòng tôi cũng có chút tức giận, bọn họ sớm không tới muộn không tới, đúng lúc tôi đang nói chuyện với mẹ tôi thì tới, rõ ràng tâm trạng tình cảm của mẹ tôi, đều có sự thay đổi so với trước đây, giờ mẹ lại đi rồi...

“Âm dương tiên sinh La Thập Lục, chúng tôi từng nghe tên của cậu, Huyền Hà vỡ đập, xả lũ vào sông Dương, cậu cứu rất nhiều mạng người ở bên sông.”

Gã đàn ông cao gầy mặc vest bắt tay với tôi, nụ cười càng nhiều hơn, nhưng lại khiến tôi cảm giác càng giả tạo hơn.

Đặc biệt là khi hắn nói ra tên họ và thân phận của tôi.

Quả nhiên đúng như những gì lúc trước suy đoán, nhà họ Cẩu đã có sự tìm hiểu đối với chúng tôi.

“Lưu Văn Tam có nhà không? Hôm qua chúng tôi đưa lễ đến nhà, thấy anh ta không ở nhà, nên để đồ lại.” Hắn lại hỏi một câu.

Có câu nói là giơ tay không tát mặt người cười, câu nói này không sai.

Bọn họ đưa lễ đến nhà, lúc này cũng nói chuyện tử tế, tôi quay đầu nhìn một cái.

Cửa phòng đã mở ra.

Lưu Văn Tam khoác một cái áo tiểu quái bước ra, trong tay lão cầm một chai rượu nhỏ, trên mồm cũng ngậm một điếu thuốc.

Cái đầu trọc lóc còn hơi có chút đỏ bừng.

Hà Thái Nhi đi theo sau lão.

Đồng thời, cửa căn phòng khác cũng bị mở ra, bà cụ Hà sải bước cái chân bó đi đến bên cái ghế dựa ngồi xuống.

Trong tay thì nắm cây gậy khóc tang, gõ từng nhịp xuống đất.

Trần mù ngồi xổm ở trước bậu cửa hút thuốc, ngao sói thì nằm bò, hai chân trước chồng lên nhau, con ngươi màu đỏ đang láo liên nhìn quanh.

Trong lòng tôi bình tĩnh lại không ít, làm một động tác mời, ra hiệu cho bọn họ vào trong.

Đồng thời Lưu Văn Tam cũng mở miệng nói: “Cá vàng nặng thật, xác chết gì đáng giá chỗ cá vàng nặng chừng đấy?”

Lão nhả một hơi khói thuốc, tiếp tục nói: “Lưu Văn Tam tao tuy thích tiền, nhưng nhiều như thế này, nhận về cũng tim đập chân run. Thôi cứ mời chúng mày khiêng về đi.”

Hai người kia vào trong sân, gã đàn ông cao gầy mặc vest cười nói: “Người vớt xác sông Dương Lưu Văn Tam, có thể tay không đấu quỷ nước, quỷ lông trắng cũng giết được, lại đi cùng với Âm dương tiên sinh La Thập Lục, huyết sát cũng giải quyết tận mấy con, cả gần ngàn hắc sát dưới sông Dương cũng chẳng làm gì được các anh, cần gì phải khiêm tốn thế?”

“Chúng tôi tới, đương nhiên là có tìm hiểu chút ít rồi mới tới, chúng tôi biết chuyện về Hà Dậu Dân các anh đều đã rõ, còn cả con Mạnh Hân Thư khó nhằn ấy, cũng chẳng làm gì được các anh. Từ Bạch Bì của thành phố Nội Dương, chúng tôi cũng có nghe nói.”

Ngữ điệu của gã đàn ông mặc vest bình bình không gấp gáp, giọng điệu cũng tương đối chắc nịch.

Đầu mày của Lưu Văn Tam nhíu chặt lại, lão không nói gì.

Gã đàn ông đó mới tiếp tục nói: “Chỗ cá vàng này là thứ mà người vớt xác thích, cũng là thành ý của chúng tôi, muốn mời anh vớt một thứ, không phải là xác chết, tuy có chút nguy hiểm, nhưng nhà họ Cẩu chuẩn bị rất đầy đủ.”

“Ngoài ra, chúng tôi cũng đã chuẩn bị một thứ khác, là định đưa cho Âm dương tiên sinh.”

Hắn đưa tay lên, thứ lấy ra cũng là một bức thư.

Tôi xé bì thư ra, hóa ra là mấy tấm ảnh!

Một tấm là ảnh đen trắng, niên đại cũng tương đối lâu rồi.

Trong đó cũng có một người đàn ông mặc Đường phục, thân người không cao, ngũ quan tầm thường không gì đặc biệt, vị trí chân mày có một nốt ruồi.

Đứng cạnh người này có không ít người mặc quân phục, còn bên cạnh thì là một quả núi.

Mấy tấm ảnh khác đều là ảnh màu, bên trong thì là một ông già, vẻ già nua hiện rõ, mặc Đường phục, tóc hoa râm, góc độ của tấm ảnh này rõ ràng là chụp trộm.

Ông già ở trong sân chơi chim, hoặc là đánh thái cực quyền.

“Tôi tên Cẩu Hoàng, bạn tôi cũng là người vớt xác, tên là Tạ Minh.”

“Tôi biết gần đây cậu gặp một số phiền phức, muốn tìm một người, nhà họ Cẩu tồn tại thời gian dài rồi, biết chuyện cũng tương đối nhiều chút, tai mắt rải cũng càng rộng hơn.”

“Chúng tôi muốn mời, không chỉ mình Lưu Văn Tam, mà còn có cậu nữa. Nếu như các cậu đồng ý giúp đỡ, thứ chúng tôi đưa bèn không chỉ là mấy tấm ảnh này.”

“Người này có trình độ phong thủy rất lợi hại, thân phận cũng không thấp, chỉ dựa vào cậu đi tìm ông ta, sợ là không có bất cứ cơ hội nào.” Trên mặt Cẩu Hoàng vẫn là nụ cười thân thiện như cũ.

Tôi chằm chằm nhìn tấm ảnh, nhìn người trong ảnh!

Tôi đã nhận ra quả núi đó, đích thực là dưới chân núi Nội Dương rồi, còn nhận ra một số kiến trúc, đây chắc là hình dáng trước đây của hậu viện nhà họ Cố.

Chỗ đó ban đầu còn là cái cửa cống quản lý sông ngầm dưới đất!

Nhà họ Cẩu này tới một cách đột ngột, thứ lấy ra lại càng kinh người hơn!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chuyện hai ngày hôm nay tương đối nghiêm trọng... Khả năng mấy ngày gần đây tôi đều không thể hoàn thành đăng chương mới trong khoảng ba rưỡi tới tám rưỡi như bình thường được. Tôi sẽ đăng hết, nếu như có tình hình đăng chương mới nào khác tôi cũng sẽ nói.

Hy vọng mọi người hiểu cho chút, người cũng có chuyện gấp, truyện này cũng chẳng thu phí, truyện miễn phí sẽ chẳng làm hại gì đến mọi người.

Hy vọng thêm chút lượng thứ, bớt chút chửi bới đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận